Chương 93: Phá hoại

Bên dưới vòng xoáy âm dương chi nguyên, năm đầu cự long thét gào, nửa thân dưới của bọn chúng đang quấn chặt lấy tứ chi cùng đầu của nữ tử, dưới sự thúc giục của hai mươi tên chấp sự mà ra sức kéo nàng ra năm hướng khác nhau.

Bấy giờ các đốt xương của nàng đã bắt đầu phát ra một vài tiếng rắc rắc, hiển nhiên những khớp nối giữa các chi của nàng đang dần không chịu nỗi muốn đứt ra.

Đây là một dấu hiệu không lạc quan một chút nào. Nàng tuy chân thân không phải con người, chỉ là một cỗ hoả diễm, nhưng nàng đang ở dạng người, dù là dạng người hay dạng lửa, nếu bị xé năm mảnh khác nhau như này, đồng nghĩa với việc linh trí của nàng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là tiêu tán.

Linh trí của sinh vật vốn tồn tại trong đầu lâu, nơi nguyên thần cư ngụ, nhưng nàng không phải sinh vật. Sinh vật có động vật thú cá chim chóc, thực vật cỏ cây hoa lá, nhưng nàng chỉ là một ngọn lửa. Một ngọn lửa nóng rực, thiêu đốt mọi thứ, ngọn lửa vốn không phải vật sống, càng không phải sinh vật.

Nên vì thế linh trí của nàng gắn liền với hình dạng của nàng. Nhưng hoả diễm vốn không có hình dạng nhất định, điều này cũng không khó để giải thích, linh trí của nàng cũng theo sự chuyển hoá của nàng mà tồn tại ở nhiều hình dạng khác nhau. Khi trước, lúc nàng thả ra một tia lửa, tia lửa đó cũng mang theo linh trí có bên trong, chỉ là linh trí đó có khiếm khuyết.

Thế nên bấy giờ nàng tồn tại ở dạng người, nghĩa là linh trí của nàng cũng nằm trong cơ thể nàng và tồn tại ở dạng người như nàng. Điều này trực tiếp nói lên nếu cơ thể người này của nàng bị năm đầu cự long kéo rách, đồng nghĩa với việc linh trí của nàng cũng sẽ bị kéo rách thành nhiều mảnh.

Đến lúc đấy, linh trí của nàng bị khiếm khuyết, tuy nàng không chết, nhưng hai mươi tên chấp sự này liền nhân cơ hội đó đem nàng luyện hoá. Luyện hoá là gì, chúng sẽ đem linh trí của nàng hoàn toàn xoá bỏ.

Sau khi linh trí của nàng bị xoá bỏ nàng sẽ trở về là một ngọn lửa. Tuy đến lúc ấy thật thì sức mạnh thiêu thiên đốt địa của nàng vẫn còn đó, nhưng còn đó thì đã sao, nàng lúc ấy cũng chỉ là một ngọn lửa vô tri vô giác. Bọn chúng sẽ ngu đến mức thọc tay vào cho bị cháy chết sao, nàng trở nên gần như vô hại, sau đó sẽ bị Tông Chủ Vấn Đạo Tông thâu phục.

Điều khiến cho nàng không cam lòng nhất là, ngay cả kết cục thật sự của nàng sau đó sẽ ra sao, nàng cũng không biết. Bởi ngay lúc nàng bị xoá hết linh trí, nàng sẽ ngu ngu ngơ đến khi mất hết linh tính, còn nhớ gì còn biết gì, nàng lúc ấy đã chết, chỉ còn lại một nhúm lửa mà thôi.

“Khốn nạn, khốn nạn!!!” Nữ tử bị năm đầu cự long ra sức kéo, lòng không cam cùng phẫn hận gào lên đầy phẫn nộ.

“Không cần phải sủa nữa, ngươi đã kết thúc rồi” một tên chấp sự đạm bạc lên tiếng.

Nữ tử càng trở nên điên cuồng, đem thực lực chân chính của mình toàn bộ phơi bày, nhưng tất cả linh lực mà nàng phóng thích ra, đều hoá thành âm dương chi khí bị hút vào trong vòng xoáy trên trời kia.

Nàng là dục hoả, có nguồn gốc gắn liền với bản nguyên vạn vật, có thể hấp thu âm dương chi khí trong trời đất để sự dụng và nâng cao bản thân. Nhưng nàng không phải âm dương chi nguyên, âm dương chi nguyên mới là vạn vật chi nguyên đích thực, có nó ở đây nàng đừng hòng hút lấy dù chỉ là một tia âm dương chi khí.

