Chương 38: Sự máu lạnh của Triệt
Một cỗ hàn khí đột ngột nổi lên từ đáy lòng của Đồng Vũ Lăng, dần dần lan ra cả toàn thân, nàng từ trên người hắn đứng lên, đôi môi không ngừng run run, dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Vì sao?”
Long Triệt không mở miệng, mặt không chút thay đổi.
Đồng Vũ Lăng đột nhiên như đoán được cái gì, lại nói: “Anh lo lắng nó sẽ gây trở ngại cho sinh hoạt tình thú của chúng ta đúng không? Kỳ thật không cần chờ quá lâu, ba tháng đầu mang thai chú ý là được, cho nên, anh chỉ cần nhẫn nại một hai tháng!”
Đáng tiếc, vẻ mặt Long Triệt vẫn lạnh như hàn băng, lại tàn khốc vô tình nói ra: “Anh nói là, bỏ nó đi!”
“Vì sao? Anh cho em một lý do!” Đồng Vũ Lăng giận, khó chịu chất vấn.
“Vậy còn em có lý do gì cảm thấy có lẽ nên sinh ra nó?” Long Triệt không đáp, lạnh lùng hỏi lại.
“Nó. . . . . . Nó là kết tinh tình yêu của chúng ta, đây là lý do.”
“Chúng ta không kết hôn, nó vừa ra đời liền bị gọi là con riêng, bởi vậy không nên tới thế giới này!”
Vừa nghe là lý do này, khổ sở trong lòng Đồng Vũ Lăng rõ ràng giảm nhẹ không ít, vội vàng nói: “Chúng ta kết hôn, chúng ta ngày mai đi đăng ký, như vậy cục cưng liền hợp pháp rồi.”
Long Triệt không nói, thần sắc phức tạp ngó nhìn nàng.
Đồng Vũ Lăng đơn thuần, bắt đầu lâm vào mơ ước tốt đẹp, “Em vẫn mong có ngày có thể mặc vào áo cưới thánh khiết gả cho anh, đáng tiếc thời gian trước mắt có vẻ không cho phép, có điều không sao, vì cục cưng, chúng ta tạm thời không làm hôn lễ, dù sao em cũng không thích hợp làm việc quá mức vất vả, chờ sau khi sinh em bé, chúng ta lại bàn cũng không muộn, đến lúc đó có cục cưng chứng kiến hôn lễ của chúng ta, cũng rất có ý nghĩa. . . . . .”
“Em. . . . . . cho là anh sẽ kết hôn với em?” Bỗng dưng, Long Triệt ngắt lời nàng.
Đồng Vũ Lăng hoàn hồn, tầm mắt vừa chạm đến sự khinh miệt cùng cười nhạo đã lâu không thấy giờ lại xuất hiện trong mắt hắn, lòng bỗng nhiên liền thu lại.
“Tôi nói một lần cuối cùng, bỏ nó đi! ! ! Tôi sẽ không kết hôn với cô! ! Vĩnh viễn cũng sẽ không! !” Long Triệt tâm phiền ý loạn, đơn giản lại ngoan tuyệt nói ra.
Máu toàn thân giống như đông lại, trên mặt mất hết huyết sắc, toàn bộ thân thể Đồng Vũ Lăng run lên vài cái, chuẩn bị ngã xuống mặt đất. Bản năng cầu sinh (muốn sống) khiến nàng vội vàng vươn tay, dùng sức túm lấy đồ vật duy nhất có thể cứu nàng — tay vịn của ghế dựa lớn.
Long Triệt tưởng nàng muốn bấu vào hắn, không tự chủ được mà quyết tâm hung ác, thân thể hắn và ghế dựa cùng nhau lùi về phía sau.
Đồng Vũ Lăng mất cân bằng, đương nhiên bị gục trên mặt đất, nhìn thấy tấm thảm màu đỏ cách chính mình càng ngày càng gần, nàng hoa dung thất sắc (tái mặt), theo bản năng lấy tay chống đất, bụng tránh được tai nạn, nhưng mà tay nàng truyền đến đau đớn. Cát nhỏ trên mặt thảm, làm tay nàng đau đớn.
Trong mắt Long Triệt lập tức hiện lên một cảm giác đau tiếc (đau đớn + luyến tiếc) không dễ nhận ra, định lấy tay nâng nàng dậy, có điều, Đồng Vũ Lăng một lòng chú ý đứa bé đã tự mình chống đỡ đứng lên.
