Triền Miên Không Ngớt

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Ngược tâm Hai người trên giường, bọn họ mỗi đêm đều triền miên không ngớt, nhưng chỉ có sự hòa hợp về thể xác, không có hứa hẹn về tình yêu. Nàng vì anh sinh hài tử, vì anh mà nỗ lực hết mìn …
Xem Thêm

Chương 23: Chạm mặt
Đang dùng cơm, Đồng Vũ Lăng cùng Tiêu Chính Hoa, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không biết chính mình đã trở thành đối tượng cho người khác thảo luận, hai người vẫn như bình thường, vừa nói vừa cười.

“Quả nhiên là nhà hàng chính tông Italy, mì ý ở đây so với bên ngoài ăn ngon hơn!” Đồng Vũ Lăng ăn vài miếng mì, khen không dứt.

“Nơi này là nhà hàng nhất nhì ở thành phố này, lấy mì Ý, hải sản cùng bánh ngọt nổi tiếng xa gần.” Tiêu Chính Hoa vừa ăn, một bên giải thích.

“Chính Hoa, tối nay để cho em mời, anh muốn ăn cái gì cứ việc gọi!” Đồng Vũ Lăng lại vui vẻ ăn một miếng mì Ý.

Tiêu Chính Hoa ngạc nhiên, lập tức cự tuyệt nói: “Không, là anh mời em, làm sao có thể để cho em trả tiền!”

“Thường nói, bạn bè thì phải có đi có lại, anh mời em nhiều lần như vậy, em hẳn là phải mời lại anh một lần! Hôm nay vừa lúc em mới được nhận lương đâu!”

“Không được, Vũ Lăng, thật sự không thể để cho em mời được!” Thái độ của Tiêu Chính Hoa rất kiên quyết.

Đồng Vũ Lăng trầm ngâm một lát, bộ mặt đạt tới trước nay chưa có nghiêm túc, “Chính Hoa, chúng ta là bạn bè, phải không? Như vậy mỗi lần đều để cho anh mời em, em có thể như thế nào không biết xấu hổ như vậy?”

“Nhưng là …”

“Nếu anh tiếp tục không đồng ý, lần sau em không dám ăn chung với anh nữa đâu!”

Nghe được câu này, Tiêu Chính Hoa rốt cục thỏa hiệp: “Vậy … Được rồi, chỉ một lần thôi nhé, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa nga!”

Đồng Vũ Lăng không có ngay lập tức đồng ý hắn, chuyển sang đề tài khác nói: “Anh còn muốn ăn cái gì cứ việc gọi đi, có cần phải thêm chút thịt không?”

“Ách, không cần. Anh đột nhiên nhớ tới gần nhất dạ dày không thật tốt, cho nên … Anh nghĩ đem hai món hải sản thịt nguội hủy bỏ!”

“Dạ dày không tốt? Vậy sao vừa rồi anh còn gọi?” Đồng Vũ Lăng buồn bực một chút, rồi sau đó tỉnh ngộ: “Anh đang ở đây giúp em bớt tiền? Anh lo lắng em tốn tiền, vì thế hủy bỏ nó, có phải hay không? Chính Hoa, không cần phải làm thế, một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ em còn không trả nổi!”

“Không, vừa rồi anh quên mất, thật sự là dạ dày anh không tốt, một mình em lại ăn không hết, cho nên ngày hôm nay không ăn nữa!”

Đồng Vũ Lăng không tin, nhưng thấy hắn tâm ý đã quyết, lo lắng nếu tiếp tục tranh luận sẽ khiến cho người khác chú ý, đành phải thôi. Lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Chúng ta gọi cơm đã lâu như vậy, còn có thể hủy bỏ sao?”

“Có thể, món ăn này vốn nấu rất lâu, hơn nữa anh với quản lí ở đây có quen biết, tuyệt đối không thành vấn đề. Mặt khác, chúng ta không ăn, nhà ăn có thể chuyển cho khách nhân khác, món ăn này rất được hoan nghênh, cơ hồ là mỗi bàn nhất định sẽ gọi!”

“Nga, vậy … Được rồi!”

Tiêu Chính Hoa hướng nàng mỉm cười, quay đầu, chuẩn bị đi gọi phục vụ, lại trong lúc vô ý đã phát hiện mấy người Long Triệt!

Phát giác Tiêu Chính Hoa đột nhiên sửng sốt, Đồng Vũ Lăng buồn bực, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, chống lại khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, không khỏi cũng ngạc nhiên.

Tiêu Chính Hoa đầu tiên hoàn hồn, đối với Long Triệt gật đầu một cái, sau đó hướng phục vụ nói chuyện, sau đó lực chú ý trở lại trên người Đồng Vũ Lăng thì chần chờ hỏi: “Vũ Lăng, có chuyện, anh … sớm muốn hỏi em.”

