Quyển 1 - Chương 30: Địa ngục của Vân Nhị
Tiểu lâu Vân gia bây giờ trở thành cấm địa của Đậu Sa trại, chó nhà ai dám đi qua sủa một tiếng thôi cũng bị lão tộc trưởng cầm roi quất đánh đuổi, trẻ con chỉ cần dám tới gần, lập tức bị cha mẹ tóm về đánh một trận tàn tệ, cả trại đều đợi Vân Tranh thi đỗ đồng sinh, tương lai thi được tú tài, như thế cả trại có thể thơm lây, ít nhất không bị đi đắp thành lũy trong mưa nữa. Đậu Sa huyện ít người đọc sách, thế nên có một người đỗ đạt thôi, cả tộc, cả trại đều được thưởng.
Vân Nhị nằm tựa trên lan can nhìn ra ngoài, nói với Vân Đại đang nướng xâu thịt trên bếp lửa: - Đã có ba đứa bé bị cha mẹ đánh lôi đi rồi, huynh nói xem nếu hương thân biết huynh không đọc sách mà đang nướng thịt ăn có vác cuốc đập vỡ đầu không?
- Nói mát mẻ thì lát nữa đừng có mà ăn nhé, vốn định bồi thường món đậu hũ nướng cho đệ, xem ra lát nữa để Tịch Nhục ăn hết vậy. Vân Tranh vừa xoay cành trúc vừa phết gia vị vàng vàng lên mấy miếng thịt mỏng, chọn miếng đã chín ăn thử, hài lòng gật đầu, ăn đồ nướng mà không có ớt là ác mộng, may mà có thù du, thứ này cũng có vị cay, lần sau có thể thử làm đậu phụ nướng.
Vân Nhị ăn được vài miếng, ngon nuốt lưỡi, đợi nó ăn say sưa Vân Đại không chút do dự đổ hết thịt vào bát Tịch Nhục, mặc cho Vân Nhị lăn lộn ăn vạ, trẻ con ăn nhiều đồ nướng không hay ho gì, lớn rồi nói.
Tiêu chủ bạ sai người mang tới một đống sách vở, tộc trưởng nhìn đống sách như nhìn bài vị tổ tiên, sách vở ông tích góp cả đời chỉ được vài bộ vỡ lòng, còn cũ kỹ, sách Vân Tranh đem về toàn sách mới, nhiều gấp mấy lần sách của ông.
Vì trại có nhiều sách rồi, cũng nhiễm chút nho nhã, cho nên tộc trưởng bây giờ xem thường Lão Chu của thôn Quang Lĩnh trên núi Khởi Nguyên, một đồng sinh 30 tuổi có gì mà khoe khoang, trong trại mình có đồng sinh mười ba tuổi, giờ ông biết rồi, không phải thi đỗ gọi là đồng sinh, mà từng tham gia thi đồng tử thì gọi là đồng sinh hết, thi trượt mới là đồng sinh, thi đỗ được vào huyện học, được gọi là sinh viên, hay viện sinh gì đó cơ. Thế là khi ông đi qua thôn Quang Lĩnh không thèm dừng lại, không uống nước, chê nước của người ta không sạch sẽ, thực ra lo vận xui của đồng sinh kia nhiễm vào người, rồi truyền cho Vân Đại.
Khẩu âm của Vân Đại, Vân Nhị đã không khác gì mình nữa, bọn chúng chính là trẻ trong thôn, kẻ nào nói huynh đệ nó từ ngoài tới, sẽ bị ông đánh chết.
Tịch Nhục cõng Vân Nhị ra khỏi nhà, đó cũng là yêu cầu của tộc trưởng, thời gian này Tịch Nhục không cần làm gì hết, chỉ cần chăm sóc Vân Nhị, không làm phiền Vân Đại là được. Còn chuyên môn cảnh cáo không cho Tịch Nhục chui vào chăn Vân Đại, nếu hỏng mạch văn, sẽ cho Tịch Nhục vào l*иg dìm xuống ao nước trong trại.
Thế nên Tịch Nhục sợ lắm, cõng Vân Nhị đi xem thải tang nữ hái lá dâu, xuân tới, cây dâu mọc ra lá mới, những quả trứng tằm đen xì xì đã nở dưới ánh mặt trời, nàng chuyên môn xin một trăm con về, chuẩn bị tự nuôi tằm con.
Nuôi tằm xưa nay là công việc vất vả, không những phòng nuôi tằm phải sạch sẽ, lá dâu cũng phải sạch, quan trọng nhất là kịp thời dọn phân tằm hàng ngày, nếu không tằm sẽ bị bệnh.
Vân Nhị thích nhất là nhìn con tằm bò đi bò lại trên tay mình, ngưa ngứa, rất thích. Tịch Nhục cũng nuôi tằm, nàng cố chấp cho rằng, một cái nhà không có tằm không phải một cái nhà, Vân Tranh nhớ khi đòi nuôi lợn cũng nói thế, xem ra chỉ cần có Tịch Nhục, nhà mình sẽ thành cái nhà dân tộc chính cống, không ai dám nghi ngờ nguồn gốc của y.
Dưới nhà nuôi lợn, trên nhà nuôi tằm, trâu nhàn nhã gặp cỏ khô trong lán cỏ, con rắn trông nhà quấn mình trên xà, rình rập chuột, con chó cong đuôi ngáp ngắn ngáp dài ở bậc thang lên xuống, một phụ nhân chăm chỉ bận bịu ra vào, và thêm một con gà chạy trong sân tìm giun ăn mới là cái nhà hoàn mỹ trong mắt Tịch Nhục.