Càng là nói đến có âm dương chi nguyên ở đây, nên nàng mới bị chấn áp ra nông nỗi này, bởi như đã nói nàng có nguồn gốc gắn liền với âm dương chi khí, dù nàng không phải là âm dương chi khí. Nhưng dù là gì, chỉ cần nàng không phải âm dương chi nguyên, trên trời đất này vạn vật cuối cùng rồi cũng quy nguyên, nàng cũng không ngoại lệ, đều là thứ âm dương chi nguyên có thể thôn phệ.

Nhưng âm dương chi nguyên ngay từ đầu đã không làm vậy, đơn giản là vì hai mươi tên chấp sự không muốn, hay nói đúng hơn là Tông Chủ của bọn họ không muốn. Nếu nàng cứ thế bị thôn phệ trong âm dương chi nguyên, vậy Tông Chủ y lấy đâu ra dục hoả để mà thâu phục, như vậy không phải nói bố cục của y bày ra trong gần vạn năm nay đổ sông đổ biển hết sao.

Bấy giờ vòng xoáy âm dương chi nguyên bên trên uỳnh uỳnh chấn động mãnh liệt. Hai mươi tên chấp sự nhìn lên đầy kinh hãi, chỉ vì lúc này vòng xoáy âm dương chi nguyên này đã vượt ngoài sự chưởng khống của bọn họ. Nếu là trước đây vòng xoáy âm dương chi nguyên này chỉ hấp thu linh khí, cùng vật chất xung quanh, thì nay nó còn hấp thu cả lực lượng của pháp trận do Thủy Tổ bày ra.

“Cái này, trận pháp của Thủy Tổ, nó có thể hấp thu được sao!?” Đám chấp sự kinh hãi.

Không gì là không thể, không nói đến pháp trận này theo năm tháng dài đằng đẵng đã bị hao mòn. Thì nói âm dương chi nguyên là bản nguyên thiên địa, vạn vật đều có thể bị nó hấp thu, chỉ cần vật đó nằm trong thiên địa, mà pháp trận này vừa hay nó vốn là một phần của thiên địa, được cấu thành từ phù văn linh lực và pháp tắc.

Hiển nhiên âm dương chi nguyên có thể thôn phệ, bằng chứng rõ ràng nhất là vòng xoáy âm dương chi nguyên đó đang từ từ phân giải phù văn, chuyển hoá chúng thành âm dương chi khí.

“Không ổn, nếu trận pháp này sập...” Đám chấp sự tỏ rõ thái độ lo lắng cùng kinh sợ trong lời nói. Nếu trận pháp này sập, bọn họ sẽ bị hoả áp cùng linh lực từ nữ tử phóng thích ra gϊếŧ chết không thể nghi ngờ.

Dù cho âm dương chi nguyên sẽ chuyển hoá và hấp thu chỗ hoả áp cùng linh lực ấy của nữ tử, nhưng điều đó cần một khoảng thời gian, tuy không dài. Nhưng chỉ cần là một tia khí tức của nữ tử khẽ chạm vào bọn họ, cũng chỉ cần không quá nửa giây đã có thể đem bọn họ miễu sát hết thảy.

Đây là khoảng cách thực lực, dù nàng ta giờ đây yếu nhược, nhưng một con hổ khi yếu vẫn là chúa sơn lâm, con thỏ dù mạnh khỏe thì vẫn là con thỏ mà thôi, hổ vẫn chỉ cần vồ một cái, thỏ mà không tránh được ắt chết không phải nghi ngờ.

Ngay thời khắc sinh tử tồn vong này, đám chấp sự cũng không bảo lưu thêm nữa. Nhân lúc âm dương chi nguyên bên trên vẫn chưa triệt để thoát khỏi phạm trù chưởng khống của bọn họ, bọn họ liền đem âm dương chi khí bên trong vòng xoáy rót vào năm đầu cự long, ý muốn đẩy nhanh quá trình xé rách linh trí của nữ tử.

Quả như ý bọn họ, năm đầu cự long vừa nhận được lực lượng liền róng lên một tiếng dài, rồi đồng loạt lao về truớc kéo tứ chi cùng cái đầu của nữ tử dãn ra gần chục thước.

Sở dĩ nhục thân của nữ tử có thể dãn ra, là do bấy giờ nàng đang dần chuyển hoá thành hoả thể, dù bị trận pháp ngăn cản không cho tiếp tục, nhưng ít nhất nàng đã gần như thành công, tuy nhục thân là người, nhưng lại có tính chất của lửa có thể biến dạng tùy ý.

