Con ma nữ quăng xác bà phù thủy sang một bên và ấn đứa bé ma đã bị kéo ra lại vào bụng. Đứa bé vẫn không mở mắt và vùng vẫy một chút, như thể nó không muốn quay trở lại bụng của con ma nữ..
”Con yêu, đợi cho đến khi con đủ lớn để ra ngoài!” Giọng nói ma quái của nữ ma pha chút cưng nựng đứa bé.
Đứa bé ma nghe vậy thì không còn vùng vẫy ngoan ngoãn chui vào bụng của ma nữ.
Bụng của nữ ma, đã bị bà phù thủy rạch ra bằng dao găm đau đớn quằn quại dữ dội khi nãy vậy mà Vết nứt từ từ lành lại, dường như không thể nhìn thấy vết thương nào.
Bộ móng sắc nhọn của cô trở lại bình thường, khuôn mặt và da đầu thối của cô dần được phục hồi, đôi mắt màu xanh lá cây của cô cũng trở nên sáng hơn.
Cô nhìn tôi, đưa lưỡi của mình liếʍ môi, khuôn mặt nở 1 nụ cười, giọng nói giễu cợt: “?? Vui nhỉ, Anh quả là rất thất vọng?”
Không vui vẻ 1 chút nào, tất cả việc này đều do bà phù thủy bày ra. Nhưng chắc chắn lời giải thích của tôi là vô ích, cô ấy chắc chắn sẽ không tin.
Bây giờ tôi cảm thấy rất thất vọng. Khi tôi thấy cô ấy gϊếŧ bà phù thủy, tôi gần như tuyệt vọng.
Trước đôi mắt u sầu của con ma, trái tim tôi run rẩy, kéo bố mẹ ra ngoài.
Nhưng mọi việc xảy gần như đánh gục tôi. Sau khi loạng choạng, tôi nhận ra rằng bố mẹ đang cảm thấy việc làm sai lầm vừa qua.
Bố mẹ đứng đó bất động, giống như một tác phẩm điêu khắc đá.
”Mặc dù gϊếŧ bà phù thủy là không tốt, nhưng bình trà này lý do!” Con ma nữ nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang vặn vẹo của mình và nói trong tiếng thì thầm: “Ngoài tro hương, bình trà nên được trộn với những thứ khác, nếu không tôi sẽ chẳng còn được đứng đây …… Anh đã uống một ấm trà trước đó, nếu không anh cũng giống như bố mẹ anh hiện nay mà thôi! “
Sau một giọng nói nhanh, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thiêu đốt, một lần nữa cho thấy màu sắc quyến rũ, cám dỗđó: “Nhưng không sao, dù sao thì anh cũng không thể chạy trốn!”
Cùng với đó, cô ấy bước về phía tôi, sự quyến rũ trong mắt cô ấy trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ bối rối bởi vẻ ngoài quyến rũ của cô ấy, nhưng chỉ cần uống bình trà và thấy cô ấy gϊếŧ bà phù thủy bằng chính mắt mình, điều quan trọng nhất là nhìn thấy vẻ ngoài thối rữa kinh tởm của cô ấy trước đây, bây giờ tôi là Ngoài buồn nôn và sợ hãi, không có ý nghĩ nào khác trong tâm trí nữa.
”Cô … đừng đến đây …” Tôi lùi lại trong nỗi kinh hoàng và rít lên với một giọng nói run rẩy.
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài trên trán bằng ngón tay, khẽ mỉm cười và nói nhẹ nhàng: “Được rồi, anh sẽ không đi đâu cả, đợi em đến!”
Cô ấy chỉ tay vào tôi, khẽ giật giật, Cô ta liếʍ môi và nói: “Thư giãn đi, đừng gϊếŧ em, hãy quay lại đây, để con chúng ta có thể sinh ra đời!”
Tôi bị sốc và sợ hãi, rút lui về phía cửa phòng, run rẩy và nắm chặt tay nắm cửa cứng ngắc. Muốn mở cửa và chạy ra ngoài. Nhưng cánh cửa của ngôi nhà không di chuyển, ngay cả khi tôi sử dụng hết sức bình sinh nhưng vô ích.
