Chương 8: Đỏ mặt
Vương Bát Chi Khí: hai, hai phân......
A Đại: qua màn hình máy tính cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tuyệt vọng của bát bát ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Lão Xuân ca: vận may này, nói không chừng đi sờ banh nhiều màu cũng có thể nhặt được cứt chó.
Vương Bát Chi Khí: 【 Hình động vẫy tay 】Sao lại xui xẻo như thế này chứ.
A Đại: đợi đợi đợi đợi để chị đây an ủi tâm hồn bi thương của em một chút, tôi sẽ gửi bao lì xì cho bát bát, hai người đàn ông các người không được tranh giành đây đấu, nếu tranh thì cái đó sẽ ngắn hơn mười centimét, cám ơn.
Lão Xuân ca:...... Mẹ nó!!! Cái người phụ nữ độc ác này, cô muốn tôi từ 15 biến thành 5 sao【 mỉm cười 】
Đạt Ca: tuyệt đối không giành.
Hà Phỉ Phỉ khoa tay múa chân, chiều dài năm phân, thiếu chút nữa cười ngất đi.
A Đại ném lên một bao lì xì, Hà Phỉ Phỉ hỉ hớn hở mở ra, vừa nhìn thấy con số ở trong đó, ngay lập tức méo mặt đi.
Vương Bát Chi Khí: ba phân 【 mỉm cười 】 người này đang vũ nhục tình đồng chí cách mạng của chúng ta sao?
A Đại: đều là tiền cả mà 【 mỉm cười 】 mình thích bộ dạng không ưa mình của cậu nhưng lại không thể cùng nhau xây dựng nước Xã Hội Chủ Nghĩa phát triển.
Lão Xuân ca: nghẹn lời luôn, tiểu Vương bát là cừu non, phải dựa vào người khác, cô vĩnh viễn là người theo chủ nghĩa đầu hàng, phải dựa vào chính mình để đẫu tranh vũ trang chứ.
Lúc này, đột nhiên Kiều Hoa lại phát cái bao lì xì, Hà Phỉ Phỉ lanh tay lẹ mắt mở ra, sau khi nhìn thấy con số xong, không nhịn được nhảy dựng lên muốn chạy vòng quanh phòng làm việc mười vòng.
Vương Bát Chi Khí: ha ha ha ha 96. 32!! Lão xuân 3. 18 ha ha ha!! A Đại năm xu ha ha ha ha ha ha!!! Không phải tôi ra vẻ, nhưng các người ngồi đây đều là gà cay【 cười cry】
Lão Xuân ca: Kiều Hoa thật • là đại gia, không tiếc tiền mua tiếng cười của cừu non Vương bát【 mỉm cười 】
A Đại: vốn là kéo Kiều Hoa vào là vì muốn giải thích, nhưng nhìn xem, giờ thành chứng thực rồi. Tôi không còn lời nào để nói, lặng lẽ…. đi nhóm lửa.
Lão Xuân ca: Bọn họ gọi cái gì, cp Bát Kiều phải không, em gái Đại, nếu không chúng ta thành cp Cửu Quý đi, tốt quá, vậy là Tứ Thần Thú đã thoát khỏi cô đơn rồi【 Hình động vẫy tay 】
A Đại: ngắn năm phân mau cút đi
Lão Xuân ca: cô lại còn ghét bỏ tôi!! Cô có biết ở Thượng Hải tôi có bao nhiêu tiền tài và địa vị không, cô có biết có bao nhiêu thiếu nữ xếp hàng muốn tôi không!!
A Đại: 【 Biểu tượng mặt lạnh lùng 】 Tổng giám đốc bá đạo đã không còn thịnh hành nữa rồi.
Lão Xuân ca: chip chip chip đừng ghét bỏ người ta, người ta sẽ rất nghe lời mà.
Hà Phỉ Phỉ cười híp mắt nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, sau đó một ngườibạn mới gửi tin nhắn kết bạn tới. Cô mở ra vừa nhìn, là Kiều Hoa, vội vàng nhấn đồng ý, sau đó gửi một biểu tượng khuôn mặt cười già nua.
Vương Bát Chi Khí: chào bạn •gif
Ba Đạt: gặp lại là duyên •gif
Phốc...... Chuyện này...... Vô cùng trùng hợp là cùng gửi một biểu tượng mặt cười giống nhau hừ hừ ha ha ha ha ha ha.