Cố hết sức đứng thẳng thân mình, nàng nhìn hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên thay đổi thật xa lạ, thật lạnh lẽo trước mắt này, một hồi, nàng xoay người sang chỗ khác, thật cẩn thận cất bước đi về cửa trước.
Nàng không có tự trọng, trong lòng vẫn như cũ đang có một tia hy vọng, chờ mong nghe được tiếng gọi của hắn, kêu nàng trở lại bên người hắn, giải thích với nàng, nói hắn vừa rồi chỉ là nhất thời chưa thích ứng được mà hồ ngôn loạn ngữ. Đáng tiếc, đến tận khi nàng ra đến cửa văn phòng làm việc, bước vào thang máy, rời khỏi tòa cao ốc ngân hàng, cũng không nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia.
Giống như linh hồn xuất khiếu, Đồng Vũ Lăng nguyên một bộ dạng như cái xác không hồn, điên loạn run rẩy đi trên đường, người qua đường có chút hảo tâm nhịn không được tiến đến quan tâm, nàng không để ý đến, cứ chỉ kiên cường bước về phía trước tới tận khi đến trạm xe buýt, lên xe buýt.
Bởi vì lúc này là lúc mọi người tan tầm về nhà, do cả chiếc xe vô cùng chật chội, nàng chỉ có chỗ để đứng, trên cả quãng đường, nàng bình tĩnh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương xe, cả người lâm vào thế giới của chính mình, mọi thứ xung quanh tựa hồ đã rời nàng đi.
May mắn, trong tiềm thức của nàng còn tồn tại một chút tri giác, nghe được tiếng báo các trạm quen thuộc bên trong xe, nàng còn biết phải xuống xe. Kiều nhan vẫn là một mảnh tái nhợt, lúc nàng mở cửa nhà, mẹ nàng cũng vừa lúc từ phòng bếp đi ra phòng khách.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Đồng mẫu trong lòng cả kinh, lại nghĩ tới chuyện buổi sáng, vội hỏi: “Mua được que thử thai không? Tiểu Lăng. . . . . .”
Thần trí Đồng Vũ Lăng lần đầu tiên chính thức trở lại như cũ, nhưng không trả lời mẹ.
Đồng mẫu trong lòng bất ổn, kéo kéo tay con gái, lại sờ sờ trán, “Tiểu Lăng, con không sao chứ? Tay sao lại lạnh như thế?”
Mang thai, là chuyện tốt, là việc vui, vốn nên nói cho mẹ, để cho mẹ cũng vui vẻ một chút, chỉ là hiện tại, nàng không bao giờ có thể nói nữa, vì đứa bé này sắp mất đi, nàng không thể làm mẹ khổ sở cùng thương tâm. Đau xót, một người chịu là được, tự mình nàng gánh vác cũng đủ rồi.
“Tiểu Lăng a, con rốt cuộc bị làm sao vậy, con đừng dọa mẹ mà.” Đối diện với khác thường hiếm thấy của con gái, Đồng mẫu lòng nóng như lửa đốt, lo lắng không thôi.
Nhìn thấy mẹ nàng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn vì lo lắng mà có vẻ càng thêm già nua cùng tang thương, Đồng Vũ Lăng không khỏi thu hồi bi thương trong lòng, cực lực mỉm cười một cái, “Con. . . . . . Con không sao! Bên ngoài lạnh lẽo, tay của con có chút lạnh lẽo là chuyện rất bình thường!”
Đồng mẫu vẫn đầy bụng nghi hoặc, lại hỏi: “Đúng rồi, mua được que thử thai không?”
“Mua. . . . . . được rồi, người ta nói sáng sớm niệu tiết khá chuẩn, buổi sáng ngày mai con lại kiểm tra.” Đồng Vũ Lăng tiếp tục nói dối.
“Ừ, con trước tiên đi rửa tay đi, cơm sắp được rồi!”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, liền đi về phòng ngủ của mình.
Đồng mẫu lo âu phiền muộn, cho đến khi bóng dáng của Đồng Vũ Lăng biến mất từ chỗ rẽ, nàng mới thu hồi tầm mắt, lại trở lại phòng bếp bận rộn.
Đồng Vũ Lăng thương tâm khổ sở, cơm chiều ăn thật sự ít, nàng tắm nước ấm xong, đã sớm trở lại phòng ngủ của mình.