Sau khi nhìn thấy vẻ hoảng loạn của tôi, ánh sáng xanh lục trong đôi mắt của con ma nữ rõ hơn, khóe miệng cong lên. Trông giống như một con mèo vờn một con chuột.
”Càng chống đối em, em càng phấn khích!” Cô mở mắt và vẫy tay nhẹ nhàng. Cánh cửa phòng mà tôi không rút ra bằng hết nỗ lực, đột nhiên mở ra.
”Chạy đi! Em đuổi theo anh, cuộc đua này rất thú vị, em đang mong chờ điều đó!” Giọng nữ ma có chút phấn khích, với vẻ ngoài giống như một cô gái lẳиɠ ɭơ.
Tôi không thể quan tâm nhiều nữa vào lúc này, bước chân hoảng loạn và chạy ra khỏi nhà.
”Giúp … Giúp!” Sau khi chạy ra khỏi nhà, tôi chạy dọc theo con đường trong làng và hét lớn.
Tôi biết rằng ngay cả khi dân làng đứng trước con ma nữ này, họ có thể không chịu được, nhưng tôi vẫn khóc điên cuồng, hy vọng thu hút sự chú ý của một số dân làng. Sau tất cả, nếu có nhiều người, tôi sẽ cảm thấy an toàn trong lòng hơn.
Trời đã khuya, khi tôi chạy và hét lên điên cuồn, tôi lập tức thu hút sự chú ý đến những con chó được nuôi bởi nhà hàng xóm. Tiếng chó sủa vẫn tiếp tục, dân làng ngủ say cỡ nào chắc chắn cũng sẽ bị đánh thức.
Nhưng điều kỳ lạ là những con chó dừng lại sau khi hú vài lần và xung quanh trở nên yên ắng lạ thường. Không chỉ những con chó sủa, mà tiếng hót của chim trên cây cũng biến mất, đương nhiên không ai ra khỏi nhà. Hãy nhìn xem, chỉ có bản thân tôi hét lên và chạy điên cuồng trên con đường tối tăm trong làng này.
Tôi càng hét lên, tôi càng hoảng loạn, Càng chạy chân tôi càng nhẹ hơn. Việc này rất bất thường, rõ ràng là do con ma nữ không ở đằng sau tôi.
Tôi quay đầu lại trong hoảng loạn và thấy rằng cô ấy đang cười toe toét với tôi, đôi chân của cô ấy đang đi sau tôi vài mét, hoàn toàn coi tôi như một thứ đồ chơi.
”Đừng chạy trốn, Không ai có thể giúp anh đâu!” Những lời tán tỉnh của hồn ma nữ truyền vào tai tôi và khiến trái tim tôi run rẩy trở lại.
Tôi không biết sức mạnh đến từ đâu. Tốc độ chạy của tôi tăng lên rất nhiều ngay lập tức, có lẽ là bản năng sinh tồn bùng phát khi tuyệt vọng!
Tôi chạy một mạch đến cuối làng. Qúa hoảng loạn, tôi không nhìn thấy mọi thứ rõ ràng vào giữa đêm và va vào một người.
Đó là một người đàn ông, một ông già ăn mặc luộn thuộm, tôi va vào ông ta và tôi vấp xuống đất.
”Ôi, cái thân già của tôi!” Ông lão ngã xuống đất ôm lưng và kêu gào, lườm tôi ngã xuống bên cạnh, và hét lên giận dữ: “Chạy như ma đuổi vậy? Mày có phải là người không? Mày không có mắt à?
Tôi chạy điên cuồng không kịp thở. Sau khi ngã xuống đất lúc đó, hơi thở của tôi biến mất và tôi không thể đứng dậy vì đôi chân đã mềm nhũn.
”Ma … Có ma đuổi theo tôi …” Tôi nói với vẻ run rẩy, không dám nhìn lại. Tôi sợ quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng khiến tôi sợ hãi.
”Điên à!” Ông lão xoa thắt lưng và từ từ đứng dậy, lườm tôi: “Làm gì mà không ngủ ở nhà vào giữa đêm? Không dễ dàng vậy đâu, cậu đã làm hỏng đồ ăn và rượu của tôi. Cậu phải đền thức ăn hoặc tiền cho tôi đi!”
Lúc này, tôi chỉ thấy một ít thịt thủ lợn và thức ăn nấu chín khác rắc trên mặt đất, một chai rượu vang trắng bị vỡ.