Còn băn khoăn mình vẫn đang ngồi cách cấp trên chỉ có năm thước thôi, nên Hà Phỉ Phỉ không dám cười quá lớn tiếng, chỉ có thể cúi đầu cười.
Nick chính của cô và Kiều Hoa không có nhiều giao tình lắm, trong lúc nhất thời Hà Phỉ Phỉ cũng không tìm được đề tài gì để nói chuyện, mà Kiều Hoa cũng không nói chuyện, cô đoán là anh đang thêm ba người bọn họ vào danh sách bạn tốt. Hà Phỉ Phỉ không nói thêm gì, vừa định chuẩn bị tắt cuộc hội thoại nói chuyện thì Kiều Hoa chủ động hỏi cô. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ba Đạt: nghe Lão Xuân nói, em bị người thận tốt trộm nick rồi hả?
Hà Phỉ Phỉ nghĩ thầm, cái gì nên tới vẫn sẽ tới. Bối rối một lát, hay là cô nói thật ra, cô không có lý do gì để lừa gạt Kiều Hoa, dù sao dưới đáy lòng cô, cô vẫn xem anh như một người bạn tốt.
Vương Bát Chi Khí: không phải...... Tôi quên chuyển qua nick phụ thôi, qaq (một biểu tượng cảm xúc). Thật ra thì “Thím ba bạn tìm đàn ông” là nick name của tôi......
Đạt cha: tôi biết mà.
Vương Bát Chi Khí: cái gì? anh biết?
Đạt cha: đoán được. Giọng điệu giống nhau như đúc.
Hà Phỉ Phỉ gãi gãi đầu, mặc dù cảm thấy lý do này rất gượng ép, nhưng hình như cũng không còn giải thích nào khác.
Vương Bát Chi Khí: không phải tôi cố ý muốn gian lận với anh!! Chỉ là nick phụ của tôi dùng để viết lách, không muốn lẫn lộn với nick chính mà thôi…….
Ba Đạt: ừ. Nhất định là em có lý do của mình, tôi hiểu mà.
Nhất thời Hà Phỉ Phỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, quả nhiên Kiều Hoa là thiên thần nhỏ của cô, trao đổi xong hoàn toàn không có chướng ngại gì (≧▽≦)/
Hà Phỉ Phỉ tắt cuôc trò chuyện riêng đi, mở ra cuộc trò chuyện nhóm, lúc này mới phát hiện cuộc đối thoại của A Đại và Lão Xuân ca đã lệch hướng đi tận đâu rồi.
Lão Xuân ca: nhưng mà cừu non Vương Bát mấy ngày trước vẫn còn đi xem mắt mà, sao rồi, lại muốn yêu đương qua mạng sao【 mỉm cười 】
A Đại: cái người này cũng nhiều chuyện quá đi, nhưng mà, tôi cũng muốn hỏi như vậy【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: các người giải quyết xong chuyện năm phân rồi sao?
Lão Xuân ca: Đừng lảng sang chuyện khác!!! Quan tâm chuyện tôi năm phân làm gì! Không đúng, ai nói tôi năm phân!!!
Vương Bát Chi Khí: 【 mỉm cười 】 không phải tôi cố làm ra vẻ đâu, nhưng mà năm phân, so với ngón út còn ngắn hơn.
Lão Xuân ca: phụt.
A Đại: phụt.
Hà Phỉ Phỉ thấy mình đã lảng sang chuyện khác thành công thì tự khen trong lòng, lúc này, lại nghe thấy giọng nói trầm trầm của Cố An Thành vang lên.
”Đừng nghịch điện thoại di động nữa, đã qua thời gian nghỉ trưa hơn nửa tiếng rồi. Đem báo cáo quý một ở trên mặt bàn sửa lại cho tốt, rồi gửi lại cho tôi, yêu cầu tôi đã gửi mail vào máy tính của em rồi.”
Hà Phỉ Phỉ vội vàng thu lại nụ cười, ngoan ngoãn mở tài liệu ra, hoa cả mắt sửa sang lại những con số rắc rối.
