Chương 57: Tàn tích

Sau khi thu thập Ngân Cung Giáp, Nguyễn Thiên hướng đoàn người vị trí lao đến. Vừa thấy Nguyễn Thiên xuất hiện, đoàn người nháo nhào cả lên, Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng, Uyển Như là bốn người đầu tiên chạy đến Nguyễn Thiên vị trí.

“Mọi người không sao cả chứ?” Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu bốn người vừa đến quan tâm hỏi.

“Không sao, chỉ xém nữa là bay mất dạng” Đại Ngưu cảm khái nói.

“A ha!” Nguyễn Thiên cũng không biết nói gì hơn, hắn thật trong lúc giao phong với Ngân Cung Giáp, đã gây ra không ít tổn thất cho Bách Thú Lâm.

Nhìn khung cảnh trần trụi của cây cối xung quanh, nhiều cái lỗ lớn do cây bức gốc tạo nên, cùng với đó là vô số những cỏ cây lăn liệt trên đất, Nguyễn Thiên thở dài não nề.

“Chàng thì sao, có bị thương ở đâu không?” Uyển Như lo lắng thanh âm, ngọc thủ khẽ vươn bắt lấy bàn tay phải của hắn mà nói.

“Ta không sao” Nguyễn Thiên nói, đoạn y nhìn Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người nói: “Chỗ ta có hai liên hoa, có thể giúp hai trong số mọi người nơi đây trở thành tôn giả a.”

“Sao?” Đám người ngây ngẩn nhìn nhau, Đại Ngưu hướng Nguyễn Thiên hỏi: “Sẽ không có di chứng chứ?”

Nguyễn Thiên trầm ngâm một lúc, tay xoa đầu Uyển Như, hướng Đại Ngưu nói: “Ta nghĩ chắc là có, ví như sau khi dung nhập liên hoa mọi người có thể mắc phải bình cảnh.”

“Nếu là như vậy thì thôi đi” Đại Ngưu sau khi suy nghĩ được mất nói, dù tôn giả thực lực với y rất có cân nặng, nhưng y cũng rất có tham vọng, không muốn bản thân sau này chỉ dừng lại ở sanh liên cảnh.

“Còn mọi người thì sao?” Nguyễn Thiên hướng tất cả mọi người lên tiếng hỏi. Đoàn người nhìn nhau rồi hướng Nguyễn Thiên lắc đầu, Nhị Mãnh, Tam Tráng hai người cũng lắc đầu nói: “Bọn ta không.”

Nguyễn Thiên nhìn xuống Uyển Như gương mặt, nàng cũng lắc đầu nói: “Ta không.”

Nguyễn Thiên thở dài: “Thôi vậy, chỗ liên hoa này ta và Đại Ngưu, Nhị Mãnh cùng Tam Tráng chia nhau phân giải nâng cấp tu vi vậy.”

Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người gật đầu đồng ý. Trời lúc này cũng đã về đêm, Nguyễn Thiên tay phải xanh lam liên hoa của Ngân Cung Nguyệt, tay trái tím sắc liên hoa của Thanh Mãng, hướng Đại Ngưu ba người đối diện nói:

“Mọi người hãy nhập trạng thái tu luyện, ta sẽ hộ pháp giúp mọi người hấp thu liên hoa của Thanh Mãng.”

Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người gật đầu rồi xếp bằng tư thế, hai mắt nhắm lại, Nguyễn Thiên cũng là định thần đặt liên hoa của Thanh Mãng huyền phù trước mặt. Mười đầu ngón tay của Nguyễn Thiên múa may, linh lực màu đỏ của hắn rót vào liên hoa của Thanh Mãng.

Liên hoa của Thanh Mãng cấp tốc xoay chuyển, chỉ thấy nó bắt đầu phân giải, vô số những hạt vụn li ti như tiên vụ bay lên. Nguyễn Thiên phất tay tạo ra ba dòng khí lưu, dẫn chỗ tiên vụ ấy đến đan điền của ba người Đại Ngưu, để bọn họ từ từ luyện hoá hấp thu.

