Triền Miên Không Ngớt

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Ngược tâm Hai người trên giường, bọn họ mỗi đêm đều triền miên không ngớt, nhưng chỉ có sự hòa hợp về thể xác, không có hứa hẹn về tình yêu. Nàng vì anh sinh hài tử, vì anh mà nỗ lực hết mìn …
Xem Thêm

Chương 28: Bồi hắn
Mười giờ tối, như bình thường Đồng Vũ Lăng khởi động MSN cùng Tiểu Hạo Tử nói chuyện phiếm. Đang trò chuyện, di động bỗng nhiên vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc, Đồng Vũ Lăng thoáng suy nghĩ, cuối cùng nhấn nút nghe.

“Xin hỏi có phải Đồng Vũ Lăng tiểu thư không?”

Thanh âm thực dịu dàng nhưng cũng thực xa lạ! Đồng Vũ Lăng giật mình, đáp: “Đúng là tôi, xin hỏi anh là ai đấy ạ?”

“Tôi là Cao Chí Kiệt, trợ lý của Long tiên sinh!”

Là anh ta! Muộn như vậy rồi anh ta còn gọi tới làm gì? Đồng Vũ Lăng nghi hoặc, lập tức hỏi: “Cao tiên sinh gọi tôi có chuyện gì không?”

“Long tiên sinh muốn gặp cô, cậu ấy yêu cầu tôi tới đón cô, tôi đang ở dưới nhà cô.”

Long Triệt muốn gặp mình? Vào lúc này? Vì cái gì chứ? Còn có, hắn vì sao không đích thân đến được? Từng cái nghi vấn tiếp nối nhau, từ từ dâng lên ở trong lòng Đồng Vũ Lăng.

“Đồng tiểu thư, làm phiền cô nhanh lên, Long tiên sinh đang chờ!” Thanh âm ngưng trọng nghiêm túc của Cao Chí Kiệt đem Đồng Vũ Lăng từ trong trầm tư kéo lại.

“Nha … Được, anh chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay!” Sau khi Đồng Vũ Lăng cúp máy, tìm cái cớ tạm biệt Tiểu Hạo Tử, rồi nói dối với người nhà là Dư Hiểu Linh có chút chuyện ngoài ý muốn, mình phải vội đến xem.

Nàng vừa ra cửa tiểu khu, liền thấy một chiếc màu bạc xe có rèm che đang đứng ở dưới đèn đường, bóng dáng cao to của Cao Chí Kiệt đứng bên cạnh xe.

Lên xe, nàng hỏi ra trong lòng nghi hoặc: “Long tiên sinh làm sao vậy? Muộn như vậy còn muốn hẹn tôi ra, có chuyện gì?”

“Tôi cũng không phải rất rõ ràng, cậu ấy chỉ phân phó tôi đón cô tới công ty!” Cao Chí Kiệt chặt chẽ cẩn thận nói, hai tay chậm rãi chuyển động lên tay lái.

Tới công ty? Long Triệt còn ở công ty? Anh ta rốt cuộc muốn mình đến công ty để làm gì? Đồng Vũ Lăng trong lòng nỗi băn khoăn không ngừng.

Cao Chí Kiệt nương kính xe bên trong lặng yên nhìn chăm chú vào Đồng Vũ Lăng, nội tâm luôn luôn quay cuồng không ngừng. Hắn thực buồn bực, rõ ràng đã muốn tan tầm, Long tiên sinh khi nào thì lại tới công ty; hắn còn buồn bực, trong mắt luôn luôn chỉ có bạn gái Trình Gia Văn, tính cách cao ngạo quái gở như Long tiên sinh lúc nào cùng Đồng Vũ Lăng này có quan hệ.

Thời gian dần dần trôi qua trong lúc hai người trầm tư, ước chừng 20 phút đồng hồ sau, bọn họ đến bãi đỗ xe ngầm ngân hàng Âu Á Phỉ Lợi Tư, sau đó đáp thang máy trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

Bước vào văn phòng của Long Triệt, Đồng Vũ Lăng liền bị một cỗ mùi rượu xông vào mũi khiến cho nhíu mày, chờ Cao Chí Kiệt bật đèn, sau khi thấy rõ ràng người ở bên trong, nàng lại càng giật mình kinh hô.

Cao Chí Kiệt đã vọt tới trước, thân thiết hỏi: “Long tiên sinh, cậu không sao chứ? Như thế nào uống nhiều rượu như vậy?”

