Chương 15: Vợ chồng ân ái

“Cô thông minh như vậy, hẳn sẽ không lấy lòng một cách vô ích.

Nói thử xem mục đích của cô là gì.”

Hàng Lãng thờ ơ lên tiếng.

Được rồi, vẫn là bị người đàn ông này nhìn thấu.

Mình đúng là có chuyện muốn nhờ vả hắn mà.

Tuyết Lạc mím môi, nhẹ nhàng nói.

“Anh có thể cho tôi một trăm nghìn làm từ thiện không?”

Động tác dùng bữa của Hàng Lãng chợt dừng lại, sau đó tao nhã đặt nĩa xuống, thong dong nói.

“Được, lên tầng đi, tôi cho cô.”

A, người đàn ông này lại tốt như vậy? Cũng chẳng hỏi xem cô lấy tiền từ thiện làm gì, cứ thế mà đáp ứng cô? Quả nhiên là giàu có nha! Xem ra Hạ Dĩ Cầm nói hắn là tài phiệt mới nổi của Thân Thành, quả thật không hề sail Hàng Lãng đi phía trước.

Hắn sải từng bước chân dài vững vàng, khiến Tuyết Lạc cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuồi kịp.

Cũng may đường đi lên tầng cũng không dài.

Vào phòng, Hàng Lãng đột nhiên xoay người, ép Tuyết Lạc vào bức tường sau lưng.

Nhìn thế nào cũng thấy giống mấy cảnh tượng trong phim truyền hình tình cảm.

“Hàng Lãng, anh, anh muốn làm gì?”

Hô hấp của Tuyết Lạc lập tức trật nửa nhịp.

“Lâm Tuyết Lạc, cô chỉ đưa ra mức giá một trăm nghìn, có phải hơi ít không?”

Hàng Lãng dùng cơ thể tráng kiện vắt kiệt không khí giữa hắn và Tuyết Lạc, ngày càng áp sát hơn.

“Bất quá cô cũng thật biết thân biết phận, cũng nhận thức được bản thân chỉ đáng một trăm nghìn.”

Lúc này Tuyết Lạc mới hiểu rõ: người này dẫn cô lên tầng không phải là để cho cô tiền, mà là muốn mượn cớ chế giễu, hạ nhục côi “Hàng Lãng, coi như là tôi nhìn nhằm người! Anh không cho thì thôi, buông tôi ra!”

Tuyết Lạc nghiêm nghị nói.

“Cô đã hỏi xin rồi, sao tôi lại không cho? Từ trước tới nay tôi luôn rất hào phóng với đàn bà.

Phục vụ tốt, không chừng tôi còn có thể cho gấp bội.”

Vẻ mặt anh tuấn của Hàng Lãng lập tức trở nên ranh mãnh, hắn đưa đôi chân dài chạm vào chân Tuyết Lạc, ép cô mở hai chân ra.

“Bất quá, trước hết phải trải nghiệm xem cô có đáng giá gấp bội không đãi”

“Hàng Lãng, anh khốn kiếp! Đừng có đυ.ng vào tôi… TÔI lạ… Tuyết Lạc còn chưa nói xong đã im bặt.

Bởi từng tế bào trêи người cô đang cảm nhận được rõ ràng, một ngón tay không phải của cô đang dò dẫm vào lãnh địa không phải của hắn.

Lướt dọc theo đường cong mềm mại, Hàng Lãng sờ tới chỗ mà mình muốn.

Hắn tựa hồ hơi ngắn ra: không ngờ người phụ nữ nội tâm dơ bẩn, đầy âm mưu này lại có cơ thể sạch sẽ như vậy! Qua con kinh hãi, Tuyết Lạc lập tức nồi giận giãy giụa.

“Phong Hàng Lãng, đừng đυ.ng vào tôi! Mau cút đi!”

Cô điên cuồng chống cự khiến Hàng Lãng không thể không thu tay về, hắn trầm giọng đe dọa.

