Chương 23: Nhiều năm sau này tim vẫn đập mạnh

“Bắt con nhỏ kia lại, đừng để nó gọi cho Phong Hàng Lãng!”

Đối với Phong Hàng Lãng, Phong Nhất Minh vẫn có chút kiêng dè.

Thấy hai tên đàn ông vai u bắp thịt lao về phía mình, Tuyết Lạc thẳng tay ném cái ghế bên cạnh vào chúng, tranh thủ câu giờ chạy vào phòng dì An.

Cô khóa trái cửa, đè nén nỗi sợ và lo lắng cho Phong Lập Hân, bắt đầu hoảng hốt tìm điện thoại của dì An.

Thật may, điện thoại đang sạc pin ngay trêи tủ đầu giường.

Hai tên kia đập cửa rằm rằm khiến cô càng khẩn trương.

Ngay khi Hàng Lãng nhắc máy, Tuyết Lạc thiếu chút nữa đã gục ngã.

“Hàng Lãng, anh mau về nhà đi, nhanh lên!”

“Đã có chuyện gì?”

Hàng Lãng vừa hỏi, vừa sải từng bước dứt khoát chạy khỏi phòng làm việc.

“Phong Nhất Minh mang theo rất nhiều người, bảo là muốn bắt Phong Lập Hân làm giám định y học.”

Tuyết Lạc có hết sức đè nén nỗi sợ trong lòng.

“Ngăn lão ta lại! Không được để lão vào phòng y tế.

Tôi về ngay.”

Hàng Lãng điên cuồng quát lên.

“Được… AI”

Cửa bị phá, Tuyết Lạc bật ra một tiếng thét chói tai.

“Tuyết Lạc! Tuyết Lạc!”

Hàng Lãng gọi hai tiếng, đầu dây bên kia chỉ truyền đến những tạp âm mơ hồ.

Lúc Hàng Lãng chạy về đến Phong gia, toàn bộ biệt thự là một mảng hỗn loạn.

Quản gia Mạc đã từng trải qua huấn luyện của gia tộc.

Thân thủ của ông có thể một chọi năm, nhưng lúc này lại không có mặt ở đây.

Dì An và Tuyết Lạc chỉ có thể coi như miễn cưỡng chống chọi được.

Thời điểm mấu chốt, quản gia Mạc còn phải bảo vệ Phong Nhị phu nhân Tuyết Lạc, cho nên sự chống cự của ông rất bị động.

Quản gia Mạc càng phản kháng, Phong Nhất Minh càng nghỉ ngờ: cháu trai Phong Lập Hân của lão thật sự không ồn rồi.

Từ góc độ y tế mà nói, Phong Lập Hân nhất định không còn có thể đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Phong thị.

Hôm nay gã mang nhân viên y tế và hội đồng quản trị tới, chính là muốn bức Phong Lập Hân phải từ chức.

Tuyết Lạc nắm chặt gậy đánh bóng mà quản gia Mạc đưa, đứng chắn trước cửa phòng Phong Lập Hân.

Quản gia Mạc và dì An có thể vì Phong Lập Hân mà không màng sống chết, cô là vợ anh thì càng phải có trách nhiệm bảo vệ cánh cửa này.

Phong Nhất Minh không chỉ đưa nhân viên y tế và hội đồng quản trị tới, mà còn dắt theo bốn tên đàn ông to cao lực lưỡng.

Quản gia Mạc có chút không chống cự nổi, dưới sự vây hãm của chúng, thanh đao trêи tay ông bị đánh rơi xuống đất, mất đà, ngã đập đầu vào vách tường.

Bốn tên cao to lập tức bắt riêng ông sang một bên.

Cửa phòng y tế chỉ còn một mình Tuyết Lạc.

Đối mặt với bốn tên hung thần dữ tợn, nói thật lòng, Tuyết Lạc rất sợ.

Nhưng là một người vợ, đặc biệt là khi thấy quản gia Mạc và dì An liều mình bảo vệ Phong Lập Hân mà bị thương, sự kiên cường trong cô càng tăng lên gấp bội.

“Phong Nhát Minh, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây.

Ông xông vào nhà dân, khi dễ cháu mình, ông và Lập Hân vốn là người nhà, vì sao lại phải gây khó dễ cho nhau đến vậy?”

Tuyết Lạc biết mình đánh không lại bọn họ, chỉ còn có thể dùng lí lẽ.

Mục đích của cô rất rõ ràng, chính là kéo dài thời gian cho đến khi Hàng Lãng quay lại.

Giờ khắc này, Hàng Lãng nghiễm nhiên trở thành cứu tỉnh mà cô mong mỏi.

