Chương 12: Triệu âm

Nghe điều này, tôi nghĩ ngay đến những lời của hồn ma nữ gầm lên trước khi biến thành vũng máu đen, cô ấy nói rằng anh ta chắc chắn sẽ tìm đến chúng tôi.

”Thật là … không dễ đối phó?” Tôi nhìn ông già, vừa thoải mái được 1 lúc giờ tình thế lại căng thẳng rồi.

Ông lão mím môi nói một cách mơ hồ: “Không dễ đối phó với quỷ âm, lại là quỷ âm đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© sinh ra con ma. Chắc chắn là khó đối phó hơn con ma nữ và đứa bé ma kia rất nhiều”

Trái tim tôi run rẩy: “Nếu tôi trốn, anh ta có thể tìm ra tôi không?”

Ông già liếc nhìn vết thương trên cổ tôi và gật đầu. “Qúa rõ ràng rồi, anh có trốn ở đâu cũng bị phát hiện!”

”Vậy tôi nên làm gì đây? Chờ chết sao?” Tôi bắt đầu Hoảng loạn.

Ông già nói một cách bất lực: “Tôi không biết khả năng mình đến đâu, nhưng hôm nay cậu đã thấy đó” Ông lão giơ cánh tay bị thương lên: “Cậu có chút nào tin tưởng vào tôi không?”

Tôi

bối rối và không hiểu ý ông ta là gì.

”Ngốc!” Ông già thở dài và thì thầm: “Đừng về nhà trong thời gian này, để mọi người trong nhà hoặc thậm chí làng của cậu không bị ảnh hưởng, hãy đi theo tôi. Dù sao, nếu anh ta tìm được cậu, chắc chắn cũng sẽ tìm thấy tôi. Chúng ta hãy cùng nhau quay trở lại và chuẩn bị. Việc có thể cứu sống cậu hay không phụ thuộc vào vận may của cậu thôi! “

Tôi sắp khóc

.

Tôi cảm thấy rất tức giận.

Việc quái gở này tự nhiên lại dính đến tôi là sao. Không phải tôi là người đã gϊếŧ đứa trẻ ma và ma nữ. Tôi chỉ là một nạn nhân và cảm thấy như mình sắp chết.

Tất nhiên, tôi không thể hiện những gì tôi nghĩ trong lòng ra ngoài, nếu không ông già sẽ thực sự buông tay, và tôi không còn ai để bấu víu.

Sau vài lời với ông già, tôi quay lại với bố mẹ và nói với họ rằng tôi sẽ đi theo ông già một thời gian.

Bố mẹ sững người một lúc, đặc biệt là mẹ, dáng vẻ của ông lão có chút kỳ lạ.

Ngay cả khi ông già đã cứu mạng chúng tôi trước đó, nhưng đối với ông già không rõ lai lịch này, cha mẹ vẫn có chút lo lắng.

Cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi theo ông già rời đi một thời gian, nguyên nhân chủ yếu có lẽ tôi đã lớn, 1 chàng trai mạnh mẽ.

Ông già đi đến, bố tôi nói với ông già với nụ cười gượng gạo: “Trong thời gian này, phiền ông phải chăm sóc thằng bé rắc rối này rồi!”

Ông già gật đầu và nhìn bố mẹ tôi nói: “Đừng ở nhà trong thời gian này.Hãy đi thăm họ hàng trong một khoảng thời gian, đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra! “

Nghe ông lão nói xong, bố mẹ sững sờ, vội vàng hỏi tại sao, nhưng ông lão lắc đầu không nói.

Bố và mẹ tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mặc dù tôi không hỏi lại, nhưng nét mặt lo lắng không thể che giấu.

Ông già nói điều gì đó nghiêm trọng hơn, và tôi không về nhà. Tôi vẫy tay chào bố mẹ ở lối vào làng.

Trước khi rời đi, ông lão dường như nghĩ về điều gì đó. Ông tình cờ hỏi: “Hai người có biết xác của mụ phù thủy ở đâu không?”

Bố mẹ tôi nhìn nhau, lắc đầu bối rối, ông lão không hỏi thêm gì nữa.

Thấy hai người đi vào làng, ông lão vỗ vai tôi và nói: “Đừng nhìn nữa, hãy đi thôi, Đừng quá buồn vì nghĩ đến cái chết như vậy!”,

Nói xong, ông lão rời đi, tôi lẽo đẽo theo sau.

Những con quạ đen vẫn đang lượn vòng trên bầu trời, tuy nhiên tôi

đã có cây chổi tre trong tay. Chúng

không dám lao xuống, nhưng rú lên trong không khí mặc dù chẳng có bất kỳ mối đe dọa nào. Tôi chẳng them để ý đến chúng nữa.

Hiện tại Tôi rất tò mò về danh tính của ông già. Khi tôi tiếp xúc với ma nữ trước đó, tôi hơi choáng váng. Bây giờ nghĩ về nó, hàng loạt hành động chứng tỏ ông già rất tài giỏi, máu chó đen, Gạo nếp và những chiếc đinh gỗ kỳ lạ mang theo, những thứ này tôi cảm thấy không thể tin nổi là có thật.

Có phải ông già này thường xuyên gặp ma?

Nếu không, tại sao ông ấy mang theo những thứ này bên mình?

Cứ đi bộ mãi, tôi không thể trả lời những thắc mắc trong lòng.