“Cô gái ngu ngốc, đừng lộn xộn! Cô sẽ làm hỏng chuyện đấy!”



Thật sự rất khó để người khác nhìn ra, mục đích Tuyết Lạc gả tới Phong gia thực chất vô cùng đơn thuần và trong sạch.

Từ đầu lấy danh nghĩa Phong Lập Hân đi hỏi cưới, mà Phong Lập Hân lại bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn bộ dung nhan, vậy nên phụ nữ gả về hiển nhiên chỉ có một mục đích — đó chính là gia tài của Phong gia.

Mà Tuyết Lạc vừa mở miệng hỏi xin Hàng Lãng tiền từ thiện, tự nhiên cô cũng bị xếp ngang hàng với đám đàn bà chỉ hám tiền của và quyền thế của Phong gia.

Chẳng qua Hàng Lãng hoàn toàn không ngờ: một người phụ nữ tâm tư đen tối như cô lại có thân thể trẻ trung, sạch sẽ như vậy.

Sự phản đối và giãy giụa của cô cũng hoàn toàn là bản năng, không thể là giả vờ.

Phải biết, chỉ cần sơ ý một chút, cô đã đem lần đầu tiên của mình giao phó cho ngón tay hắn rồi! Đối với một người phụ nữ mà nói, như vậy đúng là nuối tiếc cả đời.

Cho nên, khi Tuyết Lạc điên cuồng giãy giụa, Hàng Lãng đành phải rút ngón tay lại.

Giữ nguyên sự trong sạch cho cô.

Hắn là đang thương xót cô sao? Nước mắt rơi xuống trêи gương mặt không tì vết của Tuyết Lạc, cô vừa xấu hỗ lại vừa uất hận.

Vừa mới đây thôi, người đàn ông này đã định làm chuyện đó với cô! Nhưng cô là ‘chị dâu’ của hắn kia mà, sao hắn có thể khinh thường mà hạ nhục cô như vậy? “Phong Hàng Lãng, anh làm ra chuyện này với tôi, không cảm thấy hổ thẹn với anh trai mình hay sao?”

Tuyết Lạc trợn to đôi mắt ngắn lệ nhìn thẳng vào hắn.

“Liên quan gì tới anh tôi?”

Hàng Lãng thờ ơ đáp, rút khăn giấy từ trong túi áo ra lau ngón tay, động tác vô cùng ranh ma và xảo quyệt.

Đúng vậy, hắn ân ái với vợ, Phong Lập Hân sao phải quản? “..”

Tuyết Lạc bị dáng vẻ thản nhiên lại hoàn toàn không nhận thức được tội lỗi tày đình mà mình vừa phạm phải của Hàng Lãng làm cho tức đến uất nghẹn.

Hồi lâu sau, cô mới nghiên răng nghiền lợi nhả ra một câu.

“Hàng Lãng, anh là đồ vô sỉ!”

Sau đó, Tuyết Lạc dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi vòng kìm kẹp của Hàng Lãng, xấu hổ ra khỏi phòng, lảo đảo bỏ chạy xuống dưới tầng.

“Sao thế, cô không cần một trăm nghìn kia nữa à?”

Hàng Lãng còn tốt bụng nhắc nhở mục đích khiến cô bỏ công nấu nướng cho hắn.

Bị nỗi nhục không sao tả nổi dày vò, Tuyết Lạc chỉ biết cắm đầu chạy.

Cô thực sự không cách nào chấp nhận sự thật rằng mình vừa bị ’em chồng’ hạ nhục! Không chỉ là khinh thường, hắn… hắn còn chạm ngón tay tới chỗ đó! Đó là nơi tư mật cực kỳ bất khả xâm phạm của phụ nữ! Hắn sao có thể kinh tởm như vậy? Hành động này của hắn đã hoàn toàn vượt xa cả sự thô lỗ thông thường! Đây chính là đại nghịch bất đạo, hèn hạ vô sỉ! Làm gì có ’em chồng’ nào dám làm ra cái hành động khó nói này với chị dâu chứ? Tuyết Lạc nào có biết, người đàn ông vừa vũ nhục cô mới chính là người chồng cô vừa cưới.

