Tóc dài không khiến anh ta trông yếu đuối, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ sắc bén.
Anh ta đứng dậy, cúi người ôm lấy Cố phu nhân: "Mẹ."
Trên mặt Cố phu nhân lộ rõ vẻ vui mừng, bà đẩy Cố Ngọc về phía trước: "Đây là anh cả của con, Cố Cảnh Vân."
"Cảnh Vân, đây là Cố Ngọc, người mẹ đã nhắc đến với con trong các cuộc gọi."
Cố Cảnh Vân nhìn xuống Cố Ngọc, đôi mắt màu xanh đen không rõ cảm xúc.
Đứa trẻ được Cố phu nhân dẫn theo có làn da trắng, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt màu hổ phách phủ một lớp sương mỏng, chiếc cổ mảnh mai như chỉ cần một chút lực là sẽ gãy, trông đặc biệt dễ khiến người khác thương cảm.
Ngoại trừ mái tóc đen mềm mại, cậu chẳng có chút gì giống với khí chất của nhà họ Cố.
Một lúc lâu sau, anh ta mới buông lời khen một cách nhạt nhẽo: "Đúng như mẹ nói, quả là một đứa trẻ ngoan ngoãn và nghe lời."
Nghe lời đến mức hoàn toàn không hợp với nhà họ Cố, Cố Cảnh Vân lơ đãng nghĩ, giống như một con cừu trắng tinh đột ngột xuất hiện trong đàn sói, quá mức nổi bật.
Cố Ngọc nhanh chóng nhận ra sự lạnh nhạt từ đối phương, vô thức lùi lại một bước.
Thực ra thái độ như vậy không nằm ngoài dự đoán của Cố Ngọc, với gia đình này, cậu là một kẻ ngoài cuộc, không thể mong đợi mọi người đều yêu quý cậu.
Cố Ngọc nhớ đến cuộc nói chuyện trước đây giữa Cố phu nhân và Cố thượng tá, cậu được đưa đến đây một phần là để thay thế, xoa dịu nỗi đau mất con của Cố phu nhân.
Nhưng cậu chưa làm tròn trách nhiệm ấy, ngược lại chính Cố phu nhân đã dành cho cậu tình yêu quý giá hơn.
Được yêu là một điều đáng mừng, có thể khiến con người thoải mái hơn, vì vậy dù chỉ là một kẻ thay thế hèn mọn, Cố Ngọc vẫn mong muốn tiếp tục được yêu thương.
Cố phu nhân chú ý đến sự e dè của Cố Ngọc, bà yêu thương vuốt ve mái tóc cậu, giải thích: "Đứa trẻ này hơi nhút nhát và rụt rè, quen rồi sẽ tốt hơn."
Sau đó bà ngẩng đầu nói với Cố Cảnh Vân: "Cha con đi đón Cố Niên và Cố Nhiên rồi, lát nữa họ sẽ đến, chờ thêm chút nữa nhé."
...
Tại một phòng y tế của trường Quân đội Đế quốc.
Bác sĩ đã kiểm tra xong các chỉ số cơ thể của Cố Niên và hiện đang thực hiện đánh giá tâm lý.
Thông thường sẽ không nghiêm ngặt đến mức này, nhưng hiện tại Cố Niên đang trong giai đoạn đặc biệt, và trường quân đội đã biết một chút biến động nhỏ trong gia đình nhà họ Cố, có thể gây kí©h thí©ɧ cho cậu.
Bác sĩ thực hiện từng bước đánh giá tâm lý, đặt câu hỏi cho Cố Niên và nhận câu trả lời chuẩn trong vòng ba giây.
Những đánh giá tâm lý này cậu đã thực hiện không biết bao nhiêu lần, dù có nhắm mắt cũng có thể trả lời được đáp án chuẩn.
Sau khi hoàn thành toàn bộ các mục, bác sĩ đặt bút xuống, nhìn về phía Cố Niên đang ngồi đối diện, hai tay bị giam giữ.
Bác sĩ đặt hai tay lên bàn, đan mười ngón tay lại, sau đó cất giọng hòa nhã: "Tôi nghe nói mấy ngày trước gia đình thượng tá Cố nhận nuôi một đứa trẻ."
Trong lòng Cố Niên biết rõ, đánh giá tâm lý thực sự bây giờ mới bắt đầu, người bác sĩ trước mặt sẽ cố gắng hết sức để chọc giận cậu.
Cậu không lên tiếng, chỉ không kiên nhẫn gật đầu, đặt ánh mắt qua một bên.
Bác sĩ kiểm tra cho Cố Niên trông rất nho nhã, chiếc áo blouse trắng phẳng phiu, vẻ ngoài giống một người lịch sự, nhưng lời nói của ông ta lại vô cùng cay nghiệt.
"Tôi nghĩ, có lẽ Cố phu nhân cuối cùng đã hiểu ra và muốn đuổi cậu ra ngoài rồi."
Việc đuổi ra nghĩa là cắt đứt quan hệ, chuyển thông tin sang tên của trường quân đội, từ đó không còn qua lại, đa số hạng S đều bị đuổi ngay sau khi xác nhận cấp bậc.
Chỉ là Cố phu nhân nổi tiếng là yêu thương con cái, dù Cố Niên đã đến tuổi này, bà vẫn chưa có ý định đuổi cậu.
Đối với chủ đề này, Cố Niên tỏ ra đặc biệt lạnh nhạt, không bị lời khıêυ khí©h của đối phương ảnh hưởng: "Mẹ tôi đã thông báo với tôi về chuyện này."