Chương 11: Ký ức
Editor: Táo đỏ phố núi
Ba Đạt: đồng ý.
Hai chữ ngắn ngủi nhưng Hà Phỉ Phỉ nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, sau đó đùa giỡn với anh.
Vương Bát Chi Khí: Cái này là Kiều Hoa định cắt tiểu Kiều Hoa sao【 cười cry】
Lão Xuân ca: trả lời thay cho Kiều Hoa: vì em, cho dù có cắt trăm ngàn lần anh bằng lòng【 mỉm cười 】
A Đại: trả lời thay Kiều Hoa: Tiểu Kiều Hoa thì có là gì, trái tim của anh cũng có thể moi ra đưa cho em bất cứ lúc nào, anh muốn cho em tất cả thế giới của anh【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: 【 mỉm cười 】vậy hãy chuẩn bị sẵn hết đi nha.
Lão Xuân ca: mẹ kiếp đúng là đầu óc tối dạ, những lời này tôi muốn rút lại,【 Hình động vẫy tay 】 tôi muốn tố cáo giáo viên dạy ngữ văn của cô, tại sao lại có thể để cho một đứa tối dạ như cô tốt nghiệp được chứ.
Ba người nói chuyện phiếm một lúc, nhưng vẫn không thấy Kiều Hoa xuất hiện, vì vậy chuyển qua nói xấu anh.
A Đại: chẳng lẽ bị kích động tới mức rơi điện thoại vào bồn cầu rồi.
Lão Xuân ca: cô cho rằng ai cũng như cô sao, đi vệ sinh mà còn mang theo điện thoại di động.
Vương Bát Chi Khí: Tôi. Sao nào, anh dám lớn lối không phục Long Ngạo Thiên tôi sao?【 mỉm cười 】
Lão Xuân ca: nói ra có thể các người không tin, nhưng Triệu Nhật Thiên là cháu của tôi, tôi là Triệu Thượng Thiên【 mỉm cười 】
A Đại: các người cứ tiếp tục chiến đấu, được rồi, tôi tiếp tục làm trọng tài【 Hình động vẫy tay 】
Cố An Thành thu dọn đống dơ bẩn ở dưới đất xong, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, thì thấy cuộc trò chuyện đã im lìm, chắc là đã đi ngủ hết rồi. Mới vừa rồi đột nhiên Đạt Muội lại bị ói mửa, anh vừa an ủi Đạt Ca, vừa chăm sóc cho Đạt Muội, thỉnh thoảng lại phải cho Lộ Mao ăn cỏ đêm khuya, sau một hồi bận rộn mới trở lại ngồi trên ghế sa lon.
Đã mười hai giờ. Cố An Thành xoa xoa đôi mắt hơi cay cay, không nhắn tin lại sợ quấy rầy người khác đang nghỉ ngơi, mà mở laptop ra, cẩn thận xem xét lại các nghiệp vụ mua bán của chi nhánh công ty với các doanh nghiệp khác.
Anh tốt nghiệp đại học, với tấm bằng xuất sắc, sau đó vào thực tập trong Hà Thị, trong hai năm ngắn ngủi, phấn đấu ngày đêm, liều mạng cố gắng bò lên trên, trong khoảng thời gian đó gặp phải bao nhiêu khó khăn, trắc trở, anh cũng không nhớ rõ nữa. Anh đã sớm học được thói quen bất cần và liều mạng, bây giờ vị trí Phó tổng giám đốc của công ty đã ở trước mắt anh, dễ như trở bàn tay, không thể nghi ngờ gì, bây giờ anh chính là ngôi sao mới trẻ tuổi được chú ý nhất ở thành phố Hàng Châu này, nhưng trong lòng của anh lại không có cảm giác mừng rỡ như điên giống như trong tưởng tượng.
Có lẽ khi anh học trung học, sự thành công và tiền bạc đối với một người nghèo rớt mùng tơi như anh mà nói thì rất quan trọng, lúc trẻ tuổi anh đã rất không cam lòng vì hoàn cảnh gia đình của mình nghèo mà bị mọi người khinh khi ghẻ lạnh, vô số đêm anh đã đỏ mắt thề, sau này anh nhất định dựa vào năng lực của bản thân mà xây dựng cơ nghiệp. Nhưng mà sau khi lớn lên, từ từ anh cũng hiểu ra, đã từng coi trọng, có lẽ một phần cũng không đáng giá, đã từng xem thường…… Có lẽ cho dù anh có bỏ ra cái giá cao hơn nữa cũng không bù đắp nổi.
