Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 73: Nhân phẩm của Phong Hàng Lãng tốt đến mức chó cũng yêu mến anh!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phong Hàng Lãng… Phong Hàng Lãng… em ở đây! Em ở đây!

Tuyết Lạc liên tục hét gọi người đàn ông như vị thần từ trên trời giáng xuống. Một trái tim tràn đầy hoảng loạn, ngay khi nhìn thấy người ấy xuất hiện lập tức được an ủi, xoa dịu.

Đối mặt với một con chó ngao to lớn như con sư tử, ý chí của cô hầu như bị tiếng tru gầm gừ và nhào lên của con chó dọa bay biến. cô gần như không thể chống đỡ nữa rồi. Tuyết Lạc chỉ là một cô gái mới hơn 20 tuổi, cô cố hết sức khống chế sự sợ hãi trong lòng.

Phong Hàng Lãng nghe thấy tiếng kêu liền vọt vào cổng sắt, Tuyết Lạc hét lên nhắc nhở: “Đừng tiến vào, cẩn thận trong này có con chó rất to!”

Lúc này, Tuyết Lạc hi vọng người đó tiến vào, cũng hi vọng người đó không vào. Cô hi vọng người đó có thể chia sẻ sự sợ hãi hoảng loạn trong lòng cô. Nhưng cô lại không muốn người đó bước vào tình cảnh nguy hiểm như cô bây giờ.

Nhìn bên này con chó đang gầm gừ lộ ra răng nanh sắc bén, Tuyết Lạc sợ đến mức cả người run lẫy bẩy. Mặc dù Phong Hàng Lãng dũng mãnh cỡ nào, cũng đấu không lại một con dã thú hung dữ.

Nhưng Phong Hàng Lãng vẫn không ngần ngại vọt vào cửa sắt. Đem thân thể của mình ngăn giữa con chó và Tuyết Lạc lúc đó đang nắp ở sô pha.

Gần như lúc nhìn thấy Phong Hàng Lãng, chó ngao càng trở nên hưng phấn, liên tiếp hướng Hàng Lãng ngao ngao kêu, một bên kêu, một bên dùng hai chân trước bổ nhào lên người anh.

“Phong Hàng Lãng, cần thận!” Nhìn thấy con chó bổ nhào lên người anh, không biết Tuyết Lạc từ đâu lấy ra dũng khí, lại muốn xông lên kéo Hàng Lãng ra.

Có lẽ cảm thấy Tuyết Lạc muốn tấn công Hàng Lãng, chó ngao đột nhiên chuyển hướng nhào qua phía cô.

“Không… không… bình tĩnh nào!” Phong Hàng Lãng một tay ôm cô vào lòng, một bên duỗi tay vỗ vỗ đầu chó ngao, cũng vuốt vuốt lông giữa cổ nó.

“Phong Hàng Lãng, anh cần thận chút, đừng sờ nó. Nó cắn anh đó!” Tuyết Lạc rất lo lắng Phong Hàng Lãng duỗi tay sờ, sẽ khiến cho con chó điên cuồng phản kháng.

Nhưng làm Tuyết Lạc ngạc nhiên là, không biết là con chó này quá thông minh nghe hiểu được tiếng anh, hay là Phong Hàng Lãng nhân phẩm tốt đến nỗi chó cũng yêu quý anh. Con chó ngao to như sư tử kia không những không cắn Phong Hàng Lãng, mà còn ở mu bàn tay anh cọ tới cọ lui. Nhiệt tình như thể Phong Hàng Lãng là người thân của nó.

Tuyết Lạc mắt trợn tròn, đem sợ hãi quên luôn.



Bạch Mặc cũng không nhàn rỗi, lúc Phong Hàng Lãng và Tuyết Lạc cùng chó ngao giằng co, hắn đã cùng một người khác lặng yên không một tiêng động rút lui ra khỏi cổng sắt “Xùy!” huýt một tiếng, Chó ngao nghe được tiếng chủ nhân huýt sáo, lập tức duỗi bốn chân chạy vội ra ngoài.

Tiếng “leng keng” vang lên, cửa sắt nặng nề đóng lại.

Lúc Phong Hàng Lãng chạy tới bên cửa sắt, nghiễm nhiên đã chậm một bước. Mấu chốt là hắn còn muốn đem cô gái bên trong mang theo cùng, động tác tự nhiên sẽ chậm đi một ít.

Ngoài cổng, Bạch Mặc thản nhiên huýt sáo “Phong Hàng Lãng ơi Phong Hàng Lãng, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay?”

Bạch Mặc cười âm hiểm! Phải biết rằng những năm gần đây, vẫn luôn là Phong Hàng Lãng muôn kiểu biến hóa ngược đãi hắn và Nghiêm Bang, hiện tại thật vất vả mới tóm được cơ hội hành hạ Phong Hàng Lãng, Bạch Mặc sao có thể bỏ qua?

“Thằng nhãi mày không muốn chết thì nhanh chóng thả tao ra ngoài!” Hàng Lãng ngoan độc mắng một tiếng.

“Ha ha ha ha” Bạch mặc cười sằng sặc. “Tao cố ý không thả mày đó! Mày cắn tao đi? Hahahahal”

Phong Hàng Lãng mặt tràn đầy tức giận, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng Bạch Mặc đứng bên ngoài cổng sắt cũng không bị dọa sợ, hắn không ngừng dùng ngôn ngữ khıêυ khí©h sự nhẫn nại của Phong Hàng Lãng.

