Chương 12: Ngôi sao

Rầm một tiếng, chai coca bị ném vào thùng rác hình con gấu trúc.

Tiết thể dục vừa kết thúc. Nắng mùa thu vẫn còn mạnh mẽ. Mới qua một giờ mà cả người đã bị phơi nóng hầm hập rồi.

Dư Tuyển đến siêu thị nhỏ trong trường mua một chai Coca Cola, không hơn hai ngụm đã uống hết.

"Dư Tuyển, đi xem bóng không?" Người gọi chính là Mạnh Thu Dương, quan hệ với cậu cũng không tệ lắm.

"Xem bóng gì cơ?" Dư Tuyển vẫn thấy khát nước, lại mở tủ đồ uống trong siêu thị ra, lúc này cậu đang cầm một bình nước, đi đến quầy trả tiền.

Mạnh Thu Dương mới vừa uống hết nửa bình nước, vội vàng nói: "Thi đấu bóng rổ mùa thu ấy, hôm nay là bán kết rồi, trận đáng xem nhất đấy. Đội trưởng đội bóng rổ của trường muốn lên sân, đấu với họ là thành viên của đội bóng lớp trâu bò nhất!"

Dư Tuyển chìm đắm trong học tập, không để ý tới hoạt động ngoại khóa sau giờ học: "Đội trưởng đội bóng của trường là ai cơ?"

Mạnh Thu Dương làm ra vẻ mặt khó có thể tin được: "Má ơi, cái này mày cũng không biết? Mỗi ngày đám con gái đều treo ở trên miệng đấy!"

"Tao đâu để ý, tao chỉ nghe bài nghe tiếng Anh thôi." Tuy hiệu quả học tập của cậu chẳng phải lý tưởng gì, nhưng thiết lập tính cách thích học hành không thể vứt đi đâu.

Mạnh Thu Dương túm cậu lên: "Đi xem thì biết, vả lại tiết sau là tiết tự học, giáo viên không quản."

Dư Tuyển vùng vẫy một hồi, kỳ thực cậu cũng không phải rất muốn về lớp học hành, ngược lại học không vào, vậy thì đi xem thi đấu thôi.

Đến nơi mới thấy hiện trường trận bán kết này khủng bố đến mức nào.

Hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng của các khối trong trường đều là tiết tự học, học sinh có thể tới xem thi đấu đều tới. Ở đây nhiều nhất là con gái, thành viên nhóm cổ động hô khẩu hiệu thôi cũng gọi đến mức muốn lật tung nóc sân bóng trong nhà.

Dư Tuyển: "Mẹ kiếp, như này mà có thể tìm được chỗ ngồi sao?"

"Có thể có thể có thể mà, hồi sáng sớm tao đã nói với Chu Hiểu giữ lại hai vị trí cho chúng ta rồi."

Mạnh Thu Dương tìm chỗ ngồi trong đám người, Dư Tuyển không rời bước đi theo sau hắn. Người giữ chỗ hộ là lớp phó văn thể Chu Hiểu, một bạn nữ xinh đẹp đa tài đa nghệ, lúc thường trông rất nhã nhặn, thục nữ, giờ đây lại cùng mấy bạn nữ khác bên cạnh hưng phấn rít gào, vứt bỏ hết tư thái một cô gái nên có.

Người lớp họ tới cũng không ít, trước sau đều có mấy khuôn mặt rất quen, đến cùng là kiểu người gì làm họ điên cuồng như vậy.

Sau khi Dư Tuyển ngồi xuống, một trận reo hò cuồng nhiệt dậy lên phía sân người cầm bóng lớp 12 đang đứng.

Từng gương mặt đều tràn trề sức trẻ, bên trong áo bóng rổ còn mặc thêm chiếc áo phông. Bắt mắt nhất vẫn là người mặc áo số 9 bên này, bởi vì Dư Tuyển phát hiện mỗi khi người này kéo duỗi chân, đám con gái trên khán đài đều sẽ thét lên, từng làn sóng dậy lên còn cao hơn cả lúc trước.

Vì đối phương đưa lưng về phía cậu nên không thấy rõ dáng dấp của người đó.

Hai người cầm bóng vào sân đứng tại chỗ, trọng tài bắt đầu phát bóng.

"Tư Mậu Nam đẹp trai quá đi!"

Không biết ai nói một câu bị Dư Tuyển bắt được chính xác.

Tư Mậu Nam? Là Tư Mậu Nam mà cậu biết hả?

Mạnh Thu Dương nói với Dư Tuyển: "Ầy, thấy không, áo trắng bên này chính là đội trưởng đội bóng của trường đó, anh ta chơi bóng rất đẹp trai, số chín kia kìa."