“Ân?”

“Em cùng Long Triệt rất quen thuộc sao? Hai người tại sao biết nhau?”

Đồng Vũ Lăng hơi giật mình, thoáng suy tư sau đó đem những việc trải qua như mình từng hiểu lầm Long Triệt vô lễ, phụ thân chọc một chút phiền toái cần Long Triệt trợ giúp mà thiếu Long Triệt nhân tình đại khái nói một lần.

Tiêu Chính Hoa tỉnh ngộ, khuôn mặt hơi có vẻ vui sướиɠ: “Hóa ra là thế, vậy trong lúc đó hai người cũng không có quan hệ gì?”

“Đương nhiên, anh nghĩ tụi em có thể có quan hệ gì?”

“Anh … anh …”

Đồng Vũ Lăng không cần nghe, chỉ nhìn biểu tình xấu hổ, liền hiểu được, lúng ta lúng túng nói: “Anh nghĩ nhiều quá, loại người này không phải là loại mà em thích!”

“Ân. Vậy là tốt rồi, hắn quả thật không phải là loại nam nhân em có thể trêu chọc. Ánh mắt của hắn rất cao, nhiều năm qua chỉ có một bạn gái, bạn gái gia cảnh tuy rằng không thể so sánh với hắn, nhưng là cũng không sai biệt lắm. Bọn hắn từng cùng nhau ra nước ngoài học.”

Thì ra là thế! Nhưng lần trước sinh nhật Miêu Dĩnh, hắn vì sao không mang theo bạn gái tham dự, mà là tìm một người bình thường như nàng? Còn có, nàng nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn nói bạn gái ra đi không từ biệt, lúc ấy còn tưởng rằng hắn điên, chẳng lẽ là thật sự?

“Vũ Lăng, em làm sao vậy? Cả người ngây dại, em không sao chứ?” Phát hiện Đồng Vũ Lăng thất thần, Chính Hoa thân thiết hỏi.

“Ách, không có việc gì, em đột nhiên nghĩ đến việc khác mà thôi! Nhanh ăn đi, bằng không đồ ăn sẽ lạnh mất!” Đồng Vũ Lăng hướng hắn thản nhiên cười.

Lúm đồng tiền xinh đẹp lóa mắt, tản ra sức quyến rũ không cưỡng nổi, khiến cho Tiêu Chính Hoa nhìn đến ngây người …

Tất cả những chuyện này, tự nhiên tất cả đều dừng ở trong mắt đám người Long Triệt cách đó không xa.

“Triệt, cậu không ăn cái gì, cả đêm nhìn chằm chằm người ta như vậy, hay là cậu thật sự có ý với nữ nhân kia? Hoặc là, cậu nhìn trúng Tiêu Chính Hoa?” Khuôn mặt Lý Tuấn tràn đầy thần sắc khó có thể tin cùng nghi hoặc khó hiểu.

“Nói lung tung! Long Triệt chỉ đối với một nữ nhân cảm thấy hứng thú, đó là Gia Văn!” Trương Thiểu Kỳ ngay lập tức biện giải, giọng điệu lộ ra một cỗ ý vị khó hiểu.

“Vậy sao cậu ấy lại như vậy!” Lý Tuấn cười nhạo Long Triệt: “Long đại thiếu, cậu chẳng lẽ không biết nhìn chằm chằm người ta tình tự thật là không lễ phép sao?”

“Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, mới không phải tình tự!” Long Triệt cuối cùng lên tiếng.

“Sao cậu biết? Cậu cùng người ta rất quen thuộc a? Còn có, cậu khi nào thì đẳng cấp lại bị hạ xuống như vậy, tốn thời gian đi giải thích cho loại người đẳng cấp thấp này?” Lý Tuấn dứt lời, hướng Đồng Vũ Lăng bên kia tỏ vẻ khinh bỉ.

Không lâu, khi hắn chứng kiến Đồng Vũ Lăng phụ trách trả tiền thì hai mắt lại càng trừng trừng: “Trời ạ, kia Tiêu Chính Hoa là tiểu bạch kiểm? Lại muốn nữ nhân mời cơm, còn có, chú chim nhỏ kia không phải là người đi làm bình thường sao? Như thế nào có tiền nuôi tiểu bạch kiểm?”

“Rốt cuộc là nàng che dấu được tốt? Hay là giả vờ thành công?” Trương Thiểu Kỳ cũng nghi hoặc, ý vị thâm trường thở dài.

Long Triệt vẫn là một bộ im miệng không nói, con ngươi đen lóe ra chặt chẽ tiếp cận Đồng Vũ Lăng, thẳng đến khi bọn họ tính toán xong sổ sách rời đi, hắn vẫn hãm tại thế giới trầm tư của chính mình …

Thêm Bình Luận