Toàn bộ thân hình Long Triệt cong vẹo tựa vào trong ghế da, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nheo lại con ngươi đen hỏi: “Cô ấy đâu?”

“Ân, Đồng tiểu thư tới rồi!” Cao Chí Kiệt vừa nói, một bên nhìn về phía Đồng Vũ Lăng vẫn đầy mặt kinh ngạc như cũ, gọi nàng.

Tầm mắt Đồng Vũ Lăng luôn luôn nhìn về phía Long Triệt đã say mèm, hai chân chậm rãi di động, chần chờ đến gần. Khi cách Long Triệt tầm hơn một thước, đã bị cánh tay của hắn lôi kéo, tiến vào trong lòng.

Trong miệng và mũi không ngừng phun ra hơi thở nóng rực, còn có bờ ngực nóng bỏng cùng tim đập dồn dập, khiến cho khuôn mặt Đồng Vũ Lăng đỏ lên, vội vàng đứng lên từ trên người hắn. Thân thể mặc dù đã đứng thẳng nhưng tay vẫn bị hắn nắm.

“Cao trợ lý, anh có thể trở về rồi!” Long Triệt phân phó Cao Chí Kiệt.

Cứ việc Cao Chí Kiệt nghi hoặc trùng điệp, nhưng hắn rõ ràng cá tính Long Triệt, vì thế dặn dò một chút rồi cáo từ. Trước khi rời đi còn ý vị thâm trường nhìn Đồng Vũ Lăng liếc mắt một cái.

Trầm trọng tiếng đóng cửa, giống như một cây búa trùng điệp gõ ở trong lòng Đồng Vũ Lăng, không khỏi khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, không tự chủ được đối với Long Triệt nói: “Muộn như vậy anh còn muốn gặp tôi, rốt cục là vì cái gì? Nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng, tôi cũng muốn trở về, ngày mai tôi còn phải đi làm.”

Đáng tiếc, tay nàng vẫn bị nắm quá chặt chẽ.

“Long Triệt —— ”

“Tôi không vui, cô ở lại với tôi một chút!” Long Triệt tăng lớn độ mạnh yếu nơi tay, túm càng vững chắc hơn, trong con ngươi đen sâu thẳm một mảnh mờ mịt, tay kia của hắn đột nhiên cầm lên một ly rượu: “Cùng uống rượu với tôi!”

“Tôi không biết uống!” Trên thực tế, bình thường bởi vì công tác xã giao, Đồng Vũ Lăng ngẫu nhiên cũng từng uống qua hai chén, nhưng tình cảnh trước mắt này, nàng cho rằng nói rõ không thể uống rượu là biện pháp tốt nhất.

Long Triệt cũng không để ý nàng, đem chiếc cốc chân dài đang cầm trong tay đưa tới trước mặt nàng: “Uống hết!” (vịt: ta ghét những kẻ ép người khác uống rượu, và càng ghét hơn kẻ nào ép ta uống rượu)

Trầm ngâm một lát, Đồng Vũ Lăng bất đắc dĩ tiếp nhận, nhẹ nhàng uống một ngụm.

“Thật vô dụng, uống có một chút như vậy! Uống rượu nên như thế này!” Long Triệt lấy lại ly rượu, một ngụm uống hơn phân nửa chất lỏng màu đỏ sẫm trong lý, thuận tay lại rót đầy một ly.

Đồng Vũ Lăng bị bức bất đắc dĩ, lại uống lên hai ngụm lớn. Còn lại, hắn lại là một hơi rót vào miệng.

Phát hiện khuôn mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt mê ly tan rã, còn không ngừng nấc lên , Đồng Vũ Lăng hiểu được không thể tiếp tục để cho hắn uống nữa, không khỏi khuyên nhủ: “Đừng uống, đủ rồi!”

“Không, chưa đủ! Tôi muốn uống, tôi muốn say, chỉ có khi thần trí bị ma túy, phiền não mới có thể biến mất!” Lần này, Long Triệt dứt khoát cầm bình rượu lên uống, đột nhiên phát giác không có chất lỏng đi vào miệng, vì thế một bên chỉ hướng ngăn tủ bên cạnh, một bên phân phó Đồng Vũ Lăng: “Mau, đi lấy rượu, đem toàn bộ rượu trong kia lấy ra.”

