“Lập Hân, anh không giận em?”
Tuyết Lạc bị Phong Lập Hân cười lớn mà giật mình, tựa hồ thật sự . không nhìn thây sự thương tâm khổ Sử của anh. Có lễ khi Tuyết Lạc nhìn thấy, trong lòng anh đã yêu Lam Du Du, ly hôn với lấn Tuyết Lạc, chính là điều tất nhiên.
“Anh không giận! Chỉ là rất có lỗi với eml Đề em gả vào Phong gia, đúng là ủy khuất em rồi!”
Phong Lập Hân thể hiện sự áy náy của bản thân. Nếu không phải hành động nông nỗi lúc trước của bản thân, một cô gái đơn thuần tốt đẹp như Tuy ết Lạc, sao lại hãm sâu vào vòng xoáy tình yêu không thể thoát ra được.
Thấy Phong Lập Hân trái lại giải thích với mình, Tuyết Lạc có chút không thể chịu đựng nồi.
Kích động nắm lấy tay của Phong Lập Hân…
Mà cửa xe vào lúc này lại mở ral
“Lập Hân, anh đừng nói như vậy, em không ủy khuất!” Tuyết lạc kích động cầm tay của Phong Lập Hân.
Nhận của Phong gia hai trăm triệu tiền lễ vật, giò lại muốn đưa ra chuyện ly hôn này.
Tết xấu gì bạn cũng phải trả lại tiền cho người ta, người ta mới có thê trả hàng không phải sao?
Cô làm sao mà biết, nhưng vào lúc này, xe đa dụng MPV đã đậu ở sân Phong gia, ác nam Phong Hàng Lãng kia đã vê trước anh trai Phong Lập Hân, mà cũng đã mở cửa xe đa dụng MPV ra trong nháy mắt.
Vì thế, Phong Hàng Lãng liền thấy được cảnh tượng thế này: Tuyết Lạc nửa nằm bên chân Phong Lập Hân, đang năm tay Phong Lập Hân.
Thoạt nhìn hình ảnh thực ấm áp.
Nhưng trong mắt Phong Hàng Lãng, lại mang ý châm chọc.
Anh duỗi tay chụp lấy, ngay lập tức kéo Lâm Tuyết Lạc từ trong thảm thủ công của xe đa dụng ra.
“Lâm Tuyết Lạc, cô lại về đây làm gì?”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Tiếng gào thét tức giận.
“Là anh đi đón Tuyết Lạc tan học!”
Phong Lập Hân lập tức đáp trả câu hỏi đây giận dữ của Phong Hàng Lãng: “Làm sao, anh là chông đi đón vợ của mình tan học, chăng lễ là không được sao?”
Phong Lập Hân tuyệt đôi là cô ý nói như vậy. Mục đích chính là muôn kí©h thí©ɧ Phong Hàng Lãng thừa nhận, cũng chính miệng nói ra sự thật.
Phong Hàng Lãng lộ ra khuôn mặt tuân tú ác nghiệt dữ tợn đến như muốn ăn người.
“Phong Lập Hân, anh có ý đúng không?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Phong Lập Hân tính cách tốt chỉ cười cười: “Anh đúng là cô ý, em làm gì anh?”
“Có tin em ném yêu nữ Lam Du Du kia vào Dạ Trang không?”
Phong Hàng Lãng bật lại Phong Lập Hân một câu.
Nháy mắt hô hấp của Phong Lập Hân dôn dập: “Phong Hàng Lãng, tháng nhóc em ác vậy!”
Thấy hai anh em Phong gia vì mình mà cãi nhau, Tuyệt Lạc vội vàng giảng hòa nói: “Ảnh em hai người đừng cãi nhau, tôi đi ngay! Lập tức đi ngay!”
“Em không cần đi. Cùng nhau vào nhà ăn cơm tối. Dì An bận rộn vì em cả một buổi chiều rồi.”
Phong Lập Hân giữ Tuyết Lạc lại. Anh thật sự hy vọng em trai Phong Hàng Lãng có thê có một cô gái trong sáng tỐt đẹp, giống như Tuyết Lạc vậy bâu bạn cả đời.
Bắp tay ‘ đầy lực của Phong Hàng Lãng giỏng. như kìm sắt vòng quanh thất lưng cô, mặc dù Tuyết Lạc còn muốn chạy, cũng không thể giãy dụa.