Phải mất một đêm, đến tận trưa ngày hôm sau, ba người Đại Ngưu, Nhị Mãnh cùng Tam Tráng mới mở mắt, hoàn thành hấp thu liên hoa, liên hoa của Thanh Mãng cũng là tan biến không còn nữa. Bấy giờ Đại Ngưu hít vào thở ra sảng khoái, ba người không nhịn được mà lập tức đứng lên vận động cơ thể.

Ba người Đại Ngưu nhìn nhau rồi đồng loạt thả ra khí tức của mình, linh lực của bọn họ màu vàng kim đơn thuần phủ lên cơ thể quang mang. Đám người trố mắt nhìn ngưỡng mộ, ba người Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng bấy giờ đã là ngưng thần cảnh đại viên mãn rồi.

“Mọi người không hối hận chứ, dung nhập liên hoa thì mọi người đã là sanh liên tu sĩ rồi?” Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu ba người cười nói.

“Ha hả Thiên tiểu đệ muốn ăn đòn không? Đã bảo sẽ kẹt ở bình cảnh mà cứ dụ dỗ bọn ta” Đại Ngưu hướng Nguyễn Thiên cười nói.

“A ha, vậy giờ tới phiên phiền mọi người hộ pháp cho ta hấp thu liên hoa còn lại”

Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người cười nói.

“Đương nhiên.”

“Được”

“Ừm” ba người gật đầu nói.

Nguyễn Thiên vẫn giữ nguyên tư thế thiền, từ trong túi càn khôn lấy ra liên hoa của Ngân Cung Giáp, thả cho nó trôi nổi trước mặt. Liên hoa toả ra quang mang xanh lam, khí tức mạnh hơn so với liên hoa của Thanh Mãng một đoạn không ngắn.

“Đây là liên hoa của tên tu sĩ Thanh Lam tông kia sao?” Đại Ngưu hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Ừ” Nguyễn Thiên gật đầu nói.

“Ngươi gϊếŧ tu sĩ Thanh Lam tông, không khéo có thể dẫn đến sự trả thù của bọn họ!” Nhị Mãnh nói

“Huynh yên tâm, ta đã tiêu trừ sạch sẽ rồi, bây giờ chỉ việc nâng cao tu vi nữa là xong.”

“Ừm, cũng tại tên đó thả ra Thanh Mãng tấn công chúng ta trước, không thì cũng không phải ta chết ngươi sống!”

Nguyễn Thiên thiền định đem liên hoa trước mặt đưa vào thể nội, đặt trên liên hoa của mình.

“Chí Dương, Chí Âm phá nó cho ta” Nguyễn Thiên nói, âm dương chi nguyên hai luồng lao ra khỏi mi tâm hắn, song thâm nhập hạ đan điền hắn, bên trong đan điền hai đoá liên hoa xung khắc.

Âm dương chi nguyên hai luồng như hai chiếc cọc, liên tục đυ.c phá liên hoa màu xanh lam khiến nó nứt vỡ, rồi nổ tung hoá thành vô số tiên vụ. Mà bấy giờ liên hoa của Nguyễn Thiên cấp tốc xoay chuyển, từ đáy liên hoa một cỗ hấp lực vô hình xuất hiện, đem chỗ tiên vụ màu xanh lam ấy thâu nạp vào trong.

Thời gian chậm rãi trôi qua bên ngoài, bên trong Nguyễn Thiên liên hoa của hắn, từ nhụy hoa đã thả ra được 3200 phấn hoa. Thời gian vẫn cứ trôi, 3400, 3450, 4802, 5009 rồi đến 5987 phấn hoa được tinh cất ra. Mãi đến khi số phấn hoa được tinh cất ra đã lên tới con số 8901, 8904, 8970, 8999, 9000 phấn hoa.

