Chương 20: Loop 10.7: Bảo vệ

Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 20: Loop 10.7: Bảo vệ

Tôi đến bệnh viện vào sáng ngày hôm sau. Tôi đã bị Sing đe dọa rằng nếu tôi lòi mặt tại nơi làm việc hôm nay thì hắn sẽ đốt sạch nghiên cứu của tôi, khiến tôi phải xin giấy chứng nhận y tế từ giáo sư để lấy một ngày nghỉ ngơi sau khi tôi ra khỏi bệnh viện. Ngay khi cơ thể tôi có đủ nước, tôi cảm thấy rất sảng khoái và vui vẻ, khiến tôi nhận ra rằng cơ thể tôi đã kiệt sức chỉ trong một thời gian ngắn. Có lẽ tôi đã quên rằng cơ thể gần 30 tuổi kém mạnh mẽ hơn so với tuổi 20 như thế nào. Sẽ rất tệ nếu không ngủ đủ thường xuyên.

Sau khi gọi để báo cáo với mẹ rằng tôi đã được xuất viện. Tôi quyết định làm một điều mà trái tim thúc giục, đó là tiếp tục theo đuổi Tol với công thức đầy đủ vì Tol đã biết cảm giác của tôi về em ấy. Khi tôi đã nghĩ rằng Tol có thể ghét bản mặt tôi, thái độ của Tol đã biến thành nỗi sợ của tôi hơn là ghét. Tôi không biết cái nào tệ hơn nhưng ít nhất em ấy vẫn quay lại trả lời cuộc trò chuyện trên Facebook của tôi.

"Tối nay chúng ta hãy đi ăn cùng nhau nhé. Anh muốn nói về bệnh của em." Tôi chào em. Tol đọc tin nhắn của tôi rất nhanh chóng.

"Có thể ạ." Thật ngạc nhiên là lần này em ấy chấp nhận lời mời trực tiếp của tôi một cách dễ dàng.

Vậy là đúng rồi. Điều tôi định làm để khiến N"Tol cảm thấy lo lắng là đưa em ấy đi ăn ở nhà hàng trước mà Fakfaeng và tôi đã đưa Tol đến. Mục đích của tôi là để có được sự quan tâm từ Tol. Tôi biết rằng Tol muốn tìm câu trả lời về giấc mơ của mình, tại sao lại trùng lặp lẫn lộn với thực tế là tôi cũng đang ở trong những giấc mơ đó. Miễn là em ấy chưa có câu trả lời tôi là ai, Tol sẽ quan tâm đến tôi hơn N"Mai.

Khi xe của tôi đậu trước nhà hàng, Tol quay lại nhìn tôi với ánh mắt giống như ngày hôm qua.

"Tại sao phải là cửa tiệm này?" Tol hỏi tôi một cách ngắn gọn. Tôi bắt đầu cảm thấy rằng N"Tol lịch sự đã bắt đầu biến mất.

"Cửa tiệm này là một người quen của anh mở. Bánh pizza rất ngon, đặc biệt là pizza dòng 3 cheese." Tôi liếc nhìn phản ứng của Tol từ đôi mắt của mình, với một nụ cười mỏng manh và tự tin rằng Tol phải nhớ tên của thực đơn này từ giấc mơ. "Hoặc nếu em không thích đồ ăn kiểu này anh có thể đưa em đến cửa tiệm khác nhé."

Tol nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy không? Em ấy thật lòng quan tâm đến tôi. "Em đã tới cửa tiệm này một lần trong giấc mơ của mình."

Tôi vờ ngạc nhiên. "Lại nữa sao? Anh nghĩ N"Tol sẽ là một người bất thường hơn anh đó. Một người có giác quan thứ sáu, mơ thấy được tương lai như thế này, hoặc không phải là một ảo giác." Tol có vẻ không hài lòng. Tôi nghĩ rằng tôi không nên làm cho Tol cảm thấy giận hơn thế này. Tôi lo lắng cho trái tim em quá. "Nếu em không phiền thì hãy ăn ở cửa tiệm này."