Đồng Vũ Lăng không thuận theo hắn, tiếp tục khuyên giải an ủi nói: “Anh say rồi, không thể uống nữa, anh chưa từng nghe qua mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm sao? Đúng rồi, anh có cái gì không vui, có thể nói với tôi không? Có lẽ tôi có thể có lời khuyên nào đó cho anh?”

Long Triệt nheo lại con ngươi đen, liếc xéo nàng, môi hơi hơi rung động, chính là cuối cùng, cái gì cũng không nói.

“Không bằng về nhà đi, số điện thoại của Cao trợ lý là gì, tôi gọi cho anh ấy, để cho anh ấy lái xe đưa anh trở về?” Đồng Vũ Lăng thừa thắng xông lên.

“Không, tôi không quay về! Tôi không muốn về nhà!” Long Triệt vung vung tay lên, vô ý thức la hét.

Đồng Vũ Lăng đột nhiên ngẩn ra. Hay là … Hắn không vui liên quan đến người trong nhà? Nhưng là, nhà hắn có tiền như vậy, muốn cái gì có cái đó, về phương diện vật chất căn bản không cần lo. Mặt khác, từ sinh nhật của bà ngoại hắn thì không khó nhìn ra được, cha mẹ của hắn thực ân ái hài hòa, vì vậy không thể tồn tại khả năng vì cha mẹ bất hòa mà phiền não.

Trong lúc Đồng Vũ Lăng đang nghi hoặc khó hiểu, Long Triệt bỗng nhiên đứng lên, hướng vào khu nghỉ ngơi.

Nhìn thấy thân hình hắn run rẩy, Đồng Vũ Lăng lập tức đuổi theo, một bên đỡ lấy hắn, một bên hỏi: “Anh làm sao vậy? Muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi ngủ, tôi muốn tới phòng ngủ …” Long Triệt lại tiếp tục một bộ dạng say rượu, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Đồng Vũ Lăng buồn bực, không yên lòng dìu hắn, thẳng đến khi tiếng cửa mở truyền đến mới hoàn hồn, lập tức kinh ngạc nhìn, một căn phòng ước chừng 50 mét vuông xuất hiện ở trước mặt nàng.

Có giường, có quầy bar, có bàn, đồ dùng trong nhà đầy đủ, cái gì nên có đều có, nguyên lai, đây là phòng nghỉ của hắn, mà cánh cửa mà hắn vừa mới mở ra kia, đúng là căn phòng mà lần đầu tiên mình đến đây đã thấy cánh cửa đóng chặt!

Khi Đồng Vũ Lăng còn đang yên lặng đánh giá hoàn cảnh trong phòng, Long Triệt đã muốn mang nàng đi vào trước giường, nửa người trên của hắn thẳng tắp nhào vào trên đệm giường mềm mại thoải mái.

Có lòng tốt, Đồng Vũ Lăng giúp hắn cởi giày ra, nâng lên hai chân hắn, thật cẩn thận đặt lên trên giường, vừa mới chuẩn bị giúp hắn đắp chăn, ai biết bị hắn dùng lực kéo một cái, cả người nàng đã gục ở trên người hắn.

“Chăn hôm nay thật ấm, thơm quá!” Long Triệt đã muốn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vô ý thức nỉ non, cả khuôn mặt chôn ở dưới chiếc cổ trơn bóng của Đồng Vũ Lăng, hấp thu từng trận mùi thơm từ trên người nàng phát ra.

Đồng Vũ Lăng thẹn đỏ mặt không thôi, giãy dụa đứng dậy, ai ngờ hai tay hắn gắt gao chế trụ eo nhỏ của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.

Càng tà ác chính là, Long Triệt thế nhưng lè lưỡi liếʍ láp ở trên cổ nàng, chẳng những mang đến cho nàng cảm giác ẩm ướt, vả lại xen lẫn một chút tô ngứa.

Quá mức thẹn thùng, Đồng Vũ Lăng càng thêm dùng sức giãy dụa: “Anh cần phải đi ngủ nha, mau thả tôi ra, anh mau ngủ đi, tôi cũng cần về nghỉ ngơi!”

“Không cần đi, không cho phép đi, ngủ cùng tôi, chúng ta cùng nhau ngủ!” Long Triệt vẫn tiếp tục vô ý thức nói những lời vô nghĩa, ngón tay bắt đầu gia nhập hàng ngũ xâm lược.

Thêm Bình Luận