“Phong Hàng Lãng, tao thật không ngờ mày với cô ta là tình yêu đích thực! Nhìn thấy cô ta gặp nguy hiểm, mày không hề nghĩ ngợi liền lao tới! Quả nhiên là chân ái.”

Sau đó Bạch Mặc lại thở dài một tiếng: “Phong Hàng Lãng, ngươi lọt hố rồi. Thế giới này người đẹp vô số, mày đây là muốn treo cổ chết trên cây sao?”

“Mau thả tao ra ngoài!” Phong Hàng Lãng không muốn cùng Bạch Mặc hồ ngôn loạn ngữ”.

Liền lạnh giọng quát to.

“Oh, mày muốn tao thả thì tao lập tức thả? Vậy cũng thật mắt mặt quá đi. Cứ đứng ở đó đi, tao không rảnh theo hầu mày!”

Bạch Mặc hừ một tiếng, muốn lôi Bạch Tiểu Dã to lớn như sư tử đi.

Nhưng con chó có tên gọi Bạch Tiêu Dã tựa như là không muốn đi, nó liên tục hướng tới Phong Hàng Lãng đang đứng trong cổng sắt ngao ngao kêu ư ử, không phải là loại tru lên công kích, mà là một loại quyến luyến không nỡ.



“Đệt! Mày con chó ngu ngốc này. Có phải luyến tiếc hắn ta không? Hắn là đàn ông, mày là một con chó đực, chẳng lẽ mày muốn chơi gay với hắn. Biết ngay mày với Phong Hàng Lãng ái muội không rõ!” Bạch Mặc mắng chú chó cưng của mình.

Kỳ thật số lần Phong Hàng Lãng đi Dạ Trang cũng không phải quá nhiều, nhưng Bạch Tiểu Dã lại rất thân thiết với hắn.

Nghiêm Bang cũng thường xuyên đi Dạ Trang, nhưng hễ mỗi lần nó nhìn thấy hắn ta, thì không phải là nhe răng trợn mắt, thì là ngao ngao kêu lớn. Theo lời nói của Bạch Mặc, Tiểu Dã nhà hắn với Phong Hàng Lãng nhất định có gian tình không thể để cho ai biết.

“.” Tuyết Lạc đối với lời Bạch Mặc đang mắng mỏ chó ngao thật cảm thấy hoảng sợ. Anh ta vậy mà lại mắng chó nhà anh ta với Phong Hàng Lãng gian tình ái muội? Lý do thoái thác thật là kỳ lạ nha. Nhưng mà con chó đó đối với Phong Hàng Lãnh đúng là rất có cảm tình, bộ dạng luyến tiếc không nỡ rời đi.

Bạch Tiểu Dã bị Bạch Mặc vừa mắng vừa lôi đi, Phong Hàng Lãng rống to máy tiếng, lại không nhận được bắt kỳ lời phản hồi nào, liền lui về ngồi trên ghế sô pha, móc di động ra gọi cho trợ lý của mình, lại phát hiện tín hiệu đã bị tên khốn Bạch Mặc chặn lại rồi. Mắng to một tiếng, Phong Hàng Lãng bắt đầu muốn hút thuốc.

“Phong Hàng Lãng, thật xin lỗi. Hại anh bị nhốt ở đây với tôi!”

Tuyết Lạc lầm bẩm nói nhỏ. Cô thật lòng rất cảm kích Phong Hàng Lãng có thể đến cứu cô, nhưng nhìn anh chán nản nỗi giận vì bị nhốt ở đây, cô thật sự rất khó chịu.

“Không phải chuyện của cô. Người bọn họ muốn đối phó là tôi!”

Cảm thấy cô đang tự trách, Phong Hàng Lãng an ủi cô một câu.

Tuyết Lạc im lặng, yên tĩnh ngồi bên cạnh Phong Lãng. Cô nhìn khắp mọi nơi, muốn tìm xem còn đường nào khác thoát ra không. Cô muốn hỏi anh xem tiếp theo nên làm thế nảo, nhưng thấy anh đang đùng đùng tức giận, cô vẫn là nên chọn im lặng thì hơn. Nếu như anh ấy nghĩ được cách, thì sẽ lập tức thực hiện. Cho nên mình hỏi hay không hỏi, chỉ tăng thêm bực bội cho anh.

Nhân lúc anh đang hút thuốc, Tuyết Lạc bắt đầu dọc theo vách tường gõ gõ thăm dò. Hy vọng tìm được một cánh cửa có thể thoát ra. Cho dủ là cửa số cũng được.

“Rầm! Sẽ không có đường nào thoát đâu. Đừng tốn công vô ích.” Phong Hàng Lãng dập tắt điều thuốc đang kẹp ở giữa hai ngón tay. Sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn camera ngoài cổng sắt.

Tuyết Lạc từ bỏ làm loại việc tốn công vô ích này. Yên lặng quay lại sô pha, vẻ mặc áy náy nhìn về phía người đàn ông đang tức giận. Lúc này, cô lại không sợ hãi, cũng không lo âu, giống như chỉ cần Phong Hàng Lãng bên cạnh cô, thì cho dù có gặp nguy hiểm tới cỡ nào, trong lòng cô cũng có một loại cảm giác bình yên.

“#*” hồ ngôn loạn ngữ: nói năng linh tinh
« Chương TrướcChương Tiếp »