Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nam tử tuấn mỹ chậm chạp xuất hiện tại cửa ra vào, khẽ nhíu mày.
"Gia Cát tiểu thư, không biết tại hạ có vinh hạnh được mời nàng ăn cơm hay không?" Lăng Phi Dương cười mị hoặc.
"A, ngươi là cái người kia ? Tên là “lăng” hay “ngang” gì gì đó đúng không ?" Gia Cát Minh Nguyệt lại nhíu mày nghi hoặc.
Lăng Phi Dương đờ người ra, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười: "Tại hạ là
Lăng Phi Dương. Lăng trong lăng vân, Phi trong phi vân xế điện, Dương
trong dương danh."
"Ồ." Gia Cát Minh Nguyệt giống như nghe được chuyện lạ, gật đầu, lại nghiêm túc hỏi, "Ngươi có việc gì?"
Lăng Phi Dương mỉm cười nói: "Tại hạ chỉ là muốn mời Gia Cát tiểu thư ăn cơm."
"À, vậy ta không khách khí, cám ơn nhé. Mập Mạp, Tử Hạo, chúng ta ăn thôi." Nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt kêu Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo ăn cơm,
hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Phi Dương vẫn còn đang đứng bên cạnh bàn.
Mặc Sĩ Thần liếc mắt nhìn Lăng Phi Dương, hừ nhẹ một tiếng, không chút
khách khí bắt đầu ăn. Tiết Tử Hạo hơi do dự một chút, nhưng cũng bắt đầu ăn theo.
Lăng Phi Dương cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp
không giữ nổi nữa, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ có điều cứ đứng bên
cạnh bàn như vậy, nhìn ba người Gia Cát Minh Nguyệt ăn uống vui vẻ, hắn
cảm thấy thế này cũng quá lãng phí công sức rồi. Lần đầu tiên có người
không cho hắn mặt mũi như vậy, lần đầu tiên a lần đầu tiên!
"Ha ha ha..." Ngoài cửa ra vào truyền đến một trận cười trêu tức , Lạc Kinh Phong lạnh lùng xuất hiện, nghiêng người dựa vào cánh cửa, hai tay
khoanh trước ngực, cười nhạo tình cảnh trong phòng.
"Ngươi cười cái rắm." Lăng Phi Dương đen mặt, rít lên mấy chữ qua kẽ răng.
"Ngươi nói đúng, ta đúng là đang cười cái rắm." Lạc Kinh Phong nghiêng đầu, nhẹ nhàng khiêu mi nói ra.
Lăng Phi Dương mặt càng thêm đen rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt lại quay đầu nhìn người đang đứng xem ở ngoài cửa, nhìn vẻ mặt chế giễu của Lạc Kinh Phong, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nhướng mày. Người này nói chuyện, có chút thú vị.
"Đó là Lạc Kinh Phong." Tiết Tử Hạo nhỏ giọng nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
"Gia Cát tiểu thư, thật ngại quá. Bằng hữu của ta quá mạo muội rồi, mong cô
thông cảm. Tại hạ là Lạc Kinh Phong." Lạc Kinh Phong chậm rãi đi đến,
nho nhã lễ độ mỉm cười mở miệng.
Gia Cát Minh Nguyệt hơi híp mắt mắt nhìn người trước mắt, đối với người thích tự cho là đúng như
Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không khách khí. Nhưng mà, đối
với loại người có vẻ lịch thiệp như Lạc Kinh Phong, trái lại nàng không
định làm hắn khó xử.
"Không có vấn đề gì." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, khẽ gật đầu.
"Như vậy, đã quấy rầy rồi." Lạc Kinh Phong cũng gật đầu với Gia Cát Minh
Nguyệt, đi đến bên cạnh Lăng Phi Dương, móc ra một phong thư, "Của ngươi đấy."
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không nên tự ý thay ta nhận thư tình." Lăng Phi Dương nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
"Là thư khẩn cấp của Lăng gia." Lạc Kinh Phong chậm rì rì nói ra, giọng nói không lớn không nhỏ, lại vừa vặn để cho tất cả mọi người trong phòng
đều nghe rõ ràng.
"Ha ha..." Gia Cát Minh Nguyệt phì cười ra tiếng, không nể mặt chút nào. Lạc Kinh Phong này, nhất định là cố ý, ha ha ha!
Sắc mặt Lăng Phi Dương trở nên đỏ tím, mạnh mẽ giật lấy thư trong tay Lạc
Kinh Phong, nhìn thấy huy hiệu trên thư đúng là huy hiệu của Lăng gia.
Lăng Phi Dương bóc thư ra nhìn lướt qua, ánh mắt chợt sắc lạnh.
"Ta cũng nhận được." Lạc Kinh Phong thản nhiên nói, "Đi thôi."