Nhưng tại thời điểm này, tôi đâu còn tâm trạng quan tâm đến những điều này. Nhìn lại, tôi thực sự không thấy bóng dáng của con ma nữ, nỗi sợ hãi trong lòng tôi giảm bớt. Nỗi sợ hãi quá mức và chạy như điên khi nãy làm sức mạnh trong cơ thể tôi tan biến, tôi nằm bất động trên mặt đất.
”Vâng, Tôi bị đuổi đánh nên không để ý đã va phải ông, nhưng tôi lấy đâu ra những thứ này trong đêm?”
Ông già bế tôi lên khi tôi không thể đứng trên mặt đất, giận dữ nói: “Chàng trai, đừng giả vờ với bộ dạng này, đứng dậy. Một chai rượu và một pound thịt thủ lợn, 28 nhân dân tệ, nhanh chóng trả tiền cho tôi!”
Tôi hít một hơi dài, vtôi cảm thấy ổn hơn chút, nhưng vẫn không đứng dậy khỏi mặt đất, chân vẫn mềm nhũn. Tôi nhìn quanh trong bóng tối. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy bóng dáng của hồn ma nữ, nỗi sợ hãi trong lòng tôi vẫn chưa hết.
Có phải ma nữ đã để tôi đi?
Điều này rõ ràng là không thể!
”Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?” Khi tôi đang hoảng loạn, có tiếng nói bất mãn từ ông già bên tai tôi, “Đừng giả vờ điếc và câm! Không dễ để tôi kiếm được tiền ở tuổi này, hôm nay cậu không trả tiền, Chắc chắn cậu không thể đi đâu! “
” Tôi không có tiền! “Tôi trả lời khàn khàn trong vô thức, chỉ hét lên vì cổ họng tôi rất khó chịu.
Nghe tôi nói điều này, người đàn ông nắm lấy cổ tay của tôi, ông nói: “!! Không có tiền cũng đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, dãn tôi về nhà của cậu để lấy tiền”
Ông già tuy vậy mà rất khỏe, tôi không thể chống lại được bàn tay của ông ta, hoặc có thể là do tôi đã cạn kiệt sức lực.
Làm sao tôi dám về nhà vào lúc này!
Khi tôi định nói không, tôi chợt nghĩ đến bố và mẹ. Tôi vừa chạy ra, còn bố và mẹ tôi vẫn ở nhà!
Bà phù thủy đã bị hồn ma gϊếŧ chết. Bây giờ tôi rất lo lắng cho sự an toàn của bố mẹ tôi.
Mặc dù tôi không biết tại sao con ma đi theo tôi đột nhiên biến mất, nhưng vào lúc này ở với ông già, tôi cảm thấy một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Quay lại xem!
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi càng lo lắng hơn về tình hình của bố mẹ tôi và tôi không nói gì nhiều. Tôi đi về phía nhà với ông già ôm chặt cổ tay tôi.
Khi tôi trở về nhà, cổ họng của tôi như bị bóp nghẹt, khuôn mặt tôi tái nhợt và rón rén bước lại phòng tôi.
”Đây thực sự là nhà của cậu à?” Ông già bên cạnh nhìn tôi, cau mày và thì thầm, “Sao giống như một tên trộm? Đừng làm liên lụy đến tôi nhé chàng trai! Nếu đây không phải là nhà của cậu, mọi người sẽ đánh và ném cả hai ra đường đó “
Tôi lờ ông ta đi và đẩy cánh cửa phòng của tôi ra với sự run rẩy. Sau khi thấy tình hình bên trong, tôi sững sờ.
Đèn trong phòng sáng và có tiếng gọi.
Không có hồn ma nữ, hình bóng của cha và mẹ đã biến mất, thi thể của bà phù thủy cũng đã biến mất. Căn phòng trống rỗng.
Nó đã đi đâu?
Và lúc này, tôi thấy một dòng chữ lớn trên tường của căn phòng: “Ông già, đừng bận tâm!”
Phông chữ màu đỏ tươi, được viết bằng máu, chữ viết chưa khô, máu rất tối Rõ ràng đó là hồn ma nữ viết lại.
Cả nhà share mạnh để em lấy động lực ra chap nhé, ko ai quan tâm chắc em drop quá, hic