Quyển 1 - Chương 17: Dừng, dừng lại! Các ngươi quá tàn nhẫn

"A ——!" Một màn trình diễn bi thảm nhất thế gian bắt đầu. Tiếng kêu thảm

thiết của La Kiêu đâm vào lỗ tai mấy người Gia Cát Minh Nguyệt làm cho

tai họ giống như sắp nổ tung. La Kiêu bưng lấy vị trí dưới khố của chính mình, lăn lộn trên mặt đất, không ngừng gào thét. Thế nhưng không gian

chung quanh gần như bị bịt kín, âm thanh chỉ có thể vang vọng ở trong

thung lũng, không có cách nào truyền đi. Vì lẽ đó ba người Gia Cát Minh

Nguyệt đều cảm thấy lỗ tai mình bị chấn động sắp điếc rồi.

Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo ngây ngốc nhìn cảnh này, rùng mình một cái, hai

người đều theo bản năng không hẹn mà cùng làm một động tác, che chỗ dưới khố. Trái tim nhỏ, đều đang run rẩy. Thật đáng sợ, quá quá bi thảm rồi!

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? !" Gia Cát Minh Nguyệt gầm lên giận dữ.

Tiết Tử Hạo phục hồi tinh thần lại, cầm lấy cây cung lúc trước rơi xuống bên cạnh mình, giương cung bắn tên, nhắm ngay La Kiêu đang đau đớn đến mức

không muốn sống. Mặc Sĩ Thần gọi ra giáp thú, giáp thú tiến lên mạnh mẽ

giẫm lên La Kiêu.

"Không cần biết ngươi là kim chung tráo

hay là kim cương, nơi đó trúng chiêu thì hãy chờ chết đi." Gia Cát Minh

Nguyệt nhìn La Kiêu hoàn toàn không có sức lực chống đỡ lại, đắc ý chống nạnh đứng bên cạnh chỉ huy, "Lên, Chuột nhắt, Mập mạp, có thù báo thù

có oán báo oán!"

Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần, một người uống

xong dược thủy lực lượng bình thường mà Gia Cát Minh Nguyệt đã đưa cho

lúc trước, sử dụng hết sức lực bú sữa mà bắn tên vào La Kiêu, người còn

lại đang chỉ huy giáp thú mạnh mẽ giẫm đạp. Mà La Kiêu đang lúc đau khổ

tột cùng, trong khoảng thời gian ngắn không còn hơi sức phản kháng lại.

Hạ thân đau nhức làm cho hắn hầu như mất đi ý thức.

Gia Cát

Minh Nguyệt đứng ở một bên nhìn một màn thê thảm trước mắt, lấy hai tay

che mặt của mình, từ bên trong khe hở giữa hai bàn tay nhìn lén , vừa

xem vừa thỉnh thoảng thở ra một hơi khí lạnh, tỏ vẻ trách trời thương

dân: "Thật đáng thương, thật đáng thương. Ôi, nam nhân bị bắn trúng nơi

đó, thật sự thống khổ như vậy sao? Chẳng qua, ta muốn tự mình chứng minh cũng không có cơ hội rồi. Thực sự là đáng tiếc mà."

Mặc Sĩ

Thần và Tiết Tử Hạo nghe thấy, cả đầu đầy vạch đen luôn, hai người đã

không nói lên lời rồi. Thế nhưng, động tác trên tay cũng không có dừng

lại.

La Kiêu đã bị bắn thành tổ ong, trên người nhiều chỗ đã bị giáp thú giẫm gãy xương. Hiện tại, nằm ở chỗ kia không nhúc nhích,

vẫn còn duy trì động tác ôm lấy hạ thân như lúc trước.

"Dừng lại, dừng lại! Các ngươi quá tàn nhẫn. Người ta chết rồi, các ngươi vẫn còn ở đó mà bắn." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn La Kiêu sớm đã ngừng giãy

dụa, cuối cùng thong thả kêu hai người dừng tay. Cái dáng vẻ vô cùng đau lòng kia, khiến cho Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần nhìn thấy mà co giật

khóe miệng. Điệu bộ đó của Gia Cát Minh Nguyệt, chính là chồn chúc tết

gà, quá giả dối! Giả dối khiến người ta phun máu.