Hành động thân mật giữa vợ chồng, tuy không thể coi là lãng mạn, còn có chút mạnh bạo, nhưng không đến nỗi ‘hèn hạ vô sỉ nhưng cô nói chứ.

Nói như vậy, chẳng phải tất cả đàn ông có vợ trêи đời đều bị cô liệt vào hàng ‘hèn hạ vô sỉ sao? Dẫu sao đó cũng chỉ là hành động ân ái giữa vợ chồng thôi! Hàng Lãng không hề cảm thấy hành động của mình có gì quá đáng, nhưng Tuyết Lạc lại nhục nhã không gì diễn tả nổi.

Cô không thể chấp nhận sự thật rằng mình bị ’em chồng’ xâm phạm! Sự vũ nhục này đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của côi Đem chuyện này nói với Phong Lập Hân sao? Tình trạng thân thể anh như vậy, có thể chịu nổi việc em trai quấy rối vợ mình không? Vừa nghĩ đến việc Lập Hân dùng tính mạng của mình đổi lấy tính mạng Hàng Lãng, Tuyết Lạc đã cảm nhận được nỗi khổ sở của anhIl Phong Hàng Lãng sao có thể đối xử với cô như vậy? Khinh thường, thô lỗ với cô, nào có khác gì khinh thường và thô lỗ với chính anh trai hắn? Tuyết Lạc không thể nhịn được nữa, rưng rưng chạy xuống tầng.

“Phu nhân… phu nhân… người sao vậy? Sao lại khóc?”

Dì An đang bận rộn trong phòng khách, thấy vậy liền tiền đến hỏi.

Tuyết Lạc chỉ lắc đầu, cô không biết phải mở miệng nói ra cái chuyện đáng xấu hỗ kia như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh! Cho nên cô bỏ chạy ra Sự vũ nhục này đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của côi Đem chuyện này nói với Phong Lập Hân sao? Tình trạng thân thể anh như vậy, có thể chịu nổi việc em trai quấy rối vợ mình không? Vừa nghĩ đến việc Lập Hân dùng tính mạng của mình đổi lấy tính mạng Hàng Lãng, Tuyết Lạc đã cảm nhận được nỗi khổ sở của anhIl Phong Hàng Lãng sao có thể đối xử với cô như vậy? Khinh thường, thô lỗ với cô, nào có khác gì khinh thường và thô lỗ với chính anh trai hắn? Tuyết Lạc không thể nhịn được nữa, rưng rưng chạy xuống tầng.

“Phu nhân… phu nhân… người sao vậy? Sao lại khóc?”

Dì An đang bận rộn trong phòng khách, thấy vậy liền tiền đến hỏi.

Tuyết Lạc chỉ lắc đầu, cô không biết phải mở miệng nói ra cái chuyện đáng xấu hỗ kia như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh! Cho nên cô bỏ chạy ra khoảng sân của biệt thự Phong gia.

Khi bóng lưng Tuyết Lạc biến mất ngoài sân, Hàng Lãng tựa hồ cũng ý thức được, cô đã thực sự bị hắn đuổi đi rồi! Đó chẳng phải là điều hắn mong đợi sao? Thấy bóng dáng cao ngất của Hàng Lãng, quản gia Mạc thu hồi ánh mắt thương xót, nghiêm túc nói với hắn.



“Nhị thiếu gia, tôi đi xem phu nhân một chút.

Cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, đêm hôm khuya thoắt chạy ra ngoài, vạn nhất gặp phải kẻ xấu thì không ổn!”

“Không cần đi!”

Hàng Lãng dứt khoát nói.

“Một người đàn bà dã tâm như vậy, không cần ông phải lo lắng!”