Tol không nói gì thêm nữa. Em đưa tay ra mở cửa và rời khỏi xe. Tôi nhanh chóng xuống xe và đi theo Tol vào nhà hàng. Tôi lập tức quay lại để kiểm tra cái bàn mà Tol và tôi đã ngồi và ăn cùng nhau. Thật không may hôm nay cái bàn đã được đặt chỗ. Tol cũng đang nhìn vào chiếc bàn đó.

"Hai người ạ." Một người phục vụ nam với nụ cười lớn trên khuôn mặt hướng dẫn tôi và Tol đến một bàn dành cho hai người, tôi nhanh chóng đi trước Tol để làm gì đó. Một lát sau, Tol bước theo lời mời của tôi. Khi tôi đến bàn, tôi kéo ghế ra và * vẫy tay về phía Tol.

(* Không phải là vẫy tay như nói lời tạm biệt, anh ấy đang mời chỗ ngồi cho Tol giống như trong phim mà nam chính mời nữ chính ngồi ~.~)

"Có một chỗ ngồi đó em."

Tol bình tĩnh nhìn tôi rồi nhìn trái và phải. Người phục vụ đang nở một nụ cười hài lòng với chúng tôi. Một lúc sau, Tol bước theo lời mời của tôi. Nhưng em ấy quay sang ngồi trên một chiếc ghế khác mà tôi không kéo ra.

Không sao đâu. Tôi đã quen với điều này rồi. Tôi ngồi xuống cái ghế mà tôi kéo ra cho Tol. "Em có thể gọi bất cứ thứ gì em muốn ăn nhé."

Tol nhìn thực đơn trong tay một cách nghiêm túc. Điều này có thể trông quen thuộc tới nỗi Tol cảm thấy sợ hãi. Tôi cúi xuống để mở cái túi được đặt trên sàn và lấy những tờ mà tôi đã sao chép từ sách giáo khoa. "Anh mang đến thông tin về bệnh của em. Có cả tiếng Thái và tiếng Anh. Nếu em không hiểu gì có thể giữ để nghiên cứu. Bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nếu em chăm sóc bản thân tốt, em sẽ có thể để có tuổi thọ giống như những người thường khác.

Em có sợ không N"Tol ? Tol nhận giấy tờ từ tay tôi và xem xét. "Anh ...."

"Ừ?" Tôi trả lời với một nụ cười rộng.

"Em đã gọi cho mẹ. Mẹ nói rằng mẹ chưa bao giờ nói với anh về việc chú em đã chết vì bệnh tim." Tol chỉ điểm cuối của tập giấy về phía tôi.

Nụ cười của tôi dần tan biến. Giờ thì sao? Tol bắt đầu hiểu ra một cái gì đó là lạ. "Aww? Vậy anh có thể đã nghe từ mẹ anh."

"Mẹ nói cũng chưa bao giờ nói với dì Gan." Tol nói mạnh, làm tôi ngạc nhiên. "Anh sẽ nói với tôi một cách tử tế về mọi thứ rốt cuộc là sao, hoặc tôi sẽ nói với mẹ rằng anh đã suy nghĩ không đứng đắn về tôi?"

Tôi suýt khóc khi phát hiện ra Tol suy nghĩ xa như thế nào. N"Tol của tôi (*) tàn nhẫn đến mức này sao? "Em có nhận ra rằng anh có suy nghĩ không đứng đắn về em, nhưng em vẫn đồng ý đi với anh như thế này. Điều đó cho thấy em cũng có cảm giác với anh phải không?"

(* Trong chương trước, P"Tihn đã nói "em của tôi" có nghĩa là "em trai tôi", nhưng ở đây anh ấy đã đề cập đến tên của Tol cũng theo nghĩa đen là "của tôi" ~.~)

"Không có cơ hội nào đâu ạ. Em không phải là gay." Tol nói rõ ràng. "Em đến với anh vì em không nghĩ rằng mọi thứ xảy ra tình cờ. Em phải tìm câu trả lời, và người duy nhất có thể trả lời là anh."

