Chương 5: Loop 5

Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 5: Loop 5

"P"Tihn." Tôi nghe đâu đây tiếng của N"Pin vang bên tai. "P"Tihn, đã 8 giờ sáng rồi đó. Mau dậy đi!"

Cơ thể tôi rã rời. Tôi từ từ mở mắt, tránh ánh sáng từ đèn trần. Khuôn mặt của N"Pin dần hiện rõ trong mắt tôi. Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang ngủ trên giường. Đồng hồ trên tường hiển thị 7giờ 50.

"Xin chào!" Tôi ngồi dậy. Tôi thấy phấn khởi và vui mừng khôn xiết. Vậy là kết thúc rồi, đúng không?! Tôi cuối cùng cũng đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn quái quỷ kia! Tôi nhìn N"Pin với khuôn mặt vô cùng hạnh phúc và ôm chầm lấy em ấy thật chặt.

"P"Tihn! Anh đang làm gì vậy?" Pin kêu lên, cố gắng đẩy vai tôi ra.

"Đêm qua thật là một cơn ác mộng đáng sợ." Tôi ôm N"Pin thêm một chút trước khi để em ấy rời đi. "Anh đã mơ về ca làm dở dang từ ngày hôm qua, quanh đi quẩn lại tới 3-4 lần, và thời gian cũng trôi chậm như rùa, không giống như hiện tại. Đúng là cực hình mà."

Pin cười. "Pin nghĩ anh bị stress rồi. Nhưng sao anh lại nằm đây? Anh đã chuẩn bị slide để thuyết trình từ tối qua đến tận sáng sớm ạ?"

"Không, anh chỉ ngủ từ ca chiều. Anh đã thuyết trình xong từ sáng hôm qua rồi mà."

"Ơ? P"Tihn sẽ không thuyết trình hôm nay ạ?" Pin nhìn vào bảng thông báo nơi có giấy lịch trình được dán lên và tất cả các nhiệm vụ được lưu lại. "Hôm nay là 18 ... có mà, tên của anh kìa, P"Tihn."

Tôi há hốc. "Em nhìn nhầm rồi. Hôm nay là 19."

Pin quay lại nhìn tôi. "Hôm nay là 18 mà anh."

"Hả?" Tôi nhíu mày. Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và đi tới lấy chiếc balô tôi để trên giá. Tôi lấy điện thoại để xem. Ngày hôm nay là ngày 18 tháng 3, 7 giờ 53 phút. Tôi lặng người để não mình có thời gian xử lý. Sáng ngày 18. Vào buổi sáng hôm đó, tôi đã phải trình bày về một trường hợp trong buổi hội chẩn. Đêm trước đó, tôi đã không về căn hộ của mình mà ngủ lại trên giường này để đợi đến giờ thuyết trình luôn. Tôi đã thuyết trình vào lúc 8 giờ sáng và gặp vài vấn đề với giáo sư. Tôi đã đến làm ca sáng lúc 9 giờ và tiếp tục ca chiều, và sau đó ....

Tôi nhanh chóng lùa tay vào túi. Tờ giấy mà tôi đã gấp và giữ trước khi ngủ đã biến mất khỏi túi.

Cái * gì thế này?

Tôi ngủ và sau đó thức dậy trong phòng nghỉ và quay lại khi tôi thức dậy lần trước đó. Tôi ngủ trên giường trong phòng ngủ của bác sĩ thường trú và cũng sẽ tỉnh dậy cùng một thời điểm với khi thức dậy lần trước!

Mọi chuyện đi hơi xa rồi đó!

"Chết tiệt." Tôi thầm nguyền rủa. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại của mình và đi thẳng đến phòng họp nằm cách không xa sảnh khách. Tôi mở cửa trượt hơi mạnh và mọi người trong phòng quay lại nhìn tôi. Trong phòng bây giờ toàn là các sinh viên, bác sĩ và giáo sư đang chờ đợi để nghe bài thuyết trình sáng nay. Nhiệm vụ của tôi chính là làm một bài thuyết trình cho buổi hội chẩn ngày hôm nay.

Tôi lại phải thuyết trình lần nữa à? Đùa nhau hả trời?Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 5: Loop 5"Oh! Tihn đến đúng lúc lắm. Ổn rồi, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ." Giáo sư và nữ bác sĩ, Sureerat, liếc nhìn đồng hồ của cô ấy." Tôi muốn cậu thuyết trình không quá một tiếng."

Không quá một tiếng, y như thế. Đó chính là câu mà giáo sư đã từng nói với tôi trước lúc thuyết trình. Tôi đi thẳng đến máy tính trên bàn ở phía trước phòng họp. Các tập tin mà tôi đã làm cả đêm được lưu lại và đã có trên màn hình. Hít một hơi thật sâu, tôi chẳng cảm thấy ổn tí nào.

"P"Tihn trông nhợt nhạt quá." Một nữ hậu bối 5 năm thì thầm với bạn của em ấy. Mặc dù họ cố gắng nói chuyện nhỏ tiếng nhưng vẫn đủ to để tôi nghe thấy. Một phản ứng mới! Lần cuối cùng trước, không ai nói rằng khuôn mặt tôi trông nhợt nhạt khi thuyết trình.

