Editor: Lạc Lạc
Trời cao đen nhánh tựa như mực, chấm nhỏ lưa thưa rải rác trên màn trời, ánh sáng ảm đạm, lúc có lúc không. Dưới bầu trời đêm, Thập Lý Đại Sơn liên miên chập chùng, quanh quẩn không dứt, trong rừng che phủ rậm rạp chằng chịt, như một con cự thú ẩn núp, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.
Trong núi không giống với thành trấn, vừa vào đêm là không còn âm thanh. Chỉ có mấy ánh đèn lấm tấm rải rác ở dưới chân núi, đó là mấy thôn vỏn vẹn của Thập Lý Đại Sơn, Hắc Lâm thôn.
Hắc Lâm thôn bị rừng Hắc Sâm không thấy đáy bao vây bên ngoài, cho nên được đặt tên Hắc Lâm thôn. Trong thôn này không nhiều người lắm, dựa vào săn thú mà sinh sống, lương thực, y phục tự cấp tự túc, nếu như có món đồ gì không làm được, giống như dầu lửa, cũng chỉ có thể đến thành trấn gần đây mua. Đến thành trấn phải băng qua rừng đen, cực kỳ nguy hiểm, cho nên nhóm lửa ban đêm, là chuyện vô cùng xa xỉ ở Hắc Lâm thôn.
Phía Tây Nam Hắc Lâm thôn, nơi gần rừng Hắc Sâm nhất, một tiểu viện lẻ loi đứng nghiêm. Cái viện này không lớn, tường rào cũng là đông bổ một khối tây bổ một khối, nhìn thấy được sinh kế cũng không giàu có. Giờ phút này chính phòng của viện đang đóng cửa sổ, trong phòng đen như mực, một chút thanh âm cũng không có.
Đêm nay không trăng, ngọn đèn dầu trên bàn đã sớm khô khốc, trong phòng đưa tay ra không thấy được năm ngón. Lý Triều Ca nằm trên giường, lông mày nhăn lại gắt gao, lông mi rung động dữ dội. Chợt toàn thân nàng run lên, mở choàng mắt.
Lý Triều Ca thở từng ngụm từng ngụm, nàng mở mắt trợn mắt nhìn thật lâu, mới ý thức được mình còn sống. Nàng từ từ bò dậy, ánh mắt quét qua bốn phía, âm thầm cảnh giác.
Đây là nơi nào? Nàng bị người ta nhốt sao?
Lý Triều Ca theo bản năng điều động chân khí hộ thể, chuyển động như vậy khiến nàng hoảng sợ, Lý Triều Ca vội vàng vận hành đại chu thiên, phát hiện toàn thân mình không bị thương, nhưng lại không có chân khí.
Cũng không thể nói là không có, chỉ là có thể nói vô cùng yếu ớt. Lý Triều Ca vươn tay, phát hiện ngón tay của nàng nhỏ lại, phía trên còn có vết thương thật nhỏ do đốn củi, căn bản không phải kiếp sau sống an nhàn sung sướиɠ, gϊếŧ người như ngừng tay. Lý Triều Ca vội vàng đi trên đất tìm gương, cách gương đồng sần sùi mơ hồ, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng non nớt.
Lý Triều Ca kinh ngạc, không thể tin lau mặt của mình. Lúc này nàng ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi đứng lên, đây là Hắc Lâm thôn, là chỗ trước khi nàng đến Đông đô khôi phục thân phận công chúa, sống cùng Chu lão đầu.
Lý Triều Ca cảm thấy khó bề tưởng tượng. Nàng là người luyện võ, trước khi chết đã đột phá tới ranh giới, rất rõ ràng một kiếm kia của Bùi Kỷ An đâm xuyên qua trái tim của nàng, nàng tuyệt không thể sống sót. Nhưng mà, giờ phút này nàng lại chân thực đứng trên mặt đất, thân thể, khuôn mặt cũng nhỏ đi, ngay cả võ công cũng lui về lúc còn trẻ.
Chỉ có một giải thích, đó chính là không biết bởi vì duyên cớ sao nàng sống lại lần nữa, hơn nữa trùng sinh đến thời thiếu nữ. Nhìn chân khí trong cơ thể nàng, đoán chừng hiện tại mới mười lăm mười sáu tuổi.
Lý Triều Ca đỡ cái bàn, chậm chạp ngồi xuống trên tháp. Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm người trong gương, không khỏi cảm khái nghĩ ngợi, thì ra chỉ mới mười sáu tuổi.
Kiếp trước lúc mười sáu tuổi, nàng còn không biết mình là công chúa, chỉ cho là mình là một nha đầu thôn quê, không rõ cha mẹ, không rõ thân phận, không có hình không có trạng sống vào trong núi lớn, cả ngày lẫn đêm tiếp xúc với độc trùng dã thú của Hắc Sâm Lâm. Nàng cũng không biết mình tên gọi là gì, chỉ mang máng nhớ khi còn bé có người gọi "Triều Ca" ở bên tai nàng, nàng liền lấy tên đó, tự xưng là Triều Ca.
Chu lão đầu chưa từng nói qua lai lịch của nàng, Lý Triều Ca biết mình không phải là ruột thịt, cũng chưa bao giờ hỏi. Khi còn bé có hài tử cười nhạo nàng không có cha mẹ, bị Lý Triều Ca đánh cho một trận, sau này không ai dám nói nữa.
Nàng giống lớn lên giống như một nam hài tử hùng hùng hổ hổ, từ nhỏ nấu nước chẻ, thổi lửa nấu cơm, bị Chu lão đầu gọt giũa qua loa. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng chưa bao giờ cố ý luyện võ công, nhưng mà nàng tám tuổi đã có thể đánh tiểu hài tử toàn thôn không dám đánh trả, mười tuổi có thể đi theo người lớn đến Hắc Sâm Lâm săn thú, mười hai tuổi trở lên, có thể một mình vào núi.