"Không có gì hơn những gì em đã thấy. Anh chỉ là một bác sĩ nghi ngờ bệnh tim từ tiền sử bệnh tật và triệu chứng của em. Đúng ra em nên cảm ơn anh hơn là ngồi đó và tìm lỗi ở anh." Tôi có thể khiến Tol im lặng. Việc tranh cãi của Tol không lành nghề như của tôi. "Nhưng anh không muốn bất kỳ công đức nào. Miễn là em có thể đến bác sĩ chuyên khoa anh là hạnh phúc rồi."

Tol biểu cảm không hài lòng, trông dễ thương trở lại. Em ấy cầm ly lên để uống và không nói gì thêm. Tôi biết rằng em ấy chắc chắn sẽ không để điều này dễ dàng xảy ra. "Anh khiến tôi trông thật điên rồ vì suy nghĩ quá mức."

"Em không phải là người duy nhất phát điên. Anh cũng điên." Tôi nói mãnh liệt. "Điên vì yêu."

Rồi Tol sặc nước không ngừng cho đến khi tôi phải lấy khăn giấy cho em. Những lời yêu thương của tôi cũng có thể tuột xuống cổ họng em ?!

Tol nhận giấy lụa từ tôi để lau miệng, cho tôi một ánh sáng chói. "Khùng quá ... anh thật kỳ lạ. Nếu anh làm điều này một lần nữa, em sẽ nói với mẹ."

"Ui." Tôi mỉm cười với biểu hiện bây giờ của Tol. "Giả vờ bị sốc hả? Em đã bao giờ mơ thấy anh bắt chuyện để cưa cẩm em hay chưa?"

"Không bao giờ ... và em đã không nghĩ rằng sẽ có một người đủ táo bạo để bắt chuyện tán tỉnh kiểu đó." Tol ném khăn giấy vào đĩa. "Dùng để bắt chuyện con gái vẫn là vô vọng, anh. Anh đã bao giờ tán tỉnh ai khác chưa?"

Nghe điều đó khiến tôi nhăn mặt. Nói theo cách đó giống như một con dao đâm anh tới khi đau nhẹ. Tôi quay lại nhìn nhân viên đang chờ gọi món từ chúng tôi. Anh ấy cười như muốn gửi một vài lời động viên cho tôi. Tôi quyết định kết thúc cuộc tranh cãi với Tol và thay vào đó là gọi đồ ăn. "Hôm nay có thực đơn đặc biệt nào không?"

Trong khi chờ thức ăn được phục vụ, tôi cố gắng mời Tol trò chuyện, điều mà Tol luôn quay lại nói về giấc mơ của em ấy và cố gắng quan sát xem liệu tôi có thể hiện bất kỳ hành vi đáng ngờ nào không.Điều này khiến tôi phải tự mình cẩn thận mọi lúc . Tôi không muốn mạo hiểm bằng cách nói với Tol về những điều đã xảy ra liên quan đến tôi. Mặc dù Tol muốn biết câu trả lời, nhưng tốt nhất là nên giữ bí mật trước.

"Anh thường gặp một bệnh nhân cũng đến phòng cấp cứu vì chóng mặt. Sau đó anh ấy nói với anh rằng anh ta có thể mơ thấy tương lai." Tôi với tay lấy miếng pizza cuối cùng và đặt nó xuống đĩa.

Tol nhướng mày. "Vậy anh đã làm gì?"

"Hẹn gặp bác sĩ tâm thần thôi. Cuối cùng, bệnh nhân do bị căng thẳng." Tôi làm mặt như thể một ý nghĩ xuất hiện. "Anh không nói rằng N"Tol bị điên, nhưng em có muốn để anh hẹn với bác sĩ tâm thần cho em không? Anh ấy có thể giúp đỡ những cơn ác mộng và chứng mất ngủ."

"Tôi không căng thẳng." Tol sẵn sàng tranh luận với tôi nhưng điện thoại của anh đổ chuông trước. Tol nhặt nó lên để kiểm tra và nhấn nút trả lời nhanh chóng. "Chuyện gì vậy, Mai?"

Tôi ngồi thẳng dậy ngay khi nghe cái tên này. Tại sao N"Mai gọi bây giờ? Không biết rằng tôi đang hẹn hò với Tol sao?