Vì vậy trong lúc vô tình, khi anh đứng ở chỗ cao nhất của ước nguyện ban đầu thì đã thay đổi.
Anh muốn bù lại những thiếu sót mà anh đã mắc phải, anh nghĩ mình có đủ tư cách và khả năng, khi người đó trở về, sẽ chính miệng nói ra câu đó với cô, câu nói mà nhiều năm trước đây chưa từng mở miệng——
Quay lại là tốt rồi? Anh vẫn luôn rất nhớ em.
Cố An Thành đắm chìm trong ký ức mơ hồ, một lát sau, anh đóng laptop lại, lấy chiếc gối ở sau lưng dựa vào, thở dài một hơi.
Đạt Ca đi từ trong ổ ra, quấn lấy chân của anh, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng vẫn trợn tròn đôi mắt lên nhìn Cố An Thành. Cố An Thành khom người xuống, ôm nó lên, xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, nhỏ giọng nói, “Đi ngủ ngay bây giờ đây, mày cũng về ổ mà ngủ thôi.”
Đạt Ca liếʍ liếʍ lòng bàn tay của anh, lúc này mới nhảy xuống ghế sa lon trở về ổ của mình.
Cố An Thành thu dọn đồ đạc một chút, thì đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Anh mở ra vừa nhìn, thì thấy một cái tên quen thuộc, bàn tay đang thu dọn đồ cũng dừng động tác lại.
Vương Bát Chi Khí: Kiều Hoa, đã ngủ chưa?
Ba Đạt: mới vừa rồi đang bận, lúc xong thì không thấy mọi người nói chuỵen nữa, nên không trả lời lại.
Vương Bát Chi Khí: oh oh oh là vậy sao, chúng tôi còn tưởng rằng anh bị lọt hầm cầu 23333, đúng rồi, tôi chỉ muốn nói là, Lão Xuân Ca và A Đại hay nói giỡn, ba người chúng tôi hay trêu đùa như vậy, hy vọng anh sẽ không bị doạ cho sợ xd
Ba Đạt: Không sao. Rất thú vị mà.
Vương Bát Chi Khí: ha ha ha vậy sao, vậy thì tốt, tưởng tượng ra cảnh tượng dơ bẩn của anh một chút, không khỏi có chút kích động (≧▽≦)/
Khoé môi của Cố An Thành khẽ nâng lên thành một đường cong, dường như có thể tưởng tượng ra người kia đang ôm điện thoại cười khúc khích như thế nào.
Ba Đạt: đã muộn rồi, đi ngủ sớm một chút thôi.
Vương Bát Chi Khí: tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh đó. Gần đây trên web tà giáo quá nhiều, cái gì mà Bát Kiều, Thím Kiều……. Có lúc tôi sẽ hùa theo nói giỡn với họ, anh đừng cho là thật nha, tôi không có tư tưởng không an phận với anh đâu!!! Mặc dù tôi biết là anh sẽ không để trong lòng, nhưng tôi vẫn lo lắng khi nói chuyện với nhau anh sẽ cảm thấy lúng túng, cho nên tôi nói rõ ràng ra luôn xd
Ba Đạt: tôi hiểu mà, cô không cần phải lo lắng. Được rồi, mau đi ngủ đi. Ngủ ngon.
Vương Bát Chi Khí: ngủ ngon
Cố An Thành để điện thoại di động xuống, đi tới trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn vào ánh đèn rực rỡ về đêm của thành phố, trong mắt mơ hồ hiện lên một lớp sương mù giống như hoảng hốt, một lát sau đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trong suốt.
Anh cúi đầu thở dài.
Vốn anh muốn nói với Hà Phỉ Phỉ, câu nói “Đồng ý” kia của anh, không phải là nói giỡn hay là hùa theo cp.
Ở cùng một chỗ với cô, anh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc muốn nói đồng ý.
Mấy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như vậy.
*************************************************
Sáng sớm Hà Phỉ Phỉ đã tỉnh, sau khi chạy bộ xong tâm tình rất tốt đi vào phòng bếp, chuẩn bị tự tay làm bữa sáng cho hai vợ chồng già.
Tài nấu nướng của cô là do lúc ở Canada đã học được, khi đó có một mình cô ở đó, không thích đồ ăn ở bên ngoài, đành phải tự mình học nấu ăn, sau khi luyện hai năm, cuối cùng cũng luyện được tay nghề nấu ăn ngon. Ngay cả ba Hà đã từng ăn qua biết bao sơn hào hải vị cũng phải giơ ngón cái lên khen cô.
