Chương 6
Mộ Thiên Tú tránh ở sau tàng lá, kinh ngạc nhìn người,đánh đàn hắn chẳng những nhìn sai rồi, cũng nghe âm sai.
Tiếng đàn dừng lại——
"Đau quá!" Giang Yên Hồng kéo tay áo lật xuống xem tại cổ tay trái một mảng xanh đen, áo não trách mắng, " Mộ Thiên Tú đáng giận, hại ta đau nhức nhiều ngày như thế!"
Mộ Thiên Tú bị mắng liền đỏ mặt, hồi tưởng lúc ấy cơn tức vừa dâng lên, đã quên khống chế lực tay, nói saođối phương chỉ là tay trói gà không chặt thư sinh văn nhược, hắn không nên hạ nặng tay, hắn có chút áy náy nhìn trên cổ tay bị hắn nắm qua lưu lại vết tím loang lổ......
Ống tay áo chảy xuống, lộ ra cổ tay cánh tăy trong suốt trơn mềm như ngó sen, hắn không khỏi bật cười. Trời ạ, Giang Thanh Mặc cánh tay sao lại mảnh như thế, chẳng những mảnh mai, còn non mềm giống như của các bà các chị.
Các bà các chị?!
Cái này ý niệm trong đầu hung hăng gõ hắn một cáii, không tự chủ được xem kỹ Giang Thanh Mặc nhất cử nhất động một lần nữa, bộ dáng đôi mi thanh tú đang cau lại, bộ dáng ngón tay nhỏ nhắn mân mê cánh tay......
Thật sự phấn vị rất nặng, chính là...... Cũng không khó coi, trong cương có nhu, trong nhu có cương, phấn vị vừa đúng, một chút cũng không làm người khác cảm giác chán ghét.
Say mê thưởng thức tốt một hồi hắn đột nhiên bừng tỉnh. Trời ạ, hắn rốt cuộc là căn cốt có gì không ổn? Lại núp trong bóng tối nhìn lén nam nhân! Nhìn lén nam nhân còn chưa tính, lại nhìn tới chảy nước miếng!( MyuMyu: hắc hắc) Hắn muốn đánh tỉnh chính mình dùng sức phát vào cái trán.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Giang Yên Hồng vội vàng kéo hảo ống tay áo ngồi lại, khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy trong đình viện u tĩnh chỉ có hoa và cây cảnh đu đưa, không có nửa cái nhân ảnh, nàng lúc này mới thở dài một hơi.
Nàng cúi đầu nhìn trên vết tím trên cổ tay dần dần phai nhạt, bình tâm tĩnh khí hồi tưởng, Mộ Thiên Tú cũng không phải thật sự có ác ý, chỉ là không biết hắn đang giận cái gì thôi, nghe khẩu khí của hắn, hắn rất thưởng thức tài hoa cùng cốt khí đệ đệ, chỉ bằng điểm này, nàng có thể tha thứ cho hắn một nửa.
Từ lúc nhậm chức đến nay, tên kia suốt ngày tại trước mắt xoay tới xoay lui, phiền thì phiền, nhưng nhìn lâu cũng không đáng ghét như vậy, hắn tuy giống như gà mẹ nghĩ ra không ít chủ ý,( myu: tỉ sao lại so huynh với gà mẹ, thật bi thảm a) giúp không ít bề bộn, nhưng từ đêm đó ồn ào một trận, hắn không thấy đến nữa, bên tai đột yên tĩnh lại, thật là có điểm không quen.
Mễ Bối cước bộ nhẹ nhàng lướt qua đình viện, "Thiếu gia, ăn cơm đi." Tiểu thư đồng hỗ trợ đem thất huyền cầm để lại trên tủ cao, nhịn không được quan tâm hỏi: "Thị Lang đại nhân thật sự sẽ không đến nữa rồi?"
"Hắn nói cho dù ta cầu hắn, hắn cũng sẽ không đến lại, ngươi nói đi?" Giang Yên Hồng cùng mét bối cùng đi ra khỏi gian phòng.
"Thât đáng tiếc đó ——"
"Ngươi đáng tiếc chính là người tài trợ nguyên liệu tốt a, quỷ tham ăn." Nàng gật đầu đắc ý cầm lên một quyển sách, "Một ống cơm lam, một bầu nước, ở nơi ngõ nhõ, nếu là người khác thì không chịu được mà lo buồn, ta thì tự nhiên vui vẻ."**
"Cho nên Nhan Hồi ***mới có thể chết sớm như vậy, hắn là chết đói."
Nàng phì cười, đang muốn đáp lời dưới chân vấp một cái, ngã quỳ tới trước trên mặt đất.
"Thiếu gia, ngươi đừng lo a?!" Mễ Bối vội vàng nâng dậy tiểu thư đau đến ôm đầu gối kêu đau, tiện thể đá miếng gạch hoa làm vấp chân nát bấy.
"Đau quá, ta gần đây có vận số đau nhức, có phải không?" Nàng tức giận đến muốn trực tiếp phá hư chỗ lõm trên gạch hoa nói.
"Nói chính xác là vận nghèo hèn, chúng ta nào có tiền tu nhà." Mễ Bối vẻ mặt buồn bực nói: "Thiếu gia, người khác làm quan phát tài, chúng ta sao vậy đều phát không lên nổi?"
"Loại tiền lòng dạ hiểm độc thịt cá hương dân (coi người như cá thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu) chúng ta đừng kiếm, ta đang xem có hay không cái cơ hội tốt nào kiếm tiền. Bất hảo, nhẫn nại nữa điểm."
"Ta không phải oán giận cuộc sống khổ, chẳng qua là cảm thấy đều là làm quan, sao khác biệt nhiều như thế."
"Ta biết rồi." Nàng cẩn thận phân phó, "Đừng để cho mẹ ta đến bên này, miễn cho lão nhân gia người té ngã."
Chủ tớ hai người bên cạnh vừa trò chuyện vừa hướng nhà ăn đi đến, không có chút nào phát giác được ở chỗ sâu trong bống mát Thiên Diệp đào có một nam tử đang đứng trong mắt ngập tràn hoang mang.
* Cửa sổ lăng hoa cách: Kiểu như cái này có trạm trổ mai, lan, cúc, trúc gì gì đó
**:Câu này lấy trong Đức Khổng Tử thường khen Nhan Hồi:
"Hiền tai Hồi giả! Nhất đan tự, nhứt biều ẩm, tại lậu hang, nhân bất kham kỳ ưu, Hồi giả, bất cải kỳ lạc! Hiền tai Hồi giả!" Nghĩa là: Hiền vậy thay Nhan Hồi! Một giỏ cơm, một bầu nước, ở chỗ ngõ hẹp, giá người khác ở vào cảnh ấy thì lo buồn không chịu được, thế mà Nhan Hồi không bao giờ đổi cái vui của mình. Hiền vậy thay Nhan Hồi!
***Nhan Hồi, họ Nhan, tên Hồi, tự là Tử Uyên, nên cũng gọi là Nhan Uyên, là con của ông Nhan Do, người nước Lỗ.
Nhan Hồi theo học với Đức Khổng Tử, và là học trò giỏi nhất trong số các học trò của Đức Khổng Tử.
Nhan Hồi mất lúc còn rất trẻ, mới 31 tuổi.