"Gì?" Tol nói với giọng sợ hãi. "Em đang ở đâu? ... Đợi anh sẽ đến." Tol cúp máy và nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt. "Anh, Mai đang ở phòng cấp cứu."

"Hả?" Tôi hét lên vì sốc không kém em ấy. Đây là một rắc rối mới. Trước đây tôi chưa bao giờ biết rằng N"Mai đã từng đến Khoa Cấp Cứu khi đó không phải là ca làm việc của tôi. "Có gì đó không ổn với em ấy sao mà phải đến phòng cấp cứu?"

"Bạn trai cũ đã tấn công em ấy tại ký túc xá." Tol nắm chặt tay. "Vì em đi với anh, Mai không có ai đi cùng. Mai chia tay bạn trai cũ và có vấn đề với nhau gần một tháng rồi."

Tôi ngồi im lặng một lúc. "V ... vậy thì N"Mai, tình trạng nghiêm trọng không?"

"Em không biết. Anh có thể đưa em đến thăm bạn em không?" Tol cầu xin, mà Tol có thể nhận thấy rằng ngay bây giờ tôi có một biểu hiện bối rối. Trong ký ức của tôi, hai ngày nữa N"Mai sẽ có một khuôn mặt xinh đẹp và hạnh phúc.

Khuôn mặt em ấy sẽ bừng sáng trong hạnh phúc khi nhận được những bông hoa từ Tol. Em ấy không có bất kỳ dấu vết thương tích nào trên cơ thể.

Điều duy nhất có thể được giải thích, là vấn đề này là mới, N"Mai đã bị tấn công vì Tol đã ở bên tôi.

----------------------------------------------------------------

"Tôi sẽ đốt sạch nghiên cứu của ông, bạn hiền ạ." Sing bước vào, chỉ tay và chửi rủa tôi ngay khi hắn thấy tôi xuất hiện tại phòng cấp cứu. Tôi nhanh chóng giơ tay và chỉ vào N"Tol.

"Hôm nay tôi đến với tư cách người thân của bệnh nhân, không phải làm việc. Đừng đốt nghiên cứu của tôi." Tôi quay lại nhìn Tol đang đứng cạnh giường có một cô gái trẻ đang ngủ với khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy giơ tay lên và giữ áo sơ mi của Tol rồi khóc không ngừng. "Tình trạng của em ấy thế nào?"

"Cô ấy đã bị tấn công. Má sưng và bầm tím. Không có bị gãy xương. Sau một thời gian, cô ấy có thể trở về nhà. Có một cuộc hẹn với phòng thí nghiệm pháp y vào ngày mai." Sing nhìn N"Tol. "Đó là em trai bị tim phì đại, là bạn trai của bệnh nhân sao?"

"Em ấy không phải bạn trai của bệnh nhân." Tôi quay lại nhìn Sing và chỉ về phía mình.

"Em ấy là bạn trai của tôi.*"

Sing chớp mắt nhìn tôi liên tục. Có lẽ hắn nghĩ rằng hắn nghe nhầm, hoặc tôi nói sai. "Ý ông là bệnh nhân là bạn gái của ông?" (*)

( * Faen giống nhau cho cả bạn trai và bạn gái nên P"Sing bối rối không biết P"Tihn đang nói về Tol hay Mai là bạn gái cuả mình)

Tôi bỏ đi để trốn và rời khỏi Sing để tiếp tục sự nghi ngờ của hắn. Tôi đến đứng cạnh Tol và hướng nụ cười về phía Mai. "Em thế nào rồi, em gái?"

Mai quay lại nhìn tôi. Má trái của cô bị bầm tím. Mắt cô đỏ hoe vì khóc rất nhiều. Cô ấy nhìn tôi chỉ một lúc rồi quay sang nhìn theo hướng khác. Từ cái nhìn của nó, tôi biết rằng cô ấy không thích tôi bây giờ. "Em ổn, anh Bác sĩ."