“Ranh con, tránh sang một bên! Chẳng qua chỉ là giám định y học mà thôi, mày lại làm như tao sắp hại chết cháu trai của mình không bằng.



Còn không tránh ra, tao sẽ ném mày xuống cầu thang.”

Phong Nhất Minh có chút không kiềm chế được.

“Tôi không đồng ý! Có gan, ông thử ném tôi xuống cầu thang đi! Phong Nhất Minh, tôi cảnh cáo ông: trong biệt thự này có camera giám sát, ông tác oai tác quái, tất cả đều được ghi lại làm bằng chứng! Chuẩn bị ngồi tù đi.”

Thật ra thì giám sát cái gì, Tuyết Lạc cũng không biết.

Đây chẳng qua là kế hoãn binh của cô mà thôi.

Mục đích vẫn là để kéo dài thời gian, cho Hàng Lãng tranh thủ dù chỉ là một giây.

Cô nhớ rõ lời Hàng Lãng: ngăn lão lại! Nhất định không để lão vào phòng y tế! Cô cũng tin Hàng Lãng đang cấp tốc trêи đường trở về Phong gia.

Phong Nhất Minh chột dạ, ngắng đầu nhìn bốn phía.

Nhất là hai nhân viên y tế kia, tất cả đều đồng loạt thấp thỏm, bắt an.

Tội xông vào nhà dân trái phép có thể để một mình Phong Nhất Minh gánh, nhưng không có sự đồng ý của đương sự mà cưỡng ép làm giám định y học thì là tội danh không hề nhỏ.

“Nhất Minh, đừng để con nhỏ đáng chết này dọa! Đây là kế hoãn binh của nó, chờ Hàng Lãng quay lại thôi.

Kéo nó ra.”

Vợ của Phong Nhất Minh, Cát Tâm Tuệ quát lên, dẫn đầu xông đến giằng lấy cây gậy trong tay Tuyết Lạc.

Bản năng tự vệ của Tuyết Lạc trỗi dậy, cô vung gậy quật vào đầu Cát Tâm Tuệ.

Không kiểm soát được lực đạo lại quá khẩn trương, cô khiến trán Cát Tâm Tuệ lập tức đẫm máu tươi.

“Con nhỏ đáng chết, dám đánh vợ tao!”

Thẹn quá hóa giận, Phong Nhất Minh cầm kiếm hướng Tuyết Lạc đánh tới.

Tuyết Lạc theo bản năng liền ôm đầu ngồi thụp xuống.

“Dùng tay!”

Một thân ảnh nhanh như gió xông đến, không kịp đoạt lấy thanh đao, đành dùng vai trái che chở cho người phụ nữ bên dưới.

Lưỡi kiếm đâm rách vai áo âu phục của Hàng Lãng, giây tiếp theo, Phong Nhất Minh bị hắn một quyền đánh ngã.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, trái tim Tuyết Lạc lại không kiềm chế được mà đập thình thịch.

Hắn tuần mỹ như thần thánh, xông tới như một ky sĩ anh dũng, lấy cả thân mình bảo vệ cô.

Máu tươi nhuộm đỏ sơ mi trắng bị đâm rách, cơn giận khiến Hàng Lãng hoàn toàn không để ý đến vết thương, một mình đánh bại cả bốn tên to con kia.

“Nhị thiếu gia, đừng đánh nữa, sẽ thành án mạng mắt.”

Cuối cùng, Phong Hàng Lãng cứ như một con sư tử phát điên, bị quản gia Mạc và Tuyết Lạc cùng giữ lấy, đám người kia mới có thể chạy thoát thân.

Ôm chặt eo hắn, mùi bạc hà thanh mát xen lẫn mùi thuốc lá nghe bình yên đến lạ, giọt nước mắt mà Tuyết Lạc cứng đầu đè nén nãy giờ mới như trút được gánh nặng mà từ từ lăn xuống.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Lạc gặp Phong Lập Hân.

Chẳng qua là bản thân cô không biết điều này.

Đồng thời cũng là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng y tế.

Cảm giác đầu tiên chính là lạnh.

So với bên ngoài, nhiệt độ ở đây thấp hơn tới mấy độ C.

Không khí lạnh như vậy mới tốt cho vết thương ngoài da của Phong Lập Hân.

Hơn nữa, còn có mùi thuốc khử trùng nhức mũi.

Trong phòng tối mờ.

Tuyết Lạc loáng thoáng thấy Phong Lập Hân nằm trêи giường bệnh được đặc chế riêng.

“Lập Hân…”

Cô bước tới, lên tiếng.

Nước mắt liền chảy xuống.