Bất quá dù nàng có chuyển được về thể hoả hay không, thì trận pháp vẫn khoá chặt nàng, năm đầu cự long vẫn không buông tha cho nàng, nàng sớm muộn cũng phải thần tiêu phách lạc.

Ầm ầm...

Bấy giờ vòng xoáy âm dương chi nguyên trên trời đã bành trướng ra thêm chục thước, kích thước tổng thể của vòng xoáy đã ngoài trăm thước. Đã vượt ngoài phạm vi chưởng khống của hai mươi tên chấp sự, tuy vậy nữ tử cũng sắp không gắng gượng được nữa.

Mắt thấy trận pháp khốn mình hai trăm vạn năm sắp sụp đổ, mà mình cũng sắp mất đi tất cả, với nàng linh trí này chính là tất cả, mất linh trí nàng cũng coi như chết, dục hoả và nàng hoàn toàn không còn gì liên thông.

Nàng là dục hoả, dục hoả là nàng, nhưng không còn linh trí, dục hoả không còn là nàng, mà chỉ là một ngọn lửa vô tri vô giác.

“Trận sập thì đã sao, chúng ta cũng thành công rồi!” Trong lòng dấy lên ai thán, nhưng đám chấp sự vẫn cười một tiếng khẽ cuối cùng.

“Còn chưa chắc!” Dục Hoả ngay thời khắc linh trí cùng nhục thân sắp bị xé rách, nàng đã gắng gượng kéo lại.

Một lần nữa phóng thích tu vi chí tôn của mình, cả toà trận pháp dưới uy áp của nàng đang sụp đổ liền nhanh hơn quá trình.

Con ngươi cô đúc, đám chấp sự kinh ngạc, nhưng bọn họ còn chưa khỏi kinh ngạc thì một kinh ngạc khác đã đến với bọn họ. Chỉ thấy lúc này bên trên vòng xoáy âm dương, vô số âm dương chi vân đổ về, bên trong âm dương chi vân là một cái đầu cá chép hai màu trắng đen.

Đầu cá chép mở to chiếc miệng rộng hơn trăm thước, đem toàn bộ vòng xoáy âm dương chi nguyên bên trên ngoạm lấy.

“Đây!?” Đám chấp sự cả kinh, kinh hãi, phẫn hận, hoang mang tất thảy hiện lộ một lúc trong thanh âm của bọn họ.

Vòng xoáy âm dương chi nguyên vừa bị đầu cá chép ngoạm vào trong miệng, thì trận pháp do đám chấp sự bày ra đã mất hiệu lực. Trận pháp này vốn lấy âm dương chi nguyên làm gốc, thế nên âm dương chi nguyên vừa bị thôn phệ cách ly khỏi trận, đồng nghĩa với việc trận mất đi gốc, ắt sẽ sập.

Dù trước đây bọn họ mất đi sự chưởng khống với âm dương chi nguyên, nhưng âm dương chi nguyên vẫn còn đó, chỉ cần nó còn đó trận vẫn sẽ được duy trì, chỉ là bọn họ không thể tiếp tục điều động âm dương chi khí và mất đi khả năng khống trận mà thôi.

Nay âm dương chi nguyên đã mất, trận sập là điều chắc chắn, chỉ thấy lúc này năm đầu cự long đang hú hét lao về trước dần xoá nhoà, đến một lúc nhất định năm đầu cự long chỉ còn vài luồng khí trắng đen mỏng manh, chỗ âm dương chi khí đó hoàn toàn bị khí tức của nữ tử đánh tan.

Nếu trước đây trận sập sẽ không là vấn đề lớn, cùng lắm đám chấp sự xem như hành động thất bại. Nhưng bây giờ dư chứng mà vòng xoáy âm dương chi nguyên để lại đã làm thay đổi hoàn toàn thế cục.

Sợ hãi run rẩy đây chính là biểu hiện của đám chấp sự bây giờ. Chỉ thấy lúc này, trên bề mặt bức tường trận pháp ngăn cách đàn với bọn họ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số vết rạn dài ngoằn phủ khắp.

“Không... Không thể nào, con bà nó đáng lẽ mọi thứ đã sắp thành công rồi!?” Đám chấp sự không cam lòng, phẫn hận gào lên.

Cũng do đầu cá chép nuốt mất vòng xoáy âm dương chi nguyên, biến hoá này đã phá tan toàn bộ thế cục của bọn họ.

“Là tại nó! Khốn nạn!!!” Căm phẫn, nhìn lên trên vòm trời khổng lồ đầu cá bên trong âm dương chi vân, không nhịn được đám chấp sự gào to.