"Gia Cát tiểu thư, lần sau gặp lại. Ta có chuyện phải xử lý. Không cần phải
nhớ tới ta." Lăng Phi Dương quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười
quyến rũ.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Đi thong thả, không tiễn."
Thái độ hờ hững kia làm cho Lăng Phi Dương có chút cảm giác thất bại. Hắn
đang muốn đi cùng Lạc Kinh Phong ra ngoài, bỗng nhiên Gia Cát Minh
Nguyệt lại lên tiếng.
"Này, người kia, Lăng Phi Dương đúng
không?" Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lăng Phi Dương và
Lạc Kinh Phong, mở miệng.
"Chuyện gì? Gia Cát tiểu thư?"
Lăng Phi Dương lại lộ ra nụ cười hoàn mỹ, xoay đầu lại, trong mắt viết
rõ “quả nhiên không có nữ nhân nào có thể chống cự trước sức hấp dẫn của mình”. Lần này nàng hẳn sẽ nhớ thật kỹ tên của mình đúng không?
"Như vậy, trước khi ngươi đi, phiền ngươi nhớ thanh toán tiền." Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc, dặn dò.
Nụ cười trên mặt Lăng Phi Dương hoàn toàn cứng đờ rồi. Lạc Kinh Phong ở
một bên cong cong khóe miệng, nhún vai nói: "Được rồi, Kinh Phong, đi
thôi. Thời gian gấp gáp, trước khi đi, ngươi nhất định phải nhớ thanh
toán đó."
Lăng Phi Dương ảo não quay đầu, vội vã rời đi. Lạc Kinh Phong cười đi theo đằng sau.
Gia Cát Minh Nguyệt không thèm để ý tới bọn họ nữa, lại tiếp tục ăn thịt...
Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần liếc nhau, hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc
và vui vẻ trong mắt đối phương. Giờ phút này cũng chẳng cần phải nói
thêm điều gì, cho nên hai người cũng vùi đầu bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa tối, Gia Cát Minh Nguyệt thỏa mãn cười híp mắt ra khỏi tửu lâu.
"Gia Cát, nhớ đó nha, dược thủy của ta!" Tiết Tử Hạo dặn đi dặn lại. Lần này là hắn bỏ hết tiền vốn mà.
"Nhớ rồi. Đến lúc đó cho ngươi năm lo dược thuỷ, thời gian hiệu lực tuyệt
đối khiến ngươi thoả mãn." Gia Cát Minh Nguyệt cam đoan.
"Tốt lắm, tốt lắm. Vậy hai ngày sau chúng ta gặp nhau ở cửa học viện." Tiết Tử Hạo hớn hở nói.
"Gia Cát, đến lúc đó gặp nha." Mặc Sĩ Thần chào tạm biệt Gia Cát Minh Nguyệt.
...
Hai ngày sau, Gia Cát Minh Nguyệt đều ở trong nhà, chơi đùa dược thủy của
nàng. Ở thế giới này, kỹ thuật luyện kim cũng không được tiên tiến lắm.
Ngay cả nước tinh khiết(nước cất) cũng không thể tinh luyện ra. Gia Cát
Minh Nguyệt điều phối ra nước cất, chính là nước tinh khiết nhất. Dựa
theo *phối phương để luyện chế, cuối cùng cũng luyện chế xong dược thủy, nàng cũng coi như hài lòng.
*phối phương : công thức và cách thức luyện chế
Bây giờ sẽ chờ đến ngày học viện tổ chức lịch luyện cho ban sơ cấp.
Mỗi năm một lần, học viện Bạch Vũ đều tiến hành lịch luyện như vậy. Các lớp sơ cấp, dưới sự dẫn dắt của mấy vị lão sư, đi ra khỏi thành hơn ba mươi dặm, đến Tầm Long sơn mạch để tham gia lịch luyện. Tầm Long sơn mạch,
rộng rãi lại kéo dài, đi qua bảy quốc gia. Bên trong sơn mạch có đủ loại hung thú, cũng có hoa thơm cỏ lạ, khoáng thạch hiếm có vân vân. Là một
cái bảo tàng tự nhiên, nhưng mà đi kèm với lợi ích chính là nguy cơ.
Càng đi vào sâu bên trong sơn mạch, bảo bối càng nhiều, nhưng màà càng
nguy hiểm. Lịch luyện hàng năm học viện Bạch Vũ, đều chỉ ở bên ngoài.
Sáng sớm hôm nay, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đều cực kỳ kích động, đứng chờ ở cửa học viện, Mặc Sĩ Thần không ngừng ngó nghiêng nhìn về phía con phố
kia.