Ông lão nói: “Khi còn nhỏ, tôi đã từng gặp phải nhiều chuyện như này. Giờ đây Tôi đã già và cũng không làm việc này nhiều năm qua. Nếu tôi còn trẻ, hồn ma mẹ và con này hoàn toàn không thể đả thương tôi “

Nói rồi, ông dừng lại và nhìn tôi, tỏ vẻ đau đớn nói: “Vết thương của tôi khá đau, cậu có thể nói với bố mẹ trả cho tôi 1 chút chi phí thuốc men và dưỡng thương chứ. Tối nay tôi mất khá nhiều máu “

Mặc dù ông già chỉ băng bó cánh tay bằng một mảnh vải nhỏ, một mảnh thịt bị xé ra bởi đứa bé ma, bây giờ một nửa cánh tay đã ướt đẫm máu.

Nhìn vào cánh tay ông ấy vẫn đang rỉ máu, tôi nói với một chút lo lắng: “Ông già, hãy đến bệnh viện thị trấn để băng bó trước đã! Cánh tay của ông …”

”Đời tôi chưa bao giờ đến bệnh viện cả!” “Ông già ngắt lời tôi, mặt ông ấy sậm lại và không giải thích nhiều.”

Ông liếc tôi và nói với giọng điệu kỳ lạ: “Tốt nhất là cậu nên đến bệnh viện ít nhất có thể trong lương lai. Về cơ bản, các bệnh viện có rất nhiều âm khí và bạn thì có một vóc dáng rất đặc biệt. Điều ấy sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết cho cậu!”

Ông già nói mơ hồ rằng vóc dáng của tôi rất đặc biệt, trước đây hồn ma nữ cũng nói rằng sinh nhật và vóc dáng của tôi rất đặc biệt. Tôi tự hỏi có cái quái gì đặc biệt mới được chứ?

Ông lão suy nghĩ một lúc, rồi thở dài và nói: “Trường hợp của cậu, trong thuật ngữ trước đây của chúng tôi, đó là một vóc dáng rất dễ chiêu mộ ma. Chúng tôi gọi là Triệu âm. Tuy nhiên, những điều cơ bản tôi gặp phải trước đây

Tất cả bọn họ đều bị ma ám. Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu bị ma quỷ hấp thụ. Cậu vẫn còn đủ may mắn vì đã gặp tôi, nếu không thì … hummm…! “,

Ông nói xong. Tôi nuốt nước bọt thốt lên, “Thật sao?”

Ông già nhướn mày và khịt mũi nói: “Cậu có nghĩ tôi nói đùa với cậu lúc này không?”

Tôi mở to mắt và hít một hơi thật sâu., Bất đắc dĩ làm dịu nỗi sốt ruột trong lòng, run rẩy nói: “Vậy thì … tôi sẽ …”

”Đừng nghĩ quá nhiều!” Ông già ngắt lời tôi và nói một cách cáu kỉnh: “Nếu cậu có thể thoát khỏi nó lần này, hãy nghĩ về lần tiếp theo! Lúc này nghĩ về việc đối phó với người đàn ông mà con ma nữ kia nhắc đến mới quan trọng kìa”.

Ông

lão gãi đầu, cau mày và suy nghĩ một lúc, rồi thở dài, dường như cảm thấy đau đầu nghĩ cách đối phó với người đàn ông vừa nhắc đến.

Tôi không làm phiền ông ấy nữa. Tôi lo lắng, lo lắng cả về con ma và về vóc dáng đặc biệt mà tôi nghe thấy lần đầu.

Sau khi đi bộ với ông già hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đến một ngôi làng lớn tên là Làng MAO TRANG, ngôi làng lớn nhất trong số nhiều làng mà tôi được biết.

Ông già này cũng khỏe thật. Ông chạy rất xa vào giữa đêm để mua bữa ăn tối ở làng của chúng tôi. tôi không biết ông ấy có vấn đề gì không?

Khi tôi đến làng Mao TRANG, đã gần bốn giờ đêm. Ông già đưa tôi đến cửa một ngôi nhà đóng kín và vỗ mạnh vào cánh cổng.

Có rất nhiều chó sủa trong sân. Không mất nhiều thời gian để cánh cổng mở ra. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt chúng tôi với đôi mắt ngái ngủ. Khi nhìn thấy ông già, ông ta đột nhiên trừng mắt, túm lấy cổ ông già và nói một cách dữ dội.: “Ông già, tôi đã đợi ông rất lâu rồi. Khi nào trả tiền thịt chó nợ tôi đây hả?”

Ông già ho nhẹ, có lẽ nhận ra ánh mắt thắc mắc của tôi, nói với người đàn ông cao lớn với một nụ cười: “Triệu Vĩnh, đừng nóng, 2 ngày nay hơi khó khăn, Tôi sẽ trả đủ sau vài ngày nữa … “

Người đàn ông kia dường như không có cách nào để bắt ông già trả tiền, ông càu nhàu, nới lỏng cổ áo ông già, liếc nhìn cánh tay bị thương của ông già, nói một cách khinh bỉ: “Lại đi ăn trộm gà chó à? Có bị bắt không? Lần này thật thảm hại…”

”Hụ..hụ.” Ông lão mỉm cười như một bông hoa cúc ngắt lời người đàn ông mạnh mẽ bằng vài tiếng ho.

“Chà, đến đây giờ này là muốn anh làm ơn giúp một việc!”



Có điều gì thì nói nhanh đi, đừng

lòng vòng!”

Người đàn ông nói một cách giận dữ.

Nụ cười trên khuôn mặt ông già tươi hơn và thì thầm như một tên trộm: “Tôi mượn hai con chó đen của anh trong vài ngày, và nhân tiện mượn luôn con dao gϊếŧ chó của anh, rất khẩn cấp …”

”Biến!!”