Lần thứ mười một.
Đây đã là lần thứ mười một.
Đây là lần thứ mười một cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, Cố Nhiên, vô tình làm bà Cố bị thương. Dù là một đứa trẻ có huyết thống được xếp hạng S, tần suất mất kiểm soát không quá cao nhưng đủ để khiến mọi người phải cảnh giác.
Mặc dù cậu bé mới chỉ hai tuổi, với huyết mạch thuộc giống mèo, vốn được coi là loài tương đối hiền hòa, nhưng khi cảm xúc dâng trào, móng vuốt sắc nhọn của cậu vẫn có thể làm hỏng cả một robot dùng trong gia đình.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cha của Cố Nhiên, Cố Hướng Vãn, quyết định gửi cậu bé đến trung tâm nuôi dưỡng trực thuộc học viện quân sự của Đế quốc.
"Phu nhân sẽ nổi giận đấy."
Phó quan, một tay cầm tài liệu, đứng thẳng bên cạnh bàn làm việc, đồng thời đưa tay đẩy gọng kính thanh mảnh trên sống mũi, nhắc nhở cấp trên của mình một cách bình tĩnh.
"Xin đừng quên rằng bảy năm trước, khi ngài giấu phu nhân gửi cậu hai vào học viện nuôi dưỡng, bà ấy đã cảnh cáo ngài ra sao."
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, đại tá Cố Hướng Vãn và phu nhân đã kết hôn được bốn mươi năm, và chỉ sinh ra ba đứa con nhờ vào Trung tâm nuôi dưỡng Đế quốc. Trong ba người con đó, ngoài đại công tử hiện đang phục vụ trong Quân đoàn số ba, hai người còn lại đều là những cá thể quý giá nhưng khó kiểm soát với huyết thống cấp S.
Theo luật của Đế quốc, nếu một đứa trẻ được xác nhận có huyết thống cấp S hoặc cao hơn, đến năm sáu tuổi, chúng sẽ phải rời khỏi cha mẹ và được giáo dục tập trung tại các trường nuôi dưỡng của quân đội.
Cố Hướng Vãn ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại một lúc rồi thở dài, thật lâu, thật nặng nề.
"Tôi hiểu, Sigel, tôi đều biết những điều này. Nhưng thân thể của cô ấy quá yếu ớt, thậm chí không chịu nổi khi chơi đùa cùng những đứa trẻ bình thường, chứ đừng nói là Cố Nhiên với huyết thống cấp S."
Bình thường Cố Hướng Vãn là người luôn ân cần, nổi tiếng trong quân đội với vẻ điềm đạm, thanh nhã, nhưng lần này, sự sắc bén và lạnh lùng trong giọng nói ông thể hiện rõ rệt.
"Cố Nhiên không thể ở lại bên cạnh cô ấy."
Quyết đoán và nhanh chóng, Cố Hướng Vãn lập tức gửi Cố Nhiên đi ngay trong buổi chiều hôm đó.
Sau khi đưa Cố Nhiên đi, trước khi về nhà, ông đã nghe theo lời khuyên của Sigel và đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Phu nhân cần một đứa trẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, không mất kiểm soát, có thể kiềm chế cảm xúc và sẽ không làm tổn thương người khác.
Một đứa trẻ như búp bê.
Cố Ngọc chính là búp bê được chọn.
Cậu không chỉ ngoan ngoãn, nghe lời mà còn đẹp đẽ một cách kỳ lạ, mong manh, với mái tóc mềm mại, làn da trắng mịn, trông như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ ửng đỏ. Cậu tựa như một món đồ xa xỉ.
– Dù cho bộ quần áo cậu mặc là kiểu đồng phục rẻ tiền được sản xuất hàng loạt cho các trẻ mồ côi trong viện.
Phó quan đang hỏi viện trưởng viện tình thương để tìm hiểu thêm thông tin, nhằm xác định tính cách của Cố Ngọc có phù hợp để nhận nuôi hay không.
Viện trưởng rất thương cậu bé và hi vọng cậu sẽ có một gia đình tốt nên đã kể lại chi tiết về Cố Ngọc.
"Đứa trẻ này được quân đội cứu ra khỏi chợ đen cách đây nửa tháng. Dù không nhớ bất kỳ điều gì, nhưng thằng bé luôn ngoan ngoãn, trầm tĩnh, chưa bao giờ cãi nhau với ai, là một đứa trẻ dịu dàng."
Cố Ngọc đã mười tuổi, vì thiếu dinh dưỡng và không được tập luyện nên cậu không có dáng vẻ của một đứa trẻ mười tuổi, trông yếu ớt và dễ làm người ta thương cảm, đủ để khơi dậy bản năng làm mẹ của bất kỳ người phụ nữ nào.
Hơn nữa, ở độ tuổi này, cậu bé có thể tự chăm sóc bản thân, không cần quá nhiều sự quan tâm.
Thực sự là lựa chọn hoàn hảo, thậm chí cậu còn mang họ Cố, chẳng cần phải đổi.
Chỉ có điều, đứa trẻ này yên tĩnh đến mức thái quá, trông có vẻ rụt rè. Cậu đứng giữa căn phòng, cúi đầu nhìn xuống mũi chân dưới ánh nhìn của mọi người.