Đừng cho là tôi không biết mới vừa rồi anh cũng đang nghịch điện thoại di động! Trong lòng Hà Phỉ Phỉ oán thầm một câu, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, Cố An Thành nhận lời nhờ vả của ông Hà dạy bảo cô, cô cũng phải cho ông Hà nhà mình chút mặt mũi. Ừhm.
Theo yêu cầu, Hà Phỉ Phỉ khó khăn đem một phần số liệu của bảng báo cáo sửa sang lại cho xong, sau đó gửi mail vào máy tính của Cố An Thành, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa nhìn thời gian, cũng đã đến giờ tan làm rồi.
Một buổi chiều vậy mà chỉ sửa lại đươc một phần số liệu _(:3” ∠)_ Gọi Hướng Nhụy đi ăn cái gì ngon ngon đi, để khao bản thân mình.
Cô vui vẻ háo hức nhét mọi thứ vào giỏ ổn thoả xong, vừa lúc đứng lên, Cố An Thành gọi cô lại, “Tới đây một chút.”
Hà Phỉ Phỉ không rõ chân tướng mà đi tới, “Sao vậy?”
Cố An Thành chỉ chỉ vào máy vi tính, “Số liệu sửa sai rồi.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được uất ức, nhẹ giọng vì bản thân cãi lại một câu, ”Não của anh chẳng lẽ còn chính xác hơn máy vi tính à? Não của anh còn siêu hơn cả bộ nhớ à?”
Cố An Thành không nói một lời, đôi mắt thâm thuý cứ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Cuối cùng Hà Phỉ Phỉ cũng chịu thua, ấm ức giống như cô dâu nhỏ đi tới, “Chỗ nào sai đâu?”
Cố An Thành chỉ ra chỗ sai cho cô, sau đó đưa con chuột của mình cho cô, để cô tự sửa lại.
Hà Phỉ Phỉ nắm lấy con chuột còn dư lại hơi ấm của anh, ngón tay không tự chủ được run lên.
Năm đó khi anh giảng đề cho cô thì cô cũng từng nhận lấy cây bút vẫn còn hơi ấm của anh. Có chút nóng rực, giống như muốn thiêu đốt trái tim.
Cô vội vã ổn định lại tâm trạng một chút, nhưng tay vẫn khẽ run rẩy.
Một lát sau, bàn tay ấm áp của Cố An Thành đặt lên mu bàn tay cô, tự tay dạy cô. Làn da tiếp xúc chỉ có ba giây, nhưng Hà Phỉ Phỉ giống như bị lửa đốt, vội vã giãy ra, “Để tôi tự làm, tôi nhìn đã hiểu rồi! Về nhà tôi sẽ làm xong và gửi lại cho anh lần nữa!”
Không đúng, có cái gì đó đã không đúng, nhịp tim không đúng, nhiệt độ cũng không đúng.
Tất cả đều không đúng.
Cô cầm túi xách lên chạy ra cửa, vừa mới chạm vào tay nắm cửa, Cô An Thành đã vội vã gọi cô một tiếng, “Hà Phỉ Phỉ! Đứng lại!”
Hà Phỉ Phỉ lẩm bẩm trong lòng: tôi không nghe tôi không nghe •gif
Cô chạy chậm tới cửa thang máy, Cố An Thành liền đuổi tới, trên mặt thể hiện sự lo lắng, “Khoan hãy đi!”
Trong đầu Hà Phỉ Phỉ đầy những lời cẩu huyết, cuối cùng não chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên một câu nói kinh điển, “Cố An Thành, anh không nên ép buộc tôi!”
Trong nháy mắt đó, Hà Phỉ Phỉ thề cô nhìn thấy khuôn mặt của Cố An cứng đờ lại.
Giống như vậy, cô cũng bị lời nói của chính mình làm cho hoảng hốt.
Sau khi cùng chết lặng một lúc, Cố An Thành đi tới trước mặt cô, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một cái. Anh cởϊ áσ khoác ra, buộc vào thắt lưng của Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ mờ mịt nhìn anh.
Hình như Cố An Thành hơi khó mở miệng một chút, khuôn mặt từ trước tới nay vẫn lạnh lùng bây giờ đã hơi đỏ ửng lên, cuối cùng anh nhỏ giọng nói, ”Em...... đã đến kỳ sinh lý.”
Hà Phỉ Phỉ: “......”
Không đúng mới vừa người ngốc nghếch kia không phải là tôi!! Không phải!!!