Ngồi dựa vào thành giường, nàng nhìn chằm chằm vào di động đến xuất thần, kỳ vọng nghe thấy tiếng vang của nó, đáng tiếc không như mong muốn, cả buổi tối, đừng nói điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Vài lần, nàng muốn gọi điện cho Long Triệt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trong óc nàng không ngừng thoáng hiện lên, đều là khuôn mặt ngoan tuyệt lãnh khốc kia của Long Triệt; bên tai luôn luôn vang lên, là những câu nói nhẫn tâm của hắn. Thì ra, hắn vẫn khinh thường mình; thì ra, nhu tình hắn từng cho đều là giả vờ; thì ra, hạnh phúc từng có chỉ là phù dung sớm nở tối tàn (nhanh đến nhanhđi), chỉ là tình nguyện của một mình mình.
Đồng Vũ Lăng, mày thật sự đủ ngốc! Người ta dùng một vài lời ngon tiếng ngọt liền tin là thật; người ta đùa giỡn thủ đoạn, mày lại biến thành biểu hiện của tình yêu. Thích hắn, cho nên tin tưởng hắn! Thật sự là buồn cười! Bằng vào loại cá tính này của hắn, sao có thể thật tâm thích mày!
Trách cũng chỉ đổ thừa, chính mình rất khờ dại, rất đần, thời điểm bản thân ở trên đỉnh núi đáp ứng theo đuổi của hắn, trong lời nói của hắn rõ ràng đã lộ ra sơ hở, hắn khi đó từng nói từ cái lúc bạn gái rời đi kia bọn họ sẽ không liên lạc lại, kỳ thật hắn đang nói dối, lúc ở tiệc sinh nhật của bà ngoại Miêu Dĩnh, hắn rõ ràng cùng bạn gái thủ thỉ tâm tình, Ella còn lấy việc này châm chọc mình, mỉa mai mình, một màn kia còn rõ ràng ở trước mắt!
Chỉ tiếc, chính mình đã sớm si mê hắn, ở trong bất tri bất giác mà trầm luân, làm đánh mất năng lực nhận thức, mặc kệ hắn nói gì đều tin là thật. Đồng Vũ Lăng, mày thật ngốc, rõ ràng là một người 24 tuổi, so với đứa bé còn dễ bị lừa hơn. Khó trách người ta khinh thường mày, khó trách người ta chỉ coi mày là công cụ phát tiết du͙© vọиɠ, bởi vì mày sao ngu như vậy, căn bản không xứng với hắn “thông minh” như thế, không có tư cách làm vợ của hắn!
Hai mắt vẫn như cũ dừng lại trên di động, Đồng Vũ Lăng cũng đã không còn nhìn rõ hết thảy trước mắt, bởi vì nước mắt mơ hồ che cả tầm mắt. Nàng kéo cao chăn lên bao lấy chính mình, chôn đầu ở trong chăn, lên tiếng khóc rống. Khóc đến mức mắt đều đỏ sưng lên, chăn cũng ẩm ướt, nhưng không ai biết. . . . . .
Cùng một đêm, tại biệt thự nhà họ Long.
Long Triệt nằm trên giường ngửa mặt lên trời, nhìn chằm chằm vào di động không biết nghĩ gì, ngay khi hắn hạ quyết tâm, chuẩn bị gọi điện cho Đồng Vũ Lăng, đột nhiên bị điện thoại của Trình Gia Văn nhanh hơn đến trước, hắn còn ma xui quỷ khiến mà nghe nó.
“Triệt, đã ngủ chưa? Nói cho anh một tin tốt lành, biết em hôm nay gặp phải ai không? Buren—Smith! Thầy Buren (kẹo: Bố Lãng – 布朗 là phiên âm Trung của tên ông này đó cả nhà) khi chúng ta học tập ở Mĩ. Thầy hỏi thăm anh, nói là thật hoài niệm cảnh năm đó chúng ta ở bãi cỏ nhà thầy thưởng thức rượu, bàn luận chuyện nhân sinh và thế giới.” Tiếng nói hưng phấn dạt dào của Trình Gia Văn từ từ truyền đến, giống như một trận gió xuân, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa trí nhớ của Long Triệt.
Một màn cảnh tượng qua lại, liền nhanh chóng nảy lên trong óc của Long Triệt.
Mặc dù bản thân sinh ra đã ngậm thìa canh vàng (cậu ấm), bối cảnh gia đình ở trong nước có danh có quyền, nhưng đến Mĩ, trong con mắt những kẻ cổ hủ kì thị chủng tộc phi thường nghiêm trọng ở Mĩ, mình vẫn như cũ là một “công dân đẳng cấp thứ 3” tới từ Trung Quốc.