Tôi nhìn em gái ấy với một cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng. Nếu em gái bị thương nhiều hơn thế này, tôi có thể không thể tha thứ cho chính mình. Ai có thể biết rằng việc đem Tol ra khỏi Mai sẽ khiến em gái bị tổn thương như thế này? "Về nhà và nghỉ ngơi nhiều nhé. Bạn anh đã kê đơn thuốc giảm đau rồi. Sau đó ấn má bằng một miếng đệm lạnh để tránh bị sưng hơn."

"Cảm ơn anh ạ." Mai trả lời mà không nhìn tôi như trước.

Khi tôi đứng đây, hai bạn trẻ như thể trở nên im lặng vì có một người lạ mặt. "V .. vậy anh sẽ đi nói chuyện với y tá ở đó trước." Tôi đi ra khỏi khu vực giường của Mai và ngồi thẳng trước máy tính gần nhất. Điều đó thật không tệ khi nghe được cuộc trò chuyện của Tol với Mai.

"Em cho anh biết đó là ai thì mọi chuyện sẽ kết thúc." Tol nói với Mai bằng một giọng kiên quyết. "Điều này là quá đủ rồi. Em sẽ để mình gặp rắc rối như thế này bao nhiêu lần nữa?"

"Thôi cứ để như vậy đi, Tol. Em thực sự không thể nói với anh. Anh ta là con trai của một người có ảnh hưởng. Sau này chuyện gì sẽ xảy ra với Tol đây?"

"Dù anh ta là ai, chỉ cần nói với anh."

N"Mai nói điều gì đó nhẹ nhàng cho đến khi tôi thực sự không thể bắt được nó. Tôi lén nhìn lên thấy Tol thở dài.

"Nếu Mai từ chối kể, thì phải làm theo những gì anh nói." Tol tiếp tục. "Như những gì chúng ta đã thảo luận lúc đó, về câu chuyện mà chúng ta sẽ cho mọi người hiểu rằng em là bạn gái của anh. Anh chàng đó sẽ không dám làm phiền em nữa."

.... Gì cơ?

"Tol ... nhưng anh không thích em theo cách đó."

"Bởi vì em vẫn không thể tìm thấy người có thể bảo vệ mình. Anh sẽ làm điều đó trước cho đến khi em tìm thấy người đó, được chứ?"

N"Mai im lặng một lát. " Chủ đề về phụ nữ của anh vốn không tốt lắm, Tol. Nếu những người khác biết rằng anh sẽ đi chơi với em trong một thời gian ngắn, anh sẽ lại bị tóm thôi."

"Anh không quan tâm đến những gì người khác sẽ nói. Tóm lại, chúng ta phải làm điều này trước đã."

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tay tôi bắt đầu run rẩy. Tôi nghĩ rằng tôi hiểu tất cả mọi thứ sau khi trải qua mười vòng lặp. Lần đầu tiên tôi hiểu được sự thật thực tế giữa Tol và Mai.

Tôi từng nghĩ rằng tình cảm giữa hai bạn trẻ này thật kỳ lạ. Tôi hiểu sự cố kỳ lạ này đến từ đâu. Tol không thích Mai theo cách muốn làm người yêu. Nhưng em ấy muốn bảo vệ Mai khỏi vấn đề bạn trai cũ hoàng tử cho đến khi Mai sẽ tìm một người có thể bảo vệ em gái ấy thay Tol. Sau đó, lý do ban đầu em gái có vẻ quan tâm đến tôi có thể là vì có lẽ cô ấy hy vọng rằng tôi sẽ là người dành cho cô ấy. Bao gồm tất cả những anh chàng đẹp trai cơ bắp trong Facebook của cô ấy.

Vấn đề bạn trai cũ của Mai rất quan trọng nhưng tôi đã chọn bỏ qua tất cả. Bạn trai cũ của N"Mai là lý do để Tol trở thành bạn trai của Mai và anh ta là nguyên nhân khiến Tol phải chạy đi giúp đỡ tới nỗi em ấy bị đau tim và qua đời.

Có thể là cách giải quyết vấn đề của tôi luôn luôn sai?

Bạn trai cũ của Mai là ai?

Hết chương 20