Ông Hà và Hà phu nhân đi xuống dưới lầu thì đã thấy Hà Phỉ Phỉ chuẩn bị mâm cơm xong rồi, ông Hà không khỏi cười nói, “Xem ra giao Phỉ Phỉ cho Tiểu Cố dạy dỗ là đúng rồi, mới một ngày, đã hiểu chuyện hơn rồi.”
Hà Phỉ Phỉ = =||, căn bản không liên quan tới anh ta mà!
Hà phu nhân gật đầu một cái, “Vậy hôm nào mời Tiểu Cố tới nhà ăn bữa cơm đi, vừa bận chuyện của công ty lại phải dạy thêm cho Phỉ Phỉ, chúng ta phải cám ơn người ta thật nhiều vào.” Die^n dan&le^ê quy/ do^nn.
Hà Phỉ Phỉ vừa nghe vậy, vội la lên, “Mẹ, không được!!”
Ông Hà cười ha hả nói, “Được chứ!! May có bà xã đưa ra ý kiến, nếu không tôi cũng không nghĩ tới chuyện này.”
Hà phu nhân suy nghĩ một chút, “Ngày mai, hỏi thử xem tối ngày mốt Tiểu Cố có rảnh không, để tôi bảo dì Trần chuẩn bị.”
. ..... Vì vậy hai vợ chồng già này không thèm quan tâm tới ý kiến của cô sao? Hà Phỉ Phỉ hậm hực ngồi dựa vào ghế, vừa mới nhấp một ngụm sữa tươi thì nghe thấy tiếng nhắc nhở trên Microblogging.
Cô cài đặt lưu ý cho Lão Xuân ca, A Đại và Kiều Hoa, khi bọn họ đăng bài, thì ngay lập tức cô sẽ nhận được thông báo nhắc nhở. Hà Phỉ Phỉ mở ra xem, thì là A Đại đã cắt ghép cuộc nói chuyện tối qua, đăng bài lên.
Lắm tiền nhiều của có phục hay không v: Tin mừng bất ngờ cho hội Bát Kiều【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát và Gió thổi mây trôi trên sông, nhưng mà không dám truyền hình trực tiếp 【 mỉm cười 】
Đoạn ảnh ghép của A Đại vừa đúng đoạn Kiều Hoa nói đồng ý, có thể tưởng tượng ra, hội Bát Kiều trong nháy mắt sẽ trở nên sôi nổi.
Tôi là cỏ non: Vương Bát vậy mà lại muốn cắt tiểu Kiều Hoa của Kiều Hoa【 mỉm cười 】vậy sau này ai sẽ thoả mãn đói khát của Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Gió thổi mây trôi trên sông, Tiểu Kiều Hoa vẫn còn chứ, anh có khỏe không 【doge】
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Vương Bát cô đừng ép buộc Kiều Hoa nhà tôi, muốn lên thì lên đi, vì bảo toàn sự nhu nhược của Kiều Hoa, tôi đồng ý hy sinh mình một chút để thoả mãn du͙© vọиɠ của cô【 Hình động vẫy tay 】
Tứ thần thú trên Microblogging, vương bát là xấu nhất. Đêm động phòng cũng không ai muốn, còn muốn đè Kiều Hoa. 【doge】
Gió thổi mây trôi trên sông, Kiều Hoa, sao mà anh phải sợ!!! Yêu cô liền làm cho cô ấy phải khóc luôn!!! 【doge】
Mẹ kiếp, hai người này còn không có phản hồi lại, vẫn còn nằm trên giường sau một đêm kí©ɧ ŧìиɧ sao【 Hình động vẫy tay 】
Hà Phỉ Phỉ nhìn những bình luận chế nhạo, mỗi lần xem là cười như rút gân, khiến cho Hà phu nhân hơi nhíu mày lại, “Nhìn cái gì vậy, buồn cười như vậy à?”
Hà Phỉ Phỉ nhún vai, nói đứt quãng, “Rất buồn cười, cười té đái luôn ha ha ha.”
Chân mày của Hà phu nhân càng nhíu sâu hơn, “Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Cái con bé này, tè ra quần mà vẫn còn cười?”
Hà Phỉ Phỉ:...... Mẹ, ở trong lòng của mẹ, con thật sự là một đứa có đầu óc ngu ngốc, đúng không?
Đúng là không đáng yêu chút nào mà.