Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tri Kỉ Của Em

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Duật mệt mỏi thu dọn sạch sẽ rồi ngồi đọc sách chờ cô tỉnh dậy.

Bên phía cặp vợ chồng nhà Minh Phong, đi đón con xong rồi lại lượn lờ đi chơi cùng hai tiểu bảo đáng yêu trên khu trung tâm thương mại.

Đến nhà, hai người mệt mỏi với chuyến đi dạo này Thẩm Thu bảo hai nhóc đi vệ sinh thay đồ để đi ngủ rồi mệt mỏi về phòng.

Minh Phong đột nhiên bế cô lên, giật mình vùng vẫy trong vô vọng.

"Nào, em có thể yên một chút được không, ngã xuống giờ đấy."

"Thế anh bỏ em xuống đi, bế em làm gì."

Hai người ngày đêm thay phiên nhau túc trực tại bệnh viện, đối với một nam tử hán như Minh Phong đã chịu đựng không nổi nữa, huống hồ gì đêm nay đã có cơ hội giải phóng rồi, tội gì mà không làm việc chứ.

Minh Phong nhẹ nhàng đặt Thẩm Thu trên giường, nhanh chóng xé rách chiếc áo sơ mi thành mảnh vải vụn. Cậu bạn của hắn cũng đã rạo rực đứng dậy rồi.

"Thu Thu, đêm nay còn dài, chúng ta sẽ từ từ "thư giãn" cùng nhau"

Thẩm Thu giờ chỉ còn chút sức lực có chống cự cũng như không nên đành đầu hàng để anh xử lí cả đêm nay.

Trong cơn mơ của Linh Hy được bao trùm bởi một màu đen kịt, cô thấy một đóm sáng đằng xa, vội chạy tới đó. Bỗng nhiên có một bàn tay trồi lên từ bên dưới nắm lấy bàn chân khiến cô ngã xuống, ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là ba cô, người đã nắm chân của cô.

Trong tâm trí của cô ba luôn là con quỷ khiến cô có một vết sẹo sợ hãi đối với những người đàn ông có ánh mắt như lúc ông đánh cô. Linh Hy đạp mạnh cánh tay đang nắm chặt khuỷu chân cô.

Cánh tay còn lại của ông hiện ra một ngọn đuốc có ngọn lửa lớn đang cháy phùng lên như muốn đốt người khác, cô sợ hãi lấy hai tay che lại.

Linh Hy lại nhớ đến tháng ngày địa ngục khi đang ở trong căn nhà cùng bố đó. Nước mắt cô tuôn rơi, âm thanh từ miệng lại vang rên tiếng rêи ɾỉ trong sự sợ hãi.

Hàn Duật nghe thấy liền vội bỏ quyển sách đang đọc dở trên tay chạy lại bên giường cô.

"Hy Hy, không sao, có anh ở đây, đừng khóc nữa. Hy Hy, dậy đi em, mọi chuyện không sao nữa rồi."

Linh Hy bật dậy trong hoảng loạn, miệng cứ mãi lẩm bẩm đừng đánh con xin ba, con xin ba mà... . Hàn Duật ở bên cạnh ôm cô vào lòng, cố gắng trấn an cô đã không sao nữa rồi.

Cô cứ khóc nấc mãi, anh nghe thấy cứ nghĩ là mình đã làm cô đau đớn đến mức ám ảnh nên càng hận bản thân nhiều hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »