Quyển 1 - Chương 9: Cuộc sống ở Đậu Sa trại
Nhi tử của tộc trưởng là tráng hán cao lớn hiếm có ở thôn, phải tới hơn mét bảy, vai rộng tới mức đoán chừng vác được cả ngọn núi, trăm cân thóc lúa vác lên vai nhẹ như vác cọng cỏ, còn Vân Tranh hai tay cầm bọc sách tộc trưởng tặng lặng lẽ theo sau.
Thay đổi quá mức đột ngột làm y có cảm giác chóng mặt, lúc đi còn dẫm chân xuống đất vài cái cho chắc không phải mơ, đêm qua trằn trọc đủ mọi suy tư lo âu, thoát một cái mọi vấn đề đã được giải quyết rồi, từ giờ có thể chạy tung tăng trong trại như con chó nhỏ, chỉ cần đỗ được đồng sinh là được mọi người tôn kính cả đời.
Tộc trưởng họ Thương, mọi người gọi ông là Thương lão, nhi tử ông ta tên Thương Nhĩ, trong trí nhớ của Vân Diệp, có loại cây gai tên thương nhĩ, rất hay dính lên quần áo người và da lông động vật đi khắp nơi.
Thương Nhĩ đúng là không hổ với cái tên, hắn dính người ghê gớm, vác gạo tới nhà rồi mà không đi, chà chà đôi bàn tay toàn nốt chai đứng đó bối rối, miệng không nói ra được một từ.
– Nhĩ thúc, thúc có gì cứ nói đi, chỉ cần tiểu tử làm được là sẽ nhận lời, chúng ta giờ là người một nhà, thúc khó xử gì nữa? Vân Tranh đối diện với tráng hán cục mịch này đành chủ động mang chiêu bài tình thân ra:
Thương Nhi vẫn ngại ngùng: – Chuyện này, ừm, Tiểu Tranh à, Nhĩ thúc cháu cả đời này có mắt như mù, vì không biết chữ nên bị đám tửu lâu quán cơm lừa mất không ít tiền bán thú săn, biết mà không làm gì được. Hai huynh đệ cháu là cái mầm đọc sách, đọc sách cho tốt, trong trại sẽ không để hai đứa đói đâu, cháu xem có thể dạy cho cả Tiểu Thử nhà thúc không? Thúc không dám mong sau này nó đỗ đồng sinh gì, chỉ cần tương lai đi mua bán trao đổi vật săn mình liều mạng mới có không bị đám gian thương lừa thôi.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, Vân Tranh hứa với Thương Nhĩ, không chỉ Tiểu Thử, y tính sau này sẽ dạy chữ cho tất cả trẻ trong trại, y nợ cái trại này rất nhiều.
Giờ thì trong nhà có bao gạo to rồi, sau này không cần lo cái ăn cái mặc nữa, nhưng Vân Tranh vẫn cứ cầm con dao chẻ củi lên núi, y không phải loại ngồi không đợi người ta nuôi.
Hôm nay đi bán củi, tên hỏa kế lại giở trò cũ, một gánh củi giá ba đồng, bọn họ có tám người mà trả có 21 đồng, đám thiếu niên chỉ chỏ nhau, mang một nắm đũa trúc ra, đếm số đũa, rồi đếm số tiền, mặt càng lúc càng âm trầm nhìn tên hỏa kế không chớp.
Tên hỏa kế chột dạ, thêm ba đồng nữa, đám thiếu niên vẫn không nói không rắng, rút dao che củi ra, tên hỏa kế hết hồn vội lấy 3 đồng nữa đập vào tay y, sau đó vừa giận vừa sợ chạy mất.
– Ngày mai chúng tôi tới bán củi theo giá ba tám hai mươi bảy nhé?
Vân Tranh hô lớn, làm tên hỏa kế trượt chân, đâm sầm vào cửa, cả đám thiếu niên reo hò hưng phấn, nhảy quanh y la hét.
Đi bán củi vô cùng thuận lợi, mỗi người được trả riêng 3 đồng, ai cũng như ai, Vân Tranh nhìn 3 đồng tiền rỉ mốc trong tay mình, cảm khái rất lâu.
Về tới nhà thì đã là hoàng hôn, không thấy Vân Kiên Cường đâu, con chó cũng không thấy, Vân Tranh chạy lên chạy xuống gọi, con chó quẫy đuôi sủa oăng oẳng xuất hiện, Vân Kiên Cường cũng xuất hiện trong lòng một thiếu nữ.
Vân Tranh thô bạo kéo lấy nó khỏi thiếu nữ kia, quát: – Đệ chạy đi đâu, sao không nghe lời, nơi này chúng ta còn lạ nước lạ cái, lạc thì sao, còn có dã thú nữa, sao không nghe lời?
Vân Kiên Cường biết sai, lí nhí nói: – Sau này đệ không chạy loạn nữa, ở nhà đợi đại ca.
Vân Tranh còn chưa hoàn hồn thì lại bị đám thiếu nữ hái dâu bao vây, kích động mắng mỏ, một thiếu nữ lấy một cái kiểu mẫu thêu hoa cho Vân Tranh xem.
Cái này tuyệt đối là bút họa hiện đại, khỏi nói cũng biết pháp bảo Vân Kiên Cường dùng để lấy lòng đám thiếu nữ, dù sao cũng chẳng hiểu bọn họ nói cái gì, kệ, kéo xềnh xệch Vân Kiên Cường về nhà.
Vân Tranh đổ gạo ra làm cơm, hôm nay lên núi đám thiếu niên bắt được một chuột trúc không nỡ ăn, để dành cho Vân Kiên Cường, y lại hái được ít măng và nấm, chuẩn bị nấu một nồi canh thịt thơm ngon.
Vân Kiên Cường móc từ trong lòng ra ba đồng tiền, đặt lên bàn đắc ý nói: – Đệ vẽ cho bọn họ mấy mẫu thêu, Tiểu Hoa tỷ tỷ vui lắm, cho đệ ba đồng bảo đệ mua kẹo ăn, hôm nay còn theo họ đi thay vải …
Vừa nghe tới đó, mặt Vân Tranh tối sầm, nữ nhân thay vải đều không mặc y phục, ra ngọn núi sau trại thay, nam nhân không tới chỗ đó, bợp nó một phát vào gáy: – Đệ có đạo đức một chút được không hả?
– Đệ mới ba tuổi.
Vân Kiên Cường vừa mới cãi lại bị một cái bợp nữa mạnh hơn.
– Cảnh cáo đệ, dám làm chuyện hạ lưu này một lần nữa ta đánh đệ thành thằng ngốc luôn, lúc đó tha hồ theo bọn họ đi thay vải. Vân Tranh có thể dung thứ học sinh của mình phá phách nghịch ngợm, nhưng không cho bọn chúng làm việc thiếu liêm sỉ, bọn nhóc 13 tuổi bây giờ chuyện nam nữ có cái gì là chúng nó biết cái đó rồi, theo đám thiếu nữ kia cùng đi tắm, cùng đi thay vải là hành vi hạ cấp, thói xấu này không sửa, lên lên sẽ thành kẻ hư hỏng.
Vân Kiên Cường vâng dạ, song thằng nhãi này nói khó tin lắm.
Cơm trong nồi đã chín, canh trong hũ gốm cũng tỏa mùi thơm ngào ngạt, tuy gia vị chỉ có một ít muối, nhưng ăn ngon lành, ăn cơm xong Vân Diệp đốt lửa lên xem sách, đã nhận lời với tộc trưởng rồi, không chăm chỉ có lỗi với số gạo đã nhận.
Vân Kiên Cường cũng cầm một cuốn sách ngồi đọc, được một lúc hỏi: – Đại ca, huynh định dựa vào thứ này để sống sao?
– Thì còn cách nào? Ở đây ta chẳng khác nào phế nhân, vai không gánh được, tay chẳng xách được, chỉ có cách làm lại nghề cũ thôi, một ngày ba đồng củi chỉ đủ huynh đệ chúng ta mua gạo ăn thôi, muốn có chút thịt là xa vời. Đệ cũng phải chăm chỉ học, đệ thấy nơi này người đọc sách có giá thế nào rồi đấy, nếu huynh đệ chúng ta đỗ được tú tài, có thể sống nghênh ngang ở thời đại này.
– Đệ chẳng biết có sống nổi tới lúc đó nữa không, chỗ quỷ quái này thời tiết càng quái quỷ.
Mùa đông ở nơi này rất ít khi có tuyết, chỉ có cơn mưa phùn liên miên, không khí ẩm thấp lạnh lẽo.
Vân Kiên Cường ngồi sát bên ngọn lửa mà người vẫn lạnh phát run, Vân Tranh đem toàn bộ những thứ có thể giữ ấm trong nhà đắp lên người, nó vẫn lạnh, kiểm tra thấy không phải bị sốt thì thở phào, nếu bị cảm sốt ở cái chỗ không bác sĩ, không bệnh viện này thì Vân Tranh cũng không biết phải làm sao ngoài thắp hương khấn bái, hiệu thuốc gần đây nhất cũng ở trong Đậu Sa quan, cách nơi này tận 20 dặm.
Có lã là do trời chiếu cố, tới nơi này gần ba tháng rồi, hai người bọn họ chưa từng bị bệnh, nhất là Vân Tranh, do ngày ngày lên núi chặt củi, bây giờ quần ống rộng thùng thình, áo chẽn ngắn cổ lệch, trừ tóc hơi ngắn một chút, da dẻ trắng trẻo một chút, đi đường trông không khác gì thiếu niên trong thôn, nhất dùng tiếng Hán nói khẩu âm Đậu Sa trại giống y chang, làm tộc trưởng hài lòng lắm, biết nói tiếng nơi này tức là trẻ nơi này rồi.
Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ là mưa nhiều, đang là mùa đông, căn nhà trúc đơn sơ không kháng cự nổi hơi lạnh xâm nhập, dù Vân Tranh có đốt bếp thật to cũng vô ích.
Con chó chui vào chăn của Vân Kiên Cường, ôm con chó có lẽ sẽ ấm hơn, con chó này đã lớn lên nhiều, thành chó nhỡ rồi, nó là mạng sống của Vân Kiên Cường. Vân gia chỉ có hai khẩu, trong trại gọi bọn họ là Vân Đại, Vân Nhị, còn con chó đương nhiên thành Vân Tam. Con rắn thì không biết đi đâu mất rồi, từ lúc nhập đông là không thấy nó đâu nữa, hỏi tộc trưởng thì biết nhà nào cũng thế, mùa đông chúng đi về nghe lệnh sơn thần, mùa xuân lại về nhà.