Không phải là cô không đủ kiên cường, mà là bị các loại máy theo dõi, máy điều trị bao quanh Phong Lập Hân làm cho xúc động.

Cô xúc động bởi giờ khắc này, sinh mạng Phong Lập Hân thật sự quá yếu ớt.



Một sinh mệnh cứ thế mà bị trói buộc giữa các loại máy móc lạnh như băng.

“Anh, anh không sao chứ?”

Hàng Lãng rướn người tới hỏi.

“Anh ổn.

Tuyết Lạc, làm em sợ rồi.”

Phong Lập Hân nhìn hai hàng nước mắt của Tuyết Lạc, ân cần hỏi thăm.

Dây thanh quản đã bị lửa thiêu cháy nên chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn khó nghe.

“Lập Hân, em mới không sợ.”

Tuyết Lạc nghẹn ngào.

Cô cũng bắt chước Hàng Lãng rướn người tới.

Cô không nhận ra điều gì khác thường, chỉ cảm thấy, Phong Lập Hân lúc này thật sự bị thương tổn nghiêm trọng hơn so với hai ngày trước rất nhiều.

Ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

“Tuyết Lạc… Hàng Lãng bị thương, em đi cùng y tá Hình đi giúp nó băng bó trước đi.”

Phong Lập Hân biết Hàng Lãng từng cải trang thành anh để hù dọa Tuyết Lạc, anh cũng không vạch trần.

Nhưng dường như anh cũng không muốn đối mặt với Tuyết Lạc quá lâu.

Bởi anh ít nhiều vẫn cảm thấy tự ti.

Xác định Phong Lập Hân bình yên vô sự xong, Hàng Lãng mới cùng y tá Hình rời khỏi phòng y tế.

Trong phòng.

Cơ bắp cuồn cuộn, mạnh mẽ thể hiện sự trẻ trung và sức mạnh của chủ nhân nó.

Làn da trêи vai trái có màu lúa mì bắt mắt, nhưng lại nhuộm thêm màu máu tươi đỏ rực.

Sắc máu bắt mắt cứ thế thu hút ánh nhìn của Tuyết Lạc.

Ánh mắt cô vừa đau lòng vừa thương xót, lại xen lẫn chút ngại ngùng.

Vết thương bị kiếm chém không sâu, nhưng dài đến mười xen ti mét, thấy mà giật mình.

Tuyết Lạc đi theo y tá Hình — trợ thủ của bác sĩ Kim, giúp Hàng Lãng xử lý vết thương.

Khử trùng, bôi thuốc, dán băng chuyên dụng thoáng mát để vết thương mau lành.

“Nhị thiếu gia, ít nhất hai ngày, đừng đυ.ng vai trái vào nước.”

Sau khi xử lý vết thương xong, y tá Hình chào một tiếng rồi bưng khay dụng cụ rời khỏi.

Vì vậy, trong phòng chỉ còn Tuyết Lạc và Hàng Lãng.

Có lẽ để tránh đổ mồ hôi, nhiệt độ trong phòng được y tá Hình chỉnh xuống rất thấp.

Sợ người kia lạnh, Tuyết Lạc thận trọng khoác áo lên bả vai Hàng Lãng, động tác nhẹ nhàng, tránh đυ.ng đến vết thương của hắn.

Sự ôn nhu của cô khiến Hàng Lãng phải quay đầu lại, chăm chú quan sát: nước mắt cô lã chã rơi thành hai hàng thẳng thắp, thật lay động lòng người.

Máu và tình yêu luôn có một loại tác dụng bí ẩn bổ sung cho nhau, kϊƈɦ thích lẫn nhau.

Thêm nước mắt của phụ nữ làm mòi dẫn lửa, làm nảy sinh tình cảm nguyên thủy nhất của người đàn ông.

Vì thế, cơ thể hắn tựa hồ như bị kϊƈɦ thích, sự phần khởi cũng tăng lên.

“Làm sao mà khóc? Sợ à?”

Giọng nói của Phong Hàng Lãng mang theo ý dịu dàng nồng đậm.

Đặc biệt là khi hắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời như sao của Tuyết Lạc, tựa hồ lại mang theo chút tà ý.

Tuyết Lạc ɭϊếʍ nhẹ đôi môi đỏ như anh đào, khẽ nức nở.

“Hàng Lãng, cảm ơn anh đã giúp tôi đỡ một đao „ kia.

Sự cảm động của phụ nữ luôn bất ngờ như vậy.

Giống như đứa trẻ sơ sinh không biết từ lúc nào đã mọng ra một chiếc răng sữa khiến người mẹ vui vẻ.

Loại cảm động từ sâu trong tâm hồn, không chút tạp niệm, vô cùng dễ chịu.