Lần đầu tiên Trần Thâm hôn Nhạc Du, là trong ngày sau khi mẹ Trần xuất viện.
Ngày đó là lần đầu tiên bọn họ thân mật, giống người yêu thực sự, vào ngày thứ bảy bọn họ bên nhau.
Mẹ Trần nằm viện vì viêm ruột thừa cấp tính, biết được tin tức Trần Thâm yêu đương với Nhạc Du.
Anh mang theo Nhạc Du đến bệnh viện, cha Trần sớm đã nôn nóng mà chờ ở cửa phòng phẫu thuật.
Nhạc Du không được giới thiệu, chỉ đứng ở một bên ngoan ngoãn nhìn Trần Thâm và cha an ủi nhau vài câu.
Phẫu thuật của mẹ Trần rất thành công, sau khi Nhạc Du mua cháo nóng trở về thấy hai cha con đang nói chuyện với mẹ Trần.
“A Thâm, đây là?” Mẹ Trần đánh vỡ cục diện bế tắc, nghi hoặc nhìn về phía con trai.
“Nhạc Du, bạn gái của con.”
“Dì, con chào dì, con mua cháo nóng cho mọi người, dì ăn chút đi.” Nhạc Du ngoan ngoãn cúi đầu chào, đặt cháo lên bàn.
“Cô gái tốt, cảm ơn cháu, cô gái nhỏ ngoan như vậy lại bị A Thâm câu lấy, là phúc phận của chúng ta.” Mẹ Trần rất vừa lòng với cô gái ngoan ngoãn này, sau đó hai cha con đi lấp đầy bụng.
Sau khi Nhạc Du rời đi do có tiết học, mẹ Trần lôi kéo Trần Thâm nói: “Còn tìm bạn gái, phải đối tốt với con gái nhà người ta, làm sao ai cũng không nói thế?”
Trần Thâm bị mẹ nói cho nghẹn lời, trốn tránh ánh mắt, không biết nên trả lời thế nào.
“A Thâm, cô gái tốt là có thể dựa vận khí mà gặp được, nhưng muốn giữ cô ấy lại cần phải dụng tâm.” Mẹ Trần thấy bộ dáng anh không lên tiếng, trong lòng sáng tỏ.
“A Thâm, nếu đã quyết định thì phải phụ đến cùng, không thể không để bụng với ai giống như trước đây, nếu con không thực sự thật lòng mà quyết định như thế, thì buông tay lúc còn sớm đi, đừng làm chậm trễ người ta.”
Trần Thâm lôi kéo Nhạc Du mang cơm đến đây rời đi, mang cô ra ngoài ăn bữa cơm, hẹn hò cho đứng đắn.
Lần đầu tiên Trần Thâm chủ động như vậy.
Nhạc Du có chút thụ sủng nhược kinh*, trong lòng vô cùng để ý tay mình được Trần Thâm nắm.
(*: Được sủng ái mà lo sợ)Cô cảm thấy cái tay kia có chút nóng bừng, mà ánh mắt mọi người thì càng thêm dày vò.
Đi đến bờ sông ít người hơn chút, cuối cùng Trần Thâm cũng buông tay.
Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng mặt hồ, ánh sáng lấp lánh giống như đá quý mà Ái Lệ Nhi* lén giấu trong cổ tích.
(*: Ái Lệ Nhi là cách người Trung Quốc đặt tên cho nàng tiên cá trong truyện cổ tích Anderson)Nhạc Du nắm chặt tay, rút tay về phía sau: “Anh làm sao thế?”
Trần Thâm trầm mặc không nói gì, ôm lấy cô.
“Em thích anh không, Nhạc Du?”
“Thích.”
“Em yêu anh không, Nhạc Du?”
“Yêu.”
Trần Thâm bị khẳng định không chút do dự của Nhạc Du làm khϊếp sợ, mặt anh có chút nóng bừng.
Nhạc Du bị anh nhẹ nhàng buông ra, sau đó bị che mắt lại.
Hô hấp với nhiệt độ ấm áp và xúc cảm mềm mại dán lên cánh môi cô, hô hấp của hai người dây dưa không ngừng.
Cảnh trong mơ của Ái Lệ Nhi chìm nổi dưới ánh trăng, cuối cùng Ái Lệ Nhi cũng nhìn thấy Vương tử.
Thật lâu sau, Trần Thâm buông Nhạc Du ra, lẩm bẩm nói: “Anh thích em, thật sự.”
Truyền thuyết biển sâu bị đánh bại bởi ảo cảnh tình yêu, Vương tử đón Ái Lệ Nhi mất đi đuôi cá trở về lâu đài.