Trên sân các cầu thủ bắt đầu chạy đuổi theo bóng. Dư Tuyển cuối cùng cũng coi như thấy mặt đội trưởng đội bóng của trường: "Tư Mậu Nam?"

"Đúng, chính là Tư Mậu Nam, đại ca kiêm nam thần của trường chúng ta, còn là học bá, trâu bò không địch nổi! Không đúng, mày hẳn cũng biết hắn chứ."

"À, tao biết, nhưng tao không biết anh ta ở trong đội bóng rổ của trường." Dư Tuyển nhớ lại lúc gặp Tư Mậu Nam đều là các loại tình huống kỳ quái, lần đầu là khi cậu bị đại ca bên ngoài gây khó dễ, lần thứ hai là lúc nhóm anh lớn trong lớp bảo cậu đi lấy cơm bị Tư Mậu Nam dọa chạy, sau đó còn bị cưỡng ép chơi game ở quán Net cuối tuần, sau đó bảo rằng sẽ để cậu học bù thật tốt, kết quả vị đại ca này lại dẫn cậu đi ăn khuya, chuyện học bù thành sống chết mặc bay.

Không nghĩ tới, đại ca còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thật ngoài ý muốn đấy.

Một nhân vật nổi tiếng chói mắt nơi sân trường, chói quá thôi.

Dư Tuyển biết đến anh không chỉ vì bạn nữ bàn trước mỗi ngày đều Tư Mậu Nam dài Tư Mậu Nam ngắn, mà còn bởi vì trong nghi thức kéo cờ thứ hai hôm nào đó, Tư Mậu Nam bị hiệu trưởng kéo lên đọc kiểm điểm. Bản kiểm điểm này cực kỳ giống một phần mỹ thực ngon miệng, khiến cậu sáng sớm không dậy được không ăn sáng thấy đói hơn. Lúc đó cậu nghĩ, người này thật sự phiền quá, còn không mau đọc xong đi!

"Hiện tại biết chưa?" Mạnh Thu Dương hỏi.

"Mày giống với lớp phó văn thể, muốn ôm ấp mộng gì với anh ta à?" Dư Tuyển thuận miệng hỏi.

"Thôi đi, chắc chắn phải hâm mộ. Mày nói xem từ xưa đến nay tướng tá đại ca học bá như này có được mấy người, tao có thể thấy là tốt lắm rồi."

"Có trong huyền thoại con nhà người ta." Ánh mắt Dư Tuyển rơi vào dáng người đẹp trai chạy trên sân bóng, từ từ bị đối phương hấp dẫn.

"Không chỉ có vậy, nghe nói gia cảnh anh ta cũng không tồi, là bạch mã vương tử trong lòng rất nhiều bạn nữ đấy."

"Cho nên trong lòng Mạnh Thu Dương cũng có một giấc mộng cô bé lọ lem nha."

"Nếu tao là con gái, chắc chắn sẽ có rồi." Mạnh Thu Dương mười phần chân thành, không hề che giấu thưởng thức của mình đối với đại ca chút nào.

Dư Tuyển tán thành gật đầu: "Cũng đúng." Mắt các bạn nữ ngồi quanh họ lộ ra ánh sáng hưng phấn, hai gò má ửng đỏ, bởi vậy có thể thấy được, loại con trai không chỉ đẹp mà còn có chút hư rất được hoan nghênh, Tư Mậu Nam không chỉ nằm trong phạm vi này, anh còn kéo đẳng cấp lên cao 120 lần.

Trên sân cũng bắt đầu tiến vào trạng thái cao trào, chỉ cần là Tư Mậu Nam lấy được bóng, khán giả trẻ tuổi đáng yêu trên khán đài sẽ không keo kiệt tiếng hoan hô nữa, các thầy giáo dưới khán đài xem thi đấu cũng không nhịn được đứng lên.

Anh thật sự rất đẹp trai.

Tư Mậu Nam chuyền bóng;

Tay trái tay phải Tư Mậu Nam dẫn bóng;

Tư Mậu Nam đi bóng qua người;

Tư Mậu Nam ba bước lên rổ;

Tư Mậu Nam ném phạt;

Tư Mậu Nam ném ba điểm;

Tư Mậu Nam quả quyết chỉ huy

Mỗi một động tác đều khiến trái tim từng cậu trai cô gái xao động.

Dư Tuyển, người vốn coi học tập làm đường lối cho cuộc sống cấp ba này, cũng không tự chủ được bị lây không khí trên sân cùng khán đài. Những điều ngột ngạt lâu nay lặng lẽ nhảy nhót ra ngoài, cậu cũng muốn đứng ở trên sân, tùy ý bay nhảy không chút trói buộc.