"Chết rồi

chứ? Xác định chết rồi chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận chậm rãi tiến

lên, nắm lấy cành cây chọc chọc La Kiêu, xác định La Kiêu đã chết đến

không thể chết hơn, mới xông lên phía trước, mạnh mẽ giẫm lên thi thể La Kiêu, miệng mắng chửi điên cuồng, "Khốn kiếp, đi chết đi, đi chết!

Ngươi có biết ta cố nặn ra nước mắt rất khổ cực hay không, ngươi có biết xu nịnh ngươi ta rất buồn nôn hay không, ngươi có biết chính ta cũng

phải nổi da gà lên hay không, ngươi có biết *tụ lý tiễn của ta rất quý

giá không! Vậy mà phải lãng phí trên người kẻ cặn bã như ngươi. Đi chết, đi chết đi!"

*tụ lý tiễn ở đây dịch là mũi tên trong tay áo, có lẽ

là một loại mũi tên nhỏ thường được giấu trong tay áo, nhưng ta muốn để

nguyên thế này

"Đã chết rồi!"

"Thật là tàn nhẫn..."

Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đầu tiên là trợn mắt ngoác mồm nhìn động tác của Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, cũng giả mù sa mưa ra vẻ vô cùng đau đớn cảm thán.

"Tụ lý tiễn

của ta đâu!" Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở chỗ kia kêu gào xong, xoay

người đi tìm mũi tên lúc nãy bắn ra, cẩn thận cất đi. Còn mũi tên bắn ở

chỗ kia của La Kiêu, đánh chết nàng, nàng cũng không cần.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xổm ở trước thi thể của La Kiêu, quay sang nói với Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"A? sao!" Mặc Sĩ Thần nhịn đau, gần như là bò tới, định thò tay tìm mũi tên chỗ thân dưới của La Kiêu.

"Ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ hỏi.

"Ngươi không phải muốn tụ lý tiễn của ngươi hay sao?" Mặc Sĩ Thần nghi ngờ hỏi.

"Muốn cái đầu ngươi ấy! Buồn nôn như vậy, ngươi còn muốn hả!" Gia Cát Minh

Nguyệt nổi giận, thò tay lật thật mạnh, "Ta bảo ngươi soát người hắn,

đem toàn bộ thứ tốt trên người hắn lôi ra đây . Hắn bẩn như vậy, lẽ nào

ngươi muốn ta tự tay tìm kiếm sao!"

Mặc Sĩ Thần mặt xạm lại, nhưng vẫn nghe lệnh, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể La Kiêu.

"Gia Cát, tụ lý tiễn của ngươi, thực sự là thứ tốt nha. Thật là lợi hại,

khiến người ta khó lòng phòng bị đó. Đến bây giờ ta vẫn còn chưa tin

tưởng chúng ta lại có thể gϊếŧ chết được tội phạm truy nã nguy hiểm như

La Kiêu đâu. Phải biết, hắn chính là tội phạm truy nã cấp độ B đó. Thật

giống nằm mơ vậy." Tiết Tử Hạo hai mắt tỏa sáng nhìn ống tay áo của Gia

Cát Minh Nguyệt. Không biết vì sao mà hắn luôn cảm thấy Gia Cát Minh

Nguyệt vĩnh viễn có giữ lại hậu chiêu? Quá thần kỳ, quá lợi hại rồi!

Trước là dược thủy lực lượng bản tăng cường, hiện tại là tụ lý tiễn.