"Được rồi, Mập Mạp, Gia Cát nhất định sẽ đến, ngươi gấp cái rắm!" Tiết Tử Hạo nhìn bộ dáng gấp gáp kia của Mập Mạp cái, không
nhịn được phải mở miệng mắng hắn.
"Ngươi không gấp, ngươi
không gấp thì cũng không xoay xoay tại chỗ mười tám lần." Mặc Sĩ Thần
liếc Tiết Tử Hạo, tức giận nói.
"He he, đây không phải, đây
không phải là vì dược thủy đâu nha. Nàng đã nhận lời hôm nay sẽ đưa cho
ta năm lọ dược thủy đấy." Tiết Tử Hạo xoa xoa tay xấu hổ trả lời.
"Đến rồi đến rồi!" Mặc Sĩ Thần cười hì hì, nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt
xuất hiện ở đầu phố, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nhảy đến
nghênh đón.
Tiết Tử Hạo cũng hô nhỏ một tiếng chờ ta một chút, đuổi theo ngay.
"Gia Cát, Gia Cát, ngươi tới rồi. Cái này cho ngươi, ngươi khẳng định là còn chưa ăn điểm tâm." Mặc Sĩ Thần lấy ra túi giấy dầu đựng bánh bao đưa
cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt không chút
khách khí nhận lấy, lấy ra bánh bao bắt đầu cắn, mơ hồ không rõ nói:
"Ưm, ô, Mập Mạp, cám ơn."
"Không, không cần cám ơn." Mặc Sĩ Thần lắc đầu cười ngu ngơ.
"Gia Cát, cái kia, cái kia..." Tiết Tử Hạo tiến lên xoa xoa tay hơi xấu hổ,
nghĩ một chút lại nói, "Đúng rồi, lần lịch luyện này, ta đều chuẩn bị
hết mọi thứ rồi, yên tâm yên tâm."
"Ừm, ngoan. Cái này cho
ngươi, dùng tạm trước đi. Hiện tại ta nghèo, mua tài liệu chỉ đủ luyện
chế một chút này thôi." Gia Cát Minh Nguyệt lấy cái túi đang đeo trên
lưng xuống, móc ra mấy lọ dược thủy đưa cho Tiết Tử Hạo.
"Oa, nhiều như vậy sao! Cám ơn, cám ơn." Tiết Tử Hạo hưng phấn nhận lấy. Rõ
ràng có tám bình nha! Hơn nữa nhìn màu sắc của những dược thủy này, liền biết rõ thời gian hiệu lực của chúng tùy tiện cũng được 10 phút rồi,
còn có một lọ màu sắc càng đậm, nhất định không chỉ là 10 phút. Tiết Tử
Hạo cao hứng sắp hỏng mất, cẩn thận từng li từng tí đem dược thủy cất kỹ xong, mới cười hì hì, "Tiền tiêu vặt của ta không nhiều lắm. Toàn bộ
đều cống hiến hết rồi. Lần này lịch luyện này chúng ta phải đi kiếm chút vật liệu, có thể dùng thì sẽ dùng, không thể dùng chúng ta đem bán đi."
"Ta cũng có ý nghĩ này." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.
"Tập hợp, tập hợp rồi kìa, đi thôi." Mặc Sĩ Thần nhìn thấy mấy lão sư đã
xuất hiện ở cửa học viện, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Ừ,
đi thôi." Gia Cát Minh Nguyệt nhét cái bánh bao cuối cùng vào trong
miệng, cùng với Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đi tới cửa học viện.
Lần này toàn bộ đệ tử lớp sơ cấp đều tham gia lịch luyện, tổng cộng có một
trăm bảy mươi tám người. Bọn hắn muốn cùng nhau đi đến Tầm Long sơn
mạch, sau đó tự do tổ đội. Học viện cũng không khuyến khích các học viên một mình tiến vào sơn mạch lịch luyện, đều khuyên các học viên tự tổ
hợp thành các đội ngũ nhỏ rồi hãy đi vào. Nhưng mà nếu như có đệ tử nào
tự tin với thực lực của chính mình, khăng khăng muốn đi vào một mình,
học viện cũng sẽ không ngăn cản. Ngoài ra, thời gian lịch luyện là nửa
tháng. Nửa tháng sau, lại tập trung tại cửa vào sơn mạch. Nếu như gặp
phải nguy hiểm, có thể phóng ra tín hiệu cầu cứu, lão sư dẫn đội sẽ lập
tức chạy tới cứu viện. Nhưng mà các học viên sẽ không dễ dàng cầu viện,
bởi vì một khi cầu viện, thành tích lịch luyện lần này, cũng sẽ bị khấu
trừ, lại còn khấu trừ không nhẹ.
Nhưng mà ai cũng không ngờ rằng ,vốn là lịch luyện bình thường, vậy mà lại xảy ra biến cố kinh tâm động phách.