Đúng vậy. Tôi phải cố gắng tạo ra thay đổi. Có lẽ nếu tôi cố gắng làm điều đó đúng cách một chút sẽ khiến tôi có thể thoát ra khỏi vòng lặp này. Lần này tôi quay lại rất xa thời điểm trước đó. Đây có thể là cơ hội của tôi.

Nếu cố gắng giả vờ bị bệnh khiến bài thuyết trình lần này thất bại, điều gì sẽ xảy ra đây?

"Kính thưa các vị giáo sư, bác sĩ cùng với toàn thể các bạn sinh viên." Tôi bắt đầu, đứng thẳng và lùi lại để dựa vào tường phía sau. "H .. hôm nay tôi sẽ trình bày vấn đề ... liên quan đến việc điều trị bệnh nhân ngộ độc nấm ... trong Khoa Cấp Cứu ...."

"Cậu ổn chứ, Tihn?" Giáo sư lo lắng hỏi tôi.

Tôi giơ tay lên để nói rằng tôi thực sự vẫn ổn tốt trong khi làm ra vẻ ốm yếu. "Giáo sư ..." Sau đó, tôi ngừng nói. Tôi vẫn đứng yên và nhìn xuống sàn một lúc lâu cho đến khi những hậu bối ở hàng ghế trước bắt đầu nhốn nháo. Tôi nhấn để trượt slide. "Đây là số liệu thống kê của những bệnh nhân đã ngộ độc nấm và được đưa vào Khoa Cấp Cứu trong năm qua ...."

Thôi được rồi. Tôi có thể trở thành một "drama queen". Tôi hạ mình, ngồi sụp xuống sàn. Tôi ngẩng đầu lên và nghe ai đó hét lên "Ôi!" Một vài sinh viên y nhanh chóng đứng dậy và chạy đến để kiểm tra tình trạng của tôi. Tôi vẫy tay để từ chối sự giúp đỡ của họ. Giáo sư đứng dậy và đi thẳng đến phía tôi. Cô ấy cho tôi thấy khuôn mặt của sự quan tâm lo lắng mà thực sự khó thể nhìn thấy từ một giáo sư y học xinh đẹp nhưng nghiêm khắc.

"Hãy nghỉ ngơi trong Khoa Cấp Cứu trước. Không sao, để trình bày sau cũng được. Em kia, giúp tôi đỡ P"Tihn đi nghỉ." Cô ấy nhờ các em sinh viên y giúp tôi đến khu vực phía sau Khoa Cấp Cứu, nơi có giường bệnh cho những trường hợp không nghiêm trọng lắm. Các em ấy mang theo một đồng hồ đo huyết áp với một máy xung và nghiêm túc đặt nó vào người tôi để kiểm tra, khiến tôi cảm thấy thật có lỗi vì giả vờ như bị bệnh như thế này. Nhưng tôi tin rằng mọi sự kiện ngày hôm nay sẽ thay đổi.

Và tôi rất ổn khi giáo sư đã yêu cầu lấy máu để kiểm tra lượng đường và khoáng trong cơ thể tôi. Tôi cau mày khi y tá đâm cây kim qua da cánh tay . Ai"Sing, anh bạn bác sĩ nội trú của tôi xuất hiện giữa tấm rèm buồng bệnh.

"Ông ngỏm chưa thế?" Ai"Sing đang cười như được mùa. Người đàn ông trẻ với cặp kính trên khuôn mặt đẹp trai cũng là một bác sĩ như tôi. Hai năm trước, hắn và tôi từng tán tỉnh cùng một y tá. Nhưng chúng tôi đều thất vọng vì cô ấy đã quen với một giáo sư phẫu thuật và chúng tôi đã thất bại. Kết quả là sau vụ đó, Ai"Sing và tôi thân nhau đến giờ. "Đêm qua mệt lắm à?"

"Ừ. Mệt vl. Tôi đã làm slide cho đến sáng sớm hôm nay. Sao mà làm nhanh được?" Tôi xoa bóp thái dương và làm mặt mệt mỏi.

"Ừ. Cứ nghỉ và ngủ trước đi. Tôi có thể bù ông một lát. Tôi sẽ làm ca sáng thay cho ông. Để trả ơnvì hôm trước đã làm thay tôi."

Tôi gần như nhảy ra khỏi giường khi nghe Ai"Sing nói vậy. Nhưng tôi phải tiếp tục đóng kịch bởi vì tôi sẽ không trông giống như một bệnh nhân. "Không sao. Tôi đã bảo là tôi chỉ cần ngủ một lúc." Chỉ giả vờ mệt để có thể đỡ một chút là đủ tốt rồi.

"Không được. Ông phải ngủ. Lần trước ông giúp tôi mặc dù chưa đến ca của mình giúp bệnh nhân của tôi sống sót. Để tôi trả ơn ông một chút đi." Ai"Sing vươn tay ra và siết chặt vai tôi. "Nếu ông rời khỏi giường, tôi sẽ "đá vỡ trứng" của ông."