Nguyễn Thiên bấy giờ hai mắt đang nhắm mở bừng, linh lực từ thể nội bộc bạch, phong khởi quét qua làm đoàn người đang ăn uống giật mình quay sang nhìn lấy hắn. Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người ở gần Nguyễn Thiên nhất, thì trực tiếp bị đẩy lùi một đoạn.

“Ha hả, Thiên tiểu đệ có đột phá!” Đại Ngưu sang sảng cười nói. Đoàn người ánh mắt rơi lên người Nguyễn Thiên, nhìn lòng bàn tay đang dồi dào linh lực của mình Nguyễn Thiên cảm khái: “Sanh liên cảnh 9000 phấn hoa, tôn giả đại viên mãn!”

Nguyễn Thiên cảm thấy bấy giờ thực lực, mạnh hơn trước đây không biết gấp bao nhiêu lần để diễn tả được.

Nhưng Nguyễn Thiên tin chắc nếu ngày đó hắn có thực lực này, Ngân Cung Giáp đã không có cơ hội nhảy nhót trước mặt hắn. Nói quá một chút, Nguyễn Thiên khi ấy dùng một đầu ngón tay cũng có thể trấn áp Ngân Cung Giáp.

“Đột phá rồi ư?” Nhị Mãnh hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Ừm, ta đã viên mãn sanh liên cảnh rồi” Nguyễn Thiên gật đầu nói, bỗng hai mắt Nguyễn Thiên một lần nữa nhắm lại trong sự khó hiểu của đám người.

“Không phải nói thành công rồi ư, sao còn chưa chịu tỉnh” đám người thắc mắc xì xào rôm rả. Còn Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng lo lắng cho Nguyễn Thiên mà căng thẳng đến chảy mồ hôi hột.

Bấy giờ tâm niệm của Nguyễn Thiên nhìn lấy đan điền, liên hoa bạch ngọc vị trí, xung quanh liên hoa là 9000 phấn hoa bạch ngọc phiêu diêu.

Phía trên liên hoa, là một mảng sương xanh lam do tiên vụ từ liên hoa còn sót lại tạo nên, vốn Nguyễn Thiên muốn đem chỗ ấy để tinh cất ra thêm phấn hoa, nhưng bất thành. 9000 đã là tối đa lượng phấn hoa có thể tạo ra rồi, bấy giờ Nguyễn Thiên đem chỗ sương ấy đi luyện hoá, để tẩm bổ cho khí huyết của bản thân.

【...】

Trưa ngày hôm sau, Nguyễn Thiên cùng đoàn người đã rời khỏi Bách Thú Lâm, đến được biên giới Đông vực, nơi đây núi non cùng hoang mạc, không có nổi một màu xanh của cỏ cây hoa lá.

Đoàn người đi thêm hai dặm đường, rồi cắm trại nghỉ chân ở một lòng chảo giữa các núi đá. Nguyễn Thiên hai mắt định thần một lúc lâu sau mở ra, hướng Đại Ngưu đám người nói: “Ta sẽ đến tàn tích đó.”

Thời gian quay ngược về bình minh ban mơi, Đoàn người băng qua khu rừng bị tàn phá do hai tôn giả đánh nhau gây ra. Bấy giờ trước mặt bọn người là một cái hố rộng khoảng tám thước, sâu không thấy đáy. Dừng chân thăm dò một lúc, Nguyễn Thiên chốt định, nơi đây có thể là một tàn tích cổ xưa nào đó. Bởi khi hắn xuống cái hố ấy được trăm trượng, đã thấy vô số mái ngói, gạch đá dính chặt xung quanh thành hố.

“Trước đây bọn ta không hề nghe nói Bách Thú Lâm có tàn tích như này!” Đại Ngưu nói.

“Rất có thể tên tu sĩ Tây vực kia, là vì cái này mà xuất hiện ở đây” Nhị Mãnh nói.