Vân Tranh là người buông tuồng, chẳng bận tâm Tịch Nhục có biến mình thành thành người cổ đại, vào miếu nào cúng Phật đó, nhập gia tùy tục là tốt nhất.
Tịch Nhục cõng Vân Nhị ra hạ du con sông trước trại, nam thượng du, nữ hạ du, đó là quy định bao đời của trại, không cho phép lẫn lộn.
Nước sông vào đầu xuân lạnh căm, thế mà một đám phụ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong nước lạnh tắm rửa, Vân Nhị được đặt trong giỏ trúc, khoanh chân ngồi nhắm mắt như sư đắc đạo. Mới đầu nó thích lắm, nhưng sau khi xem một lần, nó muốn móc mắt mình ra, kinh khủng, làm sao mà khác với mỹ nữ mà nó xem trên internet thế?
Phụ nhân béo nần nẫn mang theo một cái mùi kinh dị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi qua bên cạnh, rõ ràng đi qua rồi, còn quay lại nâng bầu vυ" to như hai trái bí ngô, hỏi nó có muốn bú không, bà ta nhiều sữa, nha đầu trong nhà bú không hết.
Núʍ ѵú đen xì, lại còn có lông, mông thì khác gì mông lợn, chả có tí mỹ cảm nào, nguyên mảng rừng rậm kinh khủng giữa hai chân kia phải gọi là gì đây, trời ơi lại còn có con gì bò ra nữa, không hề giống ảnh sơn nữ tắm suối trước kia xem trên internet... Thiếu chút nữa làm mèo mó hình ảnh nữ nhân trong lòng Vân Nhị, nó nhắm tịt mắt, đánh chết cũng không quay đầu nhìn.
Đám phụ nhân cười khành khạch, cứ nói trẻ con nhà có học nhiều quy củ, chứ nhà khác sữa miễn phí ai chả muốn.
Tất nhiên nhìn mấy thiếu nữ như Tịch Nhục vớt vát lại chút hi vọng cho Vân Nhị, cơ mà bên cạnh quá nhiều thứ hại mắt, thôi thì không nhìn vẫn hơn...
Khi Vân Nhị đang bị dày vò trong địa ngục thì Vân Đại nói chuyện với tộc trưởng.
- Vân Đại, dựng nhà là một việc lớn, gia gia biết cháu tích góp được ít tiền, nhưng chi tiêu hoang phí như vậy là không được. Nếu cháu thấy cái nhà này nhỏ quá, cũ quá thì chúng ta làm một cái mới, không cần xây một cái viện tử bằng gạch, phải 20 quan tiền mới làm được. Thương lão lo lắng lắm:
- Gia gia, cháu bây giờ là người trong trại rồi chứ?
Thương lão đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, hung hăng nói: - Đương nhiên, cháu là trẻ trong tại, có phải kẻ nào xì xầm sau lưng không? Nói cho gia gia biết, gia gia đi xé mồm nó.
- Không ạ, cháu chỉ hỏi gia gia vậy thôi, nơi này là nhà cháu, lúc cháu thê thảm nhất gia gia cho hai huynh đệ cháu một con đường sống, cháu đã là người ở đây rồi. Lão chủ bạ hỏi, cháu cũng nói thế, cho nên nếu ai chất vấn lai lịch của cháu, cháu là người đầu tiên không cho, nên cháu mới muốn xây nhà dựng cửa ở trại, phải có nhà, còn là nhà gạch nữa, không những bây giờ ở đây, sau này làm quan, về già không làm quan nữa cũng về đây. Cháu muốn chết già ở nơi này, chỉ cần gia gia không chê cháu.
Những lời chân thành tình cảm của Vân Tranh làm Thương lão mắt đỏ hoe, xoa đầu y nói: - Cháu à, chuyện trước kia gia gia không hỏi, gia gia chỉ biết cháu do ông trời tặng cho Đậu Sa trại, nơi này là nhà cháu, sau này không làm quan nữa về đây làm thôn trưởng, chỉ là gia gia không được nhìn thấy cái ngày đó rồi, tiếc lắm.
Lừa gạt tình cảm của ông già, Vân Tranh cảm thấy như có mây đen không tan trong lòng, tựa hồ có tia chớp nháng lên nữa, lấy trong góc tường ra một cái vò: - Trong này cháu có 23 quan tiền, là do cháu bán hết đồ tổ truyền cùng tiền tích góp được gộp lại, xin gia gia giúp cháu xây một cái nhà trong lúc cháu đi thi, mọi sự nhờ người hết.
Nhìn tộc trưởng vui sướиɠ dẫn thôn dân đi giúp mình san đất, mua gạch, rồi lên núi chặt cây, chuẩn bị dự trữ lượng lớn gạch ngói, Vân Tranh càng thấy day dứt.
Dùng tâm kế thì nhất định phải phân rõ đối tượng, đối diện với người thuần phác lương thiện sẽ dễ thành công, nhưng thường chẳng có chút thành tựu nào, ngược lại còn khiến bản thân khổ sở.
Rõ ràng mình chỉ cần rộng rãi lấy tiền ra, nhờ tộc trưởng đánh tiếng với hương thân giúp mình xây nhà là đạt được mục đích, vậy mà nói vòng nói vo lợi dụng tình cảm của người khác, mục đích thì đạt được rồi, Vân Tranh thấy mình như con lừa ngu ngốc.