"Ui ..." Tôi vội giữ đáy quần của tôi. Ai"Sing phá lên cười. Tôi nguyền rủa cho đến khi hơi thở nhỏ dần và không thể nói thêm bất kỳ từ nào trong khi hắn bước ra ngoài. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra. Nếu một người khác thay tôi tối nay, bệnh nhân trẻ kia sẽ sống sót chứ? Nhưng nếu Ai"Sing đang làm thay ca cho tôi đến nửa đêm thì có thể hơi quá nhiều. Tôi phải làm vợ người ta thì mới có thể yêu cầu như thế . (Suy nghĩ hơi xa rồi đó P"Tihn ~.~)

Tôi đã nằm xuống và nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách lặng lẽ một lúc lâu. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra cho bệnh nhân đó đây. Có lẽ cậu ấy đang ở khoa để học tập hoặc đọc sách trong thư viện trường hoặc có thể ngồi, ăn đi và dạo cùng bạn gái. Liệu cậu ấy biết rằng cuộc sống của mình sẽ phải kết thúc đêm nay? Một sinh viên đẹp trai với một tương lai ngời ngời phía trước sắp phải đối mặt với tai nạn chết người.

Tôi đang nằm bất chợt bật người ngồi thẳng dậy. Nếu cậu ấy biết rằng cậu ấy sẽ phải chết tối nay; Nếu tôi có thể đến để cảnh báo , bảo cậu ấy lái xe cẩn thận hoặc nếu có thể là bảo cậu ấy đừng rời khỏi nhà tối nay.

Đây có lẽ là điều tốt nhất tôi có thể nghĩ đến ngay bây giờ.

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường. May mắn thay, giáo sư đã không yêu cầu truyền dịch, tôi có thể lẻn vào máy tính của các y tá truy cập dễ dàng. Tôi cần tên của bệnh nhân để tìm cậu ấy. Sau đó, tôi nhận ra khi bật màn hình lên , có lẽ không có tên bệnh nhân nào từ tương lai.

"Chết tiệt." Tôi chửi thề. Một y tá nam đang ngồi gần tôi ngước lên ngạc nhiên.

"Bác sĩ Tihn, anh đang làm gì ở đây vậy?! Anh có định quay lại giường không?"

Bệnh nhân đó ... tên cậu ấy là gì? Thời điểm đó đúng là hỗn loạn nên tôi không thể nhớ tên của cậu ấy. Bắt đầu với từ quen thuộc, S-Sala ... Supphakon, Supphachai ... cái nào đây. Tuổi trên 20 tuổi, nên là 23 mới đúng. Mặc đồng phục sinh viên. Tôi không biết tên trường đại học của cậu ấy là gì, cũng không biết khoa của cậu ấy luôn.

Tôi nhẹ nhàng nhấn bàn phím trong sự mất bình tĩnh. Tìm kiếm người mà tôi đã gặp một lần trong tương lai có thể là điều không thể và viễn tưởng. Tôi nhớ khuôn mặt của bệnh nhân đó và chi tiết sự cố. Tôi nhớ thời gian và quá trình bơm tim. Nhưng tôi không thể nhớ ra tên cậu ấy.

Tôi sẽ biết khi nào tôi gặp lại bệnh nhân. Điều đó cũng có nghĩa là tôi phải quay trở lại thời điểm đó một lần nữa để có được tên của bệnh nhân. Có cách nào để tôi có thể giảm thời gian khi cậu ấy được đưa đến bệnh viện không? Nếu tôi ngủ trong phòng nghỉ, thời gian của tôi sẽ dịch chuyển bình thường. Hoặc tôi chắc chắn sẽ thức dậy khi N"Aim đánh thức tôi.

Nếu tôi không thử, tôi sẽ không biết được.

"P"Toy, còn viên thuốc ngủ nào không?" Tôi quay lại hỏi y tá trung niên.

"Không còn đâu." P"Toy bới trong hộp thuốc đến từ phòng dược theo lệnh của bác sĩ. "Không ngủ được à? Bác sĩ hãy bảo bác sĩ Sing kê cho nhé. Tôi sẽ tìm một gường cho, bác sĩ nghỉ một lát đi.

Tôi gật đầu và đi gặp Sing đang kiểm tra bệnh nhân. Sau khi nhận được thuốc, tôi sẽ bí mật đi ngủ ở bàn ăn. May mắn thì tôi sẽ thức dậy trong ca đó và nhớ được tên của bệnh nhân kia. Nếu có thể, tôi sẽ nhận đủ hồ sơ từ bố mẹ cậu ấy nếu họ vẫn đồng ý nói chuyện với tôi. Sau đó, tôi sẽ trở lại ngủ như đêm qua.

Này em trai, không quan trọng cậu sẽ là ai. Tôi sẽ tìm kiếm và gặp cậu bằng được. Và rồi cậu nhất định phải sống sót để chúng ta có thể qua đêm nay.

----------------

Thời gian sẽ di chuyển bình thường nếu cậu ấy không mất.

Hết chương 5