"Nam nhân cường hãn hơn nữa, thì nơi đó cũng là nhược điểm. Chính ta làm,

tiêu hao rất nhiều tinh lực mới làm được." Gia Cát Minh Nguyệt đắc ý vén tay áo lên, lộ ra cây nỏ khéo léo tinh xảo cho Tiết Tử Hạo xem. Nàng

tuyệt đối sẽ không nói cho Tiết Tử Hạo, cái này là làm bằng tiền mua vật liệu của Tiết Tử Hạo. Kỳ thực vật liệu chế tạo dược thủy, căn bản không cần nhiều tiền như vậy. Tiết Tử Hạo đưa cho không ít tiền, nàng còn làm mấy thứ đồ khác. Làm hai cây nỏ giấu ở trong tay áo.

"Đúng

là như thế." Tiết Tử Hạo sợ run cả người, lời này đúng, chỉ cần là nam

nhân, nơi yếu ớt nhất đều giống nhau. Tiết Tử Hạo cẩn thận nhìn cây nỏ

của Gia Cát Minh Nguyệt một chút, cảm thán, "Quá tinh xảo rồi!" Tuy rằng hắn cảm thấy rung động, nhưng không có ý muốn sở hữu nó. Bởi vì hắn là

cung thủ, nếu như hắn ỷ lại cây nỏ, điều đó không có lợi cho sự trưởng

thành của hắn.

Vào lúc này, Mặc Sĩ Thần đã tìm ra được mấy

thứ đồ trên người La Kiêu. Tìm ra một cái túi vải có vẻ khá dày, mở ra

xem, bên trong là hai đĩnh vàng và lẻ tẻ mấy cái kim tệ ngân tệ nhỏ, một quyển sách cổ xưa.

"Đây là?" Tiết Tử Hạo cũng chạy tới,

"Đây là một quyển bí tịch của kiếm sĩ mà. Không rõ ràng lắm, chẳng qua

La Kiêu có thực lực như vậy mà vẫn để ý, lại còn cất giấu ở trên người,

hẳn sẽ không phải mặt hàng bình thường."

"Phí lời, đồ trên người La Kiêu, sao có thể kém cỏi?" Mặc Sĩ Thần lườm Tiết Tử Hạo một cái, tức giận trả lời.

"Cứ giữ lại trước đã. Tiền thuộc về ta. Có ý kiến gì không? Các ngươi có ý

kiến cũng không cần phải nói ra, bởi vì vô dụng." Gia Cát Minh Nguyệt vơ sạch tiền bạc, quơ quơ túi tiền đã trở nên rất nặng, tâm trạng của nàng tốt đến kì lạ.

"Không ý kiến!" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo

đồng thanh trả lời. Tiền ở trên tay Gia Cát Minh Nguyệt, có thể tạo được tác dụng to lớn nhất.

"Làm sao bây giờ?" Mặc Sĩ Thần và

Tiết Tử Hạo cùng thở dài, sau khi bình tĩnh lại, bọn họ mới phát hiện

chỗ bị La Kiêu đánh vẫn còn đau đớn muốn chết.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn La Kiêu một chút, phun ra một chữ: "Cởi!"

"A?" Tiết Tử Hạo kinh ngạc kêu “a”, không hiểu Gia Cát Minh Nguyệt có ý

gì."Ta thật sự không sao. Tự ta kiểm tra thương thế của ta là được rồi.

Hơn nữa thương thế của ta không quá đáng lo." Mặc Sĩ Thần uốn éo thân

thể hơi mập của hắn, mặt đỏ hồng nói ra.

"Ta lại không bảo

ngươi cởi! Những kẻ liều mạng như thế này, thứ tốt đều giấu ở chỗ bí ẩn, lột sạch hắn đi." Gia Cát Minh Nguyệt nguýt Mặc Sĩ Thần một cái xong,

chỉ vào thi thể La Kiêu hung hãn nói. Thấy hai người do dự, hừ một

tiếng, "Ta không muốn đυ.ng vào người này, các ngươi tiến lên!"

"Ta lên!" Mặc Sĩ Thần không do dự nữa, ngồi xổm xuống, đem La Kiêu cởi sạch sành sanh. Quả nhiên, ở bên trong qυầи ɭóŧ của La Kiêu phát hiện một

cái túi giấy dầu không thấm nước.