Chương 6

Bác sĩ Lâm an ủi, "Hơn nữa, có một người mẹ dịu dàng như ngài ở bên, chắc cậu ấy sẽ sớm bước ra khỏi bóng tối."

Trước khi rời đi, bác sĩ Lâm tế nhị đưa ra một đề nghị.

"Nhưng trong thời gian ngắn, tốt nhất không nên để cậu ấy gặp Cố Niên."

Cố Niên là con thứ hai của Cố phu nhân, tạm xem như mới vừa thoát khỏi giai đoạn ấu thơ và đang bước vào giai đoạn trưởng thành. Ở giai đoạn này, các ấu tể dễ mất kiểm soát nhất, đặc biệt khi cậu ta lại là một S cấp, điều này càng khiến người khác đau đầu.

Huống hồ huyết thống mà cậu ta kế thừa cũng giống Cố Nhiên, thuộc họ mèo độc lập. Họ mèo rất nhạy cảm về việc lãnh địa của mình bị xâm phạm hơn so với các loài thú nhân khác.

Thêm vào đó, sự xuất hiện của Cố Ngọc lại quá đột ngột, không tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột khi gặp nhau.

Vấn đề này, Cố phu nhân đã suy nghĩ kỹ. Bà vốn là người rất quyết đoán, "Tôi sẽ báo trước với Cố Niên trước khi thằng bé về nhà từ Học viện Quân sự Đế quốc, chọn một ngày nó bình ổn cảm xúc để hai đứa gặp nhau."

Bác sĩ Lâm cúi người chào, chỉnh lại mũ trên đầu, giọng điệu ôn hòa.

"Ngài cũng nên buông tay rồi. Dù sao cậu ta là S cấp, nếu ở gia đình khác, độ tuổi này đã bị đuổi ra ngoài từ lâu."

Thậm chí, hầu hết các gia đình khi phát hiện con mình là S cấp liền quả quyết buông tay, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu, giao cho Học viện Quân sự phụ trách, rồi không gặp lại nữa, coi như người xa lạ.

Dù sao đã có Học viện Quân sự phụ trách tiếp nhận và đào tạo S cấp, gia đình đối với họ cũng không còn quá cần thiết.

Chỉ là trong việc này, Cố phu nhân lại vô cùng cố chấp.

"Đó là con trai tôi, dù cấp huyết thống của nó là gì, nó vẫn là con trai tôi. Đây mãi mãi là nhà của nó, sẽ luôn có phòng và chỗ cho nó."

Thấy bà như vậy, bác sĩ Lâm cũng biết điều không nhắc lại vấn đề này. Hai người trao đổi thêm vài câu rồi Cố phu nhân tiễn bác sĩ Lâm ra về.

Sau đó bà dùng quang não liên lạc với Cố Hướng Vãn.

Đầu bên kia chờ ba giây mới bắt máy, Cố phu nhân lạnh mặt, "Cố Hướng Vãn, lần sau có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, không cần phải nhờ người khác truyền lời."

Vừa nghe xong, bà liền biết chắc chắn là do Cố Hướng Vãn bảo bác sĩ Lâm nhắc đến những chuyện đó. Buông lời này xong, bà không đợi Cố Hướng Vãn kịp mở miệng thì đã ngắt liên lạc ngay.

Bên kia, Cố Hướng Vãn thở dài bất lực khi nhìn vào màn hình đã bị ngắt kết nối.

"Cậu nghĩ lần này bà ấy sẽ giận bao lâu?"

Phó quan Siegel đặt một chồng tài liệu lên bàn ông, bình tĩnh nói, "Ngài sớm đã phải nhận ra đây là kết quả."

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Hướng Vãn đề xuất đuổi Cố Niên ra khỏi nhà, để cậu ta tự lập.

Ngay từ khi Cố Niên vừa bước vào tuổi thanh niên, Cố Hướng Vãn đã có ý định này, nhưng mỗi lần đều bị Cố phu nhân gạt đi.

Bốn cha con nhà họ Cố đều thuộc dòng mèo, trong tính cách ít nhiều có phần bản năng của loài mèo – thích sống độc lập, đặc biệt bài xích người ngoài, kể cả là người thân của mình, thậm chí nhìn nhau cũng không vừa mắt.

Đừng nói đến hai người cấp S là Cố Niên và Cố Nhiên vốn không ổn định, ngay cả người anh cả Cố Cảnh Vân, có huyết thống cấp A và nổi tiếng là điềm đạm, ổn định, cũng không hợp với Cố Hướng Vãn.

Quan hệ cha con thậm chí dùng từ "tệ hại" cũng chưa đủ để miêu tả, may mà Cố Hướng Vãn có thể dùng sức mạnh để áp chế đám mèo con này, giữ cho mọi thứ trên bề mặt được yên bình, tạo ra một bầu không khí giả vờ cha hiền con thảo.

Còn giữa các anh em với nhau thì lại càng căng thẳng hơn. Vì Cố Nhiên còn nhỏ, chưa đủ sức để xảy ra xung đột với hai anh lớn, nên mâu thuẫn chủ yếu nằm giữa Cố Cảnh Vân và Cố Niên.