Từ lúc trận đấu bắt đầu, Dư Tuyển cũng giống đại đa số người, ánh mắt khó thể dời khỏi người Tư Mậu Nam.

Sự kích động của tuổi trẻ đang tràn đến đầu trái tim cậu, sau đó theo cú xoay mình trên không, cùng Tư Mậu Nam bay về phía sân bóng.

Một trận bóng rổ siêu chất lượng tại trường trung học số 6 kết thúc trong tiếng còi của trọng tài.

Dư Tuyển chưa hết mong đợi, hầu hết bạn học đều giống cậu, không nỡ rời sân.

Dù sao đi nữa, cậu nên trở về phòng ngủ tiếp tục thực hiện từng bước tan học, quay về làm bài, sau đó mười một giờ tắt đèn đi ngủ.

Dư Tuyển hỏi Mạnh Thu Dương: "Mày có đi không?"

Mạnh Thu Dương liếc mắt nhìn lớp phó văn thể, bảo rằng: "Tao chờ một lát."

"Hiểu rồi." Chuyện Mạnh Thu Dương thích lớp phó văn thể cũng chẳng phải ngày một ngày hai, đây chính là cơ hội kéo hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Anh em tốt!" Mạnh Thu Dương vỗ vỗ vai cậu, "Ngày mai chỉ cho mày đề toán."

Nói chung Dư Tuyển có thể nhẫn nhịn Mạnh Thu Dương vì hắn cũng coi như là một học bá đi? So với bản thân mình...

Đối với học bá, cậu vẫn có lòng ngưỡng mộ và đánh giá cao.

Dư Tuyển muốn lấy cặp sách cùng bài tập trước, thừa dịp chuông tan học vẫn chưa kêu, không muốn chen cầu thang cùng người ta nữa, phải chạy về lớp.

Buổi chiều học một tiết thể dục, giờ đói bụng đến mức kêu ùng ục. Đang tuổi lớn mà, về sớm một chút rồi ăn cơm thôi, khó chịu quá.

Ngay lúc Dư Tuyển quay người đi, Tư Mậu Nam trở lại khu nghỉ ngơi bỗng nhiên nhanh chóng thu dọn ba lô, trực tiếp bỏ chạy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

"Tao có việc đi trước." Tư Mậu Nam nói xong chỉ lưu lại cho họ một bóng lưng.

"Chờ đã, mày không tham gia tiệc khánh công à?" Lương Việt hô ở phía sau.

"Chờ chung kết đi!" Âm thanh Tư Mậu Nam từ lối vào bay tới.

Mà Dư tuyển giờ đây đang muốn đi tới hướng lớp học, cái cổ liền bị người ôm lấy, mà ôm cậu như vậy cũng chỉ có một người.

"Ầy, Tiểu Tuyển, cậu sao lại lén lút chạy tới xem anh chơi bóng, cũng không nói cho anh, anh sẽ giữ cho cậu vị trí tốt nhất."

"Chết tiệt, anh có thể đừng ôm tôi không? Khắp người đều là mồ hôi!"

"Đây là mùi thơm cơ thể thuần khiết của đàn ông đấy, đừng ghét bỏ, nhiều người muốn ngửi mà không được ngửi đâu."

Dư Tuyển sửng sốt một chút nói: "...Tôi nhường cơ hội ngàn năm một lần này cho bọn họ." Cho nên vừa nãy cậu cảm khái tại sân bóng, nam thần đại ca học bá trong lòng mấy người là cái hình dạng này!

Trên trán Tư Mậu Nam đầy mồ hôi chẳng thèm lau khô, cũng không buông Dư Tuyển ra, chăm chỉ không ngừng hỏi cậu: "Cậu sao lại bỗng dưng trốn tiết tới xem anh thi đấu thế, có phải cuối cùng cũng thấy được sức quyến rũ của anh đây không?"

"Ngài có thể đừng tự luyến không? Tôi học xong tiết thể dục thì bị bạn kéo tới."

"Cậu phải thừa nhận sức hút của anh."

"... Được thôi."

"Chờ đã, cậu không phải tự nguyện xem anh thi đấu hả?"

"..." Không phải bây giờ ngài mới chú ý tới vấn đề này chứ, đại ca.

"Tiểu Tuyển, cậu như vậy anh sẽ tức giận đó."

"Vậy anh cứ tức giận đi." Dư Tuyển cậu chẳng quản được trời, chẳng quản được đất, cũng chẳng quản được vị nam thần đại ca học bá có tức giận hay không.

"Cậu không vui à?" Tư Mậu Nam dịch đầu về phía Dư Tuyển, hai người lúc này cách sân bóng không xa, xung quanh còn có bạn học đang đi qua, Dư Tuyển đẩy Tư Mậu Nam đang dính vào người cậu một cái, mà không đẩy ra được, người này giống như sắt vậy, cũng có thể do tư thế này không dễ dùng lực.