Dựa vào tính cách không chịu thua từ trong cốt tủy, bản thân nỗ lực vươn lên mạnh mẽ, mỗi lần thi đều đạt thành tích xuất sắc nhất, ba năm ngắn ngủi liền đạt hai học vị tiến sĩ, chẳng những làm cho những kẻ cổ hủ nước Mĩ dùng mắt chó khinh thị người trợn mắt há mồm (ngạc nhiên), còn lấy được sự thưởng thức cùng tán dương của một vài thầy giáo. Thầy Buren Smith chính là một trong số đó.
Thầy Buren Smith là người già thực hiền lành thực sáng sủa, bác học đa tài, hơn nữa rất có nghiên cứu đối với văn học Trung Quốc. Thầy thường xuyên mời mình, ngẫu nhiên còn gọi thêm Gia Văn, đến nhà thầy làm khách.
Ở trên bãi cỏ của nhà thầy, thầy dùng tiếng Anh đàm luận hùng hồn, bình luận sự phát triển lịch sử, kinh tế và cục diện chính trị Trung Quốc, v.v.. trong ngôn ngữ để lộ ra sự thưởng thức, khâm phục và chúc phúc từ đáy lòng với Trung Quốc.
Cho nên, thời gian mấy năm qua học ở Mĩ đối với bản thân mà nói, là những ngày vui vẻ nhất, thoải mái nhất, khiến cho dù vài năm đã qua, vẫn rõ ràng khắc ghi trong đầu. . . . .
Trình Gia Văn quả nhiên rất hiểu biết Long Triệt, nàng nói xong câu nói vừa rồi kia liền không hề lên tiếng, bởi vì nàng biết, Long Triệt giờ phút này cần chính là im lặng, không thể quấy rầy để trở về đoạn kí ức kia, nó làm cho hắn, còn có nàng cũng vô cùng hoài niệm.
Trình Gia Văn treo di động, Long Triệt vẫn như cũ lâm vào giữa hoài niệm tốt đẹp, cho đến khi hai mắt nhắm lại, tiến vào mộng đẹp, mà chiếc di động sang quý kia vẫn còn lẳng lặng nằm trong bàn tay hắn. . . . . .
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng cố ý nán lại WC lâu mấy phút, cuối cùng nói dối mẹ rằng chính mình cũng không phải là mang thai.
Con gái từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, thành thực, Đồng mẫu nghe xong thì chẳng hoài nghi gì nữa, chỉ cứ mãi dặn dò về sau chú ý một chút, nếu chưa có ý định kết hôn, lúc hai người phát sinh quan hệ nhất định phải chuẩn bị kĩ biện pháp phòng tránh. Bà còn kêu Vũ Lăng lúc nào tiện thì mang “bạn trai” về nhà ăn một bữa cơm, nhân tiện cho bà và Đồng Khải Kiếm xem mặt một chút.
Đồng Vũ Lăng gật đầu cho qua, sau đó đi làm như bình thường.
Ước chừng qua hai ngày, Long Triệt chưa vẫn chưa gọi điện cho nàng, đừng nói đến ân cần thăm hỏi linh tinh, ngay cả một chữ cũng không. Đối với việc này, Đồng Vũ Lăng rất tức giận, rất thương tâm, thậm chí xúc động đến mức muốn đi bệnh viện phá thai, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nhưng nghĩ tới đứa bé là vô tội, là miếng thịt trên người mình, nàng rốt cuộc vẫn luyến tiếc!
Đêm nay, nàng giống như hai ngày trước, lẳng lặng ở trong phòng ngẩn người. Di động đột nhiên rung lên. Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc kia, cả người nàng cũng theo đó mà rung lên! Là hắn! Đây là tiếng chuông nàng cài riêng cho hắn, bài hát song ca nam nữ Em là người trân quý nhất”.
Cầm di động, Đồng Vũ Lăng cố ý chờ nó vang xong vài tiếng mới ấn nghe, giả vờ không hề để ý mà “a lô” một tiếng.
“Hai ngày nay tại sao không gọi điện thoại cho anh?” Long Triệt vừa cất tiếng liền chất vấn.
Đồng Vũ Lăng bực mình, lạnh nhạt nói: “Có việc gì không?”
Long Triệt ngẩn người, mới nói: “Anh ở dưới nhà em, em xuống dưới đi!”
Hừ, hắn vậy là tính làm sao? Vẫy tay thì đến, xua tay thì đi sao? Đồng Vũ Lăng không khỏi nổi giận nói: “Tối rồi, tôi không xuống dưới đâu, có chuyện gì nói trong điện thoại đi!”