“Nhị thiếu gia, tiểu thư Tuyết Lạc thật sự không phải người phụ nữ tâm địa độc ác.

Khi tôi lấy danh nghĩa của Đại thiếu gia đến Hạ gia cầu hôn, cả ba vị thiên kim tiểu thư nhà Hạ gia đều chối đây đẩy, chỉ có tiểu thư Tuyết Lạc…”

“Được rồi lão Mạc, xem ra ông cũng bị cái vẻ giả bộ ngây thơ của cô ta lừa rồi! Tại sao ba tiểu thư nhà Hạ gia không chịu cưới, Lâm Tuyết Lạc lại đồng ý? Mới gả tới ba ngày đã tự ra giá chính mình! Chỉ một trăm nghìn thôi sao? Chiêu lạt mềm buộc chặt này, cô ta chơi không tệ đâu.

Còn biết thả dây dài câu cá lớn cơ đấy!”

Hàng Lãng hừ lạnh.

Quản gia Mạc hiểu rõ: từ sau khi Đại thiếu gia bị hỏa hoạn làm trọng thương, Nhị thiếu gia Hàng Lãng trở nên vô cùng lạnh lùng và vô tình.

Cho dù là Tuyết Lạc vô tội cũng bị hắn coi như kẻ có mưu đồ bất chính mà thôi.

“Nhị thiếu gia, dù sao đi nữa, tiểu thư Tuyết Lạc cũng là người vợ hợp pháp của người!”

Quản gia Mạc bắt đắc dĩ nói.

Người vợ hợp pháp? Bước chân Hàng Lãng dừng lại.

Hắn hình như đúng là đã cùng cô gái Tuyết Lạc này ký giấy đăng ký kết hôn.

“Được rồi, tôi đi xem một chút.

Chuyện tối nay, ông không được hé răng nói với anh tôi dù chỉ nửa chữ! Nếu không… ông tự hiểu lấy.”

Lạnh lùng ném lại một câu, Hàng Lãng liền xoay người ra khỏi cửa chính.

Nhìn Hàng Lãng rời đi, cả quản gia Mạc và dì An cùng thở dài.

“Tiểu thư Tuyết Lạc tốt như vậy, thật khổ cho cô ấy quát”

“Như vậy cũng tốt! Tôi tin rằng cô ấy sẽ có thể thành phu nhân của Phong gia! Tôi càng tin Nhị thiếu gia sẽ yêu thương cô ấy.”

“Với tính cách của Nhị thiếu gia, e là khó đấy.”

Màn đêm đen đặc đến che khuất cả những vì sao, tất cả chìm trong bóng tối.

Mây đen che phủ như muốn đổ ập xuống bất cứ lúc nào, khiến con người càng thêm bức bối.

Gió chợt nổi lên, lùa qua chiếc váy mỏng của Tuyết Lạc, rõ ràng là mùa hè nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Cô không trách cha mẹ đã đem cô tới nhờ Hạ Chánh Dương nuôi nắng, cũng không trách cậu mợ ép cô gả cho Phong Lập Hân tàn tật… Cô có thể trách ai đây? Chỉ có thể trách số phận cô bi thảm mà thôi.

Sau khi chạy ra ngoài rồi Tuyết Lạc mới nhận ra, vì đi vội quá, cô không cầm theo ví tiền lẫn điện thoại.

Hơn nữa cô còn chưa ăn tối, cả ngày chỉ mải chú tâm nấu nướng cho người đàn ông kia.

Gió lạnh càng thổi, cô càng cảm thấy đói bụng.

Trở về Phong gia sao? Tuyết Lạc thà chết đói bên đường còn hơn phải gặp lại hắn.

Hắn thật sự quá quắt mài! Lại vô sỉ xuống tay với chị dâu mình như vậy! Hắn không sợ phụ tình yêu thương của anh trai sao? Ai, thật ra chuyện ân ái giữa vợ chồng hai người, liên quan gì đến người làm anh trai đó đâu?