Nguyễn Thiên nắm cằm suy tư: “Có lẽ nào Nam vực cùng Tây vực liên minh mở rộng lãnh thổ về Đông vực, là để tìm cái di tích này không?”

Nghe suy luận của Nguyễn Thiên, Đại Ngưu đám người gật gù: “Rất là có thể nha.”

“Ta cũng chỉ đoán mò thôi a” Nguyễn Thiên xoa mũi cười nói.

“Rất có thể tàn tích này, là do dư chấn từ cuộc chiến của Nguyễn Thiên với tu sĩ kia, làm nó sụp xuống lộ ra” Tam Tráng nói, Nguyễn Thiên xoa mũi vẫn cười, mà đám người nhìn nhau gật đầu tin tưởng.

Đám người không ở đây quá lâu mà trực tiếp đi vòng qua tàn tích, bởi bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi biên giới mở rộng của hai vực Nam Tây, để tìm một nơi tái định cư. Càng là Nguyễn Thiên đánh chết tu sĩ Tây vực kia, bọn chúng không thấy y quay trở về, rất nhanh thôi sẽ tìm đến đây, lúc ấy thì phiền phức được nhiều hơn lợi lộc.

Quay lại bấy giờ nghe Nguyễn Thiên nói muốn đến tàn tích, đoàn người nhìn nhau không biết nói gì để ngăn cản hắn. Chỉ có Đại Ngưu hướng Nguyễn Thiên nói: “Ngươi chắc chứ, nơi đó có lẽ vô cùng hung hiểm?”

“Hung hiểm thường làm bạn với lợi ích to lớn đạt được, các huynh yên tâm, ta đi rồi sẽ về ngay. Nếu bình minh ngày mai ta chưa về, huynh cùng mọi người cứ đi trước tìm nơi tái định cư, ta tuyệt nhiên sau khi trở về có cách tìm được mọi người” Nguyễn Thiên nói.

“Nguy hiểm quá, Nguyễn Thiên!” Uyển Như ngồi xuống cạnh Nguyễn Thiên lo lắng, ý tứ không muốn để hắn rời đi mạo hiểm như vậy.

Nguyễn Thiên tay xoa đầu Uyển Như dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, với thực lực của ta, nếu thật sự gặp nguy hiểm cũng có thể hoá nguy thành an.”

Rồi Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng đám người cười nói: “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, mong mọi người chiếu cố Uyển Như giúp ta.”

“Ừ, ngươi yên tâm, Uyển Như là người thôn ta, dù ngươi không nhờ vả bọn ta cũng sẽ quan tâm chiếu cố nàng” Đại Ngưu nói.

“Chắc chắn, ta sẽ không để nàng rụng dù chỉ một sợi tóc” Nhị Mãnh vỗ ngực nói.

“Ngươi về sẽ để ngươi gặp một Uyển Như bình an, đây là lời thề của ta!” Tam Tráng nói.

“Đa tạ mọi người!” Nguyễn Thiên đứng lên hướng mọi người ôm quyền nói, rồi hắn bước ra khỏi đoàn người.

Uyển Như nhìn hắn không nỡ, hắn lại nở một nụ cười ôn nhu nói với nàng: “Tin tưởng ta sẽ không bỏ rơi nàng.”

Lời này của hắn lại làm cho trái tim thiếu nữ đập nhanh, nàng ửng hồng hai má gật đầu nói: “Vâng.”

Nguyễn Thiên mỉm cười, lòng thầm nghĩ: “Ta đã tích đức mấy đời để có thể gặp được người con gái vừa hiền lành, vừa hiểu chuyện như vầy chứ!” Không chậm trễ thêm nữa, Nguyễn Thiên hướng Bách Thú Lâm phóng người bay đi.

“Yên tâm đi, Nguyễn Thiên hắn sẽ không sao đâu!” Nhị Mãnh hướng Uyển Như nói. Nàng gật đầu, lòng thầm cầu nguyện: “Nguyễn Thiên, chàng nhất định phải bình an trở về đấy!”