“Cái gì mà tối rồi, hiện tại mới có 9 giờ, em bình thường giờ này sau khi xong việc thì đi tìm anh mà!”
“Bình thường là bình thường, hiện tại là hiện tại, anh có việc thì nói mau, đừng làm trở ngại em nghỉ ngơi!” Đồng Vũ Lăng miệng thì nói thế, kỳ thật đáy lòng vẫn lặng lẽ chờ mong hắn giải thích hoặc hỏi thăm thân thiết linh tinh.
Đáng tiếc, Long Triệt căn bản không phải là loại người như vậy, giọng hắn đột nhiên trầm xuống: “Em không xuống, thì tôi sẽ trực tiếp đi lên, đến lúc đó em cũng đừng mong nghỉ ngơi được nữa!”
Đáng giận! Vĩnh viễn đều bá đạo dã man như vậy! Đồ hỗn đản chết tiệt! Đồ mọi rợ không biết nói lời quan tâm! ! Đồng Vũ Lăng tức chết đi được, nhưng nghĩ tới thời điểm mấu chốt này không nên để người nhà biết đến sự tồn tại của hắn, vì thế, nàng không tình nguyện cũng đành thỏa hiệp, “Anh đừng xằng bậy, tôi đi xuống bây giờ!”
Gác di động, Đồng Vũ Lăng khoác một cái áo khoác, nói với người nhà có bạn đi ngang qua, tự mình xuống xem, sau đó ra khỏi cửa nhà.
Vừa ra khỏi cửa lớn của khu nhà, liền thấy cái tên đẹp trai đáng giận kia đứng dựa bên cạnh xe thể thao đỗ dưới đèn đường. Mặc dù là đêm tối, bóng dáng cao lớn của hắn vẫn cứ nổi bật rõ ràng và xuất chúng.
“Em hai ngày nay vì sao không đến tìm anh?” Đồng Vũ Lăng vừa tới gần, Long Triệt liền bắt đầu chất vấn.
“Không muốn đi thì không đi!” Đồng Vũ Lăng tức giận đáp lại một câu, hy vọng hắn sẽ hối hận, lập tức giải thích với mình, cầu xin mình hồi tâm chuyển ý.
Đáng tiếc, Long Triệt không phải nam nhân bình thường, lời nói tiếp theo của hắn giống như một chậu nước lạnh, xối ướt người nàng từ đầu đến chân, “Đã phá thai rồi chứ?”
Phần mong đợi mỏng manh nơi đáy lòng kia nhất thời biến mất, Đồng Vũ Lăng cả người run lên! Thì ra, hắn tìm mình, là vì chuyện này! ! Trong lòng đau đớn khó có thể hình dung nổi, nàng nghĩ cũng không nghĩ liền quay đầu đi.
Long Triệt nhanh tay lẹ mắt, một phen giữ chặt nàng.
Đồng Vũ Lăng vừa giãy dụa, vừa lạnh lùng lườm hắn, cuối cùng, tâm như tro tàn nói: “Nếu anh tới là để hỏi chuyện này, tôi đây nói cho anh biết, phá rồi, đã phá rồi! ! Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh đừng đến tìm tôi nữa! Tôi không thể trêu vào loại người cao quý như các người!”
Từ sau khi xác định quan hệ, ấn tượng với Đồng Vũ Lăng của Long Triệt vẫn đều là dịu ngoan điềm tĩnh, nhu thuận nghe lời, hôm nay là lần đầu hắn thấy nàng nổi đóa, quả thực làm cho hắn trợn mắt há mồm, một lúc sau mới hiểu mà nói: “Nổi giận lớn thế làm gì! Còn nữa, cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ, anh lại chưa từng nói là không cần em, anh chỉ là bảo em phá thai mà thôi. Đúng rồi, anh hôm qua có hỏi qua một bác sĩ phụ khoa quen biết, hắn sẽ kê cho em một loại thuốc tránh thai, đến lúc đó không cần lo lắng lại có thai, chúng ta còn có thể giống như trước như vậy. . . . . .”