"Tôi không có không vui."

"Xời, anh đây dẫn cậu đi ăn ngon, anh mời."

"Mời cái gì, tối tôi phải về ôn bài."

"Anh vừa mới đánh bóng xong, vừa mệt vừa đói, nói với người nhà cậu cùng bạn học ra ngoài ăn cơm. Tiệm anh đề cử ăn ngon lắm đó, bảo đảm cậu sẽ đặc biệt yêu thích. Sau khi ăn xong, vào nhà anh, anh để cậu học bù, hoặc là có không hiểu bài tập nào thì hỏi anh."

Bụng Dư Tuyển cũng đói đến mức kêu ục ục, đồng thời thiết lập tính cách yêu thích học tập có chút động lòng với yêu cầu của Tư Mậu Nam: "Như vậy đi."

"Chính là như vậy, lần này nhất định sẽ để cậu học bù, anh đây không nuốt lời."

"Chờ một chút, tôi về lấy cặp sách trước."

"Vậy anh đợi cậu ở cổng sau chỗ cửa hàng tiện lợi."

Vài phút sau Dư Tuyển liền bị Tư Mậu Nam mang ra khỏi cổng trường, bọn họ đi bằng cửa sau, nơi đó có một phố ăn vặt. Học sinh nội trú đều thích đến đây tìm đồ ăn, sáng sớm cũng có rất nhiều học sinh mua bữa sáng chỗ này.

Tuy nhiên Tư Mậu Nam không dừng ở bất cứ cửa tiệm nào trên con phố ăn vặt này, mà đi từ ngôi nhà gạch đỏ cổ đến một con phố không người khác. Trên đường đi toàn là người địa phương, có ông già kéo xe nhỏ bán đồ ăn, có mấy em học sinh tiểu học mới tan trường líu ra líu ríu không ngừng, và cả người mẹ tay bế con nhỏ miệng cằn nhằn, mỗi cá nhân là một mảnh ghép tạo nên bức tranh cuộc sống nhộn nhịp ở con phố này.

"Nơi này không giống chỗ trường chúng ta." Dư Tuyển nói.

"Phải, ban đầu nơi này là khu phố cổ, trường chúng ta là được cải tạo và xây dựng thêm. Nếu không, một trường cấp ba lâu năm sao lại có sân bóng rổ trong nhà tiên tiến như vậy."

"Cũng đúng, trường học của chúng ta rất lớn, còn mua đất xây dựng thêm."

Sau khi hai người đi được một đoạn, Tư Mậu Nam dẫn cậu đi qua một trung tâm hoạt động nhỏ dành cho người già, dừng lại ở một ngôi nhà gạch đỏ.

Nếu không để ý, sẽ không có ai thấy chữ trên bảng số nhà: Quán rượu nhỏ Phúc Lai.

"Uống rượu à?"

Tư Mậu Nam cười nhìn cậu: "Cậu muốn uống cũng được, không uống cũng được."

Hai người tới sớm, đèn bên trong hơi mờ, cách sắp xếp ở quầy lễ tân giống như trong phim cổ trang, rượu trên kệ còn được dán chữ phân loại: "Nữ nhi hồng", "Rượu thanh mai".

Phóng tầm mắt nhìn quanh, toàn những thanh niên hai mươi đến khoảng ba mươi tuổi đến đây, còn mặc đồng phục học sinh có khi chỉ có hai bọn họ. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ trumtruye n. org ~

Đồng phục học sinh mặc trên người Dư Tuyển còn ngay ngắn, mà Tư Mậu Nam chỉ tùy tiện mặc áo khoác đồng phục, bên trong mặc áo phông, áo bóng rổ đã sớm bị anh nhét vào balô, mặc quần của cầu thủ, không chỗ nào là không hợp, anh mặc cái gì cũng có thể ra mùi vị của ngôi sao trường trung học số 6.

Nghĩ tới đây, Dư Tuyển nở nụ cười.

Tư Mậu Nam dùng thực đơn vỗ nhẹ cậu một chút: "Cười gì đấy?"

Dư Tuyển đáp: "Tôi cảm thấy anh giống như, ừm, ngôi sao của trường chúng ta."

Tư Mậu Nam thấy cậu nở nụ cười, tâm tình cũng tốt, cười nói: "Cậu là người luôn không vui vẻ, anh đây lại là ngôi sao, hai ta một đôi trời sinh, không sai vào đâu được."

"Đệch." Anh mới không vui.

Không vui cùng không đầu óc mới là một đôi, ngôi sao cần phải cùng...người khác mới thành đôi.

__________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Mậu Nam: Anh chỉ là một đôi với em thôi.