Trước đây, ý nghĩa sự tồn tại của cậu là chữa lành; chỉ cần nghe theo mệnh lệnh từ trên, đi theo con đường đã định sẵn là đủ. Còn bây giờ thì sao?
Hiện tại, dường như cậu không có ích gì, không chỉ vô dụng mà còn không tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình.
Thực ra, ngay cả ở thời kỳ mạt thế, Cố Ngọc cũng không thực sự được yêu quý.
Những người được cậu cứu sống lần đầu sẽ biết ơn, lần thứ hai có lẽ cũng cảm thấy may mắn, nhưng đến lần thứ ba hay thứ tư thì họ sụp đổ hoàn toàn, từ trong ra ngoài.
Họ đau đớn giãy giụa, vừa chửi bới vừa khóc lóc, van xin Cố Ngọc để họ được chết, mặc dù rõ ràng cậu đã chữa lành tất cả vết thương của họ, trả lại cơ thể lành lặn.
Nhưng họ vẫn cầu xin được chết, và trong quá trình điều trị lặp đi lặp lại, gần như phát điên.
Từ khi đó, Cố Ngọc đã hiểu rằng việc cứu chữa tinh thần của một người còn khó khăn hơn nhiều so với cứu chữa về mặt thể chất.
Nhưng Cố Ngọc không biết làm thế nào để chữa lành tinh thần của họ. Cậu cảm thấy đau lòng và lạc lõng, nghĩ rằng mình là một bác sĩ không đạt tiêu chuẩn. Cậu có thể cứu sống họ, nhưng vẫn chỉ có thể đứng nhìn họ sụp đổ.
Dù không đạt chuẩn, nhưng khi đó, cậu vẫn là một bác sĩ, ít nhiều vẫn có ích, cậu có việc để làm, là một người có ích.
Còn bây giờ, thế giới này không cần cậu. Kỹ thuật y tế nơi đây đã rất phát triển, các buồng y tế gần như có thể chữa trị mọi căn bệnh và vết thương, không có những thảm họa tận thế, không có môi trường nguy hiểm trập trùng, chỉ toàn sự an lành và ổn định.
Cố Ngọc mở to mắt trong bóng tối, vừa cảm thấy những người ở thế giới này thật may mắn vì không phải sống trong nỗi đau đớn và sợ hãi vô tận, vừa cảm thấy lạc lõng và buồn bã cho bản thân.
Ngoài năng lực chữa lành, cậu không biết làm gì khác; không có năng lực đó, cậu chỉ là một người vô dụng.
Khi đó, mệnh lệnh từ cấp trên là chữa trị. Dù đôi khi mệt mỏi, nhưng đó là việc cậu có thể làm.
Còn bây giờ, mệnh lệnh cậu nhận được lại là không cần làm gì cả, hoặc làm những điều cậu muốn và đón nhận tình yêu của người khác.
Cố Ngọc đột nhiên cảm thấy buồn. Cậu không biết liệu mình có thể làm tốt được không, cậu không muốn khiến Cố phu nhân thất vọng.
Cố phu nhân nhanh chóng hẹn bác sĩ đến nhà để kiểm tra và đánh giá cho Cố Ngọc.
"Hệ cấp huyết thống là cấp D, dòng máu không rõ, nhưng nhìn từ phả hệ và tính cách của cậu bé thì có vẻ không giống họ chó. Mức độ nguy hiểm là không có, khả năng huyết thống bạo động tiệm cận bằng không."
Bác sĩ lật xem báo cáo phân tích huyết thống của Cố Ngọc, ký tên ở cuối rồi đưa cho Cố phu nhân.
"Còn về đánh giá thể chất và tinh thần phải đợi qua giai đoạn ấu thơ mới có thể tiến hành. Khi đó dữ liệu sẽ chính xác hơn, nhưng xét theo cấp huyết thống, có lẽ sẽ không lý tưởng lắm."
Cấp thể chất và tinh thần chịu ảnh hưởng lớn từ cấp huyết thống, thông thường không có quá nhiều chênh lệch, tối đa chỉ vượt hai cấp.
Cố phu nhân không quan tâm đến điều này, bà chỉ lướt nhanh qua bản báo cáo rồi lo lắng nói, "Điều tôi lo nhất là trạng thái tinh thần của đứa trẻ này, đôi khi tôi cảm giác nó có thể sẽ qua đời ngay giây tiếp theo."
Giống như một búp bê sứ, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh.
Bác sĩ Lâm chỉ biết bất lực trước tình cảnh này.
"Tôi đã thử hướng dẫn và hỏi cậu bé, nhưng cậu ấy rất cảnh giác, tỏ ra rất thận trọng với các câu hỏi của tôi."
"Nhưng tôi nghĩ điều này không cần phải lo lắng, trẻ nhỏ thường suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghe nói cậu bé được quân đội giải cứu từ chợ đen, rất có khả năng là do ảnh hưởng của môi trường. Cậu ấy còn nhỏ, vài năm nữa chắc sẽ quên thôi."