Càng nghe tiếp, lòng của Đồng Vũ Lăng càng lạnh, lớn như vậy, nàng chưa từng nếm phải tức giận và bi phẫn giống như đêm nay, đến nỗi liều lĩnh gào lên: “Vì sao mỗi lần người hy sinh đều là tôi? Anh muốn vui vẻ, cho nên anh không mang áo mưa. Một khi đã như vậy, vì sao không gánh vác hậu quả cho cái vui vẻ của anh? Một câu phá thai anh liền trốn tránh tất cả trách nhiệm, anh có nghĩ tới tôi hay không? Anh có biết sinh non đối với tôi thương tổn lớn như thế nào không? Không chỉ là thân thể, mà còn cả tâm lý! ! Anh làm như vậy có công bằng không? Đối với tôi có công bằng không? Đối với đứa bé có công bằng không?”
Đối mặt với trận nổi điên của nàng, Long Triệt lại là một trận ngây ngốc.
“Long Triệt, tôi nói cho anh biết, hiện tại không phải là anh quyết định có muốn tối hay không, mà là tôi không cần anh! Anh không có tư cách làm chồng của Đồng Vũ Lăng tôi, không có tư cách làm bố của con tôi! ! Về sau anh tìm phụ nữ cứ việc đi tìm người khác, đừng đến trêu chọc tôi. Có lẽ tôi không có tiền, không có cái gọi là đặc điểm cao quý của người giàu các người có, nhưng tôi cũng là một con người, tôi có tôn nghiêm, tôi có nhân cách, tôi cần tôn trọng, mà không phải công cụ cho anh phát tiết du͙© vọиɠ! ! !” Vài ngày nhẫn nại cùng thống khổ, giờ phút này rốt cục trào dâng mà nói năng vô cùng nhuần nhuyễn, Đồng Vũ Lăng một hơi rít gào xong, há mồm dùng sức cắn tay hắn một phát, còn nhấc chân hung hăng đá hắn vài cái, cuối cùng giãy khỏi ngực hắn, một đường không ngừng chạy trốn về phía trước, cho tới khi vào đến nhà, khóa nhanh cửa nhà.
Vì thế nàng cũng không biết, Long Triệt bị nàng mắng đến mức như máu chó giột vào đầu, vẻ mặt khϊếp sợ mà sững sờ đứng đờ ra ở dưới, thật lâu cũng chưa hoàn hồn. . . . . .
Bi ai nhất chẳng có gì so với trái tim đã chết. Sáng hôm sau, cả đêm hơn một nửa là mất ngủ, Đồng Vũ Lăng vẫn như không có việc gì ăn xong bữa sáng, tạm biệt cha mẹ, ra khỏi nhà. Nàng cũng không có lập tức quay về công ty, mà là đến bệnh viện trước.
Xét nghiệm xong, nàng đã mang thai 6 tuần rồi. Sau đó, nàng cố lấy đủ dũng khí, nhịn đau yêu cầu phá bỏ. Bác sĩ nói thai nhi của nàng đang phát triển rất tốt, vì cơ thể mẹ khỏe mạnh, lại thấy tuổi nàng cũng không phải là quá nhỏ, liền đề nghị nàng sinh ra. Sau lại thấy Đồng Vũ Lăng thái độ kiên quyết, đành phải sắp xếp lịch cho nàng.
Đi ra khỏi cửa bệnh viện, Đồng Vũ Lăng không yên lòng, trong óc vẫn vang vọng tiếng bác sĩ nói với nàng, cho đến khi trở lại công ty, nàng vẫn còn hoảng hốt tinh thần.
Dư Hiểu Linh thấy thế, không khỏi quan tâm hỏi: “Vũ Lăng, cậu gần đây làm sao vậy? Mấy ngày nay nhìn cậu lúc nào cũng một vẻ nhăn mặt khổ sở, bộ dạng vô tình, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đối mặt với bạn tốt tràn đầy lo lắng cùng thân thiết, Đồng Vũ Lăng muốn nói lại thôi.
“Cãi nhau với Long Triệt sao? Anh ta nổi cáu với cậu sao? Vũ Lăng, kỳ thật đàn ông có đôi khi là như vậy, bọn họ so với phụ nữ còn muốn hống hơn, Long Triệt tính cách cao ngạo, tâm tư bí hiểm, cậu nếu lựa chọn ở bên anh ta, nên nhân nhượng một chút, có việc đừng đặt ở trong lòng, hãy tha thứ cho anh ta, như vậy tất cả mọi người đều tốt!” Dư Hiểu Linh tự cố đoán.
“Cho dù anh ta làm chuyện thực đáng giận với cậu, làm cho cậu thống khổ, cũng nên tha thứ cho anh ta sao?” Rốt cục, Đồng Vũ Lăng rưng rưng hỏi, cảm giác bi ai vô tận.