Chương 25
Mộ Thiên Tú ra ngoài thăm bạn mới vừa vào Quận Vương phủ đã nhìn thấy Lục Diệp tránh ở dưới hành lang lén lút ngoắc hắn.
"Phu nhân bị lão phu nhân phạt quỳ gối trước Từ Đường."
"Tại sao?" Cái này hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
"Còn không phải vì chuyện ngày hôm qua, lão phu nhân đem sai phạm toàn bộ đổ hết trên đầu phu nhân, hung hăng sửa chữa nàng xong, bây giờ còn phạt quỳ, người nhanh đi cứu nàng."
Một cơn tức giận bốc lên, Mộ Thiên Tú phẫn bước hướng Từ Đường đi đến, tiến vào cửa chính đã nhìn thấy Giang Yên Hồng một người cô linh linh qùy trên quảng trường lát đá, hai tay bưng gia pháp, giơ cao khỏi đầu, hắn đau lòng kéo nàng.
"Không cần quỳ nữa."
"Không được, bà bà nói quỳ đến hương tàn mới có thể đứng lên."
Giang Yên Hồng mếu máo bỏ tay của hắn ra, mất đi chỗ dựa, hai chân quỳ đến tê dại mềm nhũn, thiếu một chút muốn té ngã, hắn vội vàng vịn hai vai của nàng, quay đầu nhìn hương cắm ở trước bậc thềm. Có lầm hay không? Dĩ nhiên là một cây hương tiến cống,vừa to lại dài phải đợi cây hương này tàn, trước sau cũng gần hai canh giờ, việc này là chủ tâm muốn nàng quỳ phế luôn đôi chân, hắn phát hỏa lớn thật rồi.
"Không cần phải quỳ, có việc gì ta gánh chịu."
"Ngươi gánh chịu? Ngươi đương nhiên có thể gánh chịu, chính là bị đánh bị phạt tất cả đều là ta."
Buổi sáng hắn vừa ra khỏi cửa, mẹ chồng liền tới phòng gọi người, gọi đến trước Từ Đường cũng không chuẩn nàng tiến vào Từ Đường, trực tiếp ở trước bậc thang hung hăng giáo huấn nàng, rồi mới để nàng một người cô linh linh ở nơi này phạt quỳ nàng càng quỳ càng cảm thấy ủy khuất, vừa nhìn thấy hắn đến đây, cũng nhịn không được nữa mà phát tiết.
"Ngươi đi đi a, người ta trách ta dạy hư nhi tử rồi, ngươi như thế nàycàng làm hại ta thảm hơn, đi đi, không cần ngươi lo a ——"
"Nàng là thê tử của ta, cũng là vì ta mới bị phạt, ta sao có thể không trông nom?" Hắn một bả đoạt lấy gia pháp, thẳng tắp quỳ xuống, "Phải quỳ cũng là ta quỳ, nàng không cần quỳ."
Hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo lại vì nàng quỳ xuống, trong nội tâm nàng một hồi cảm động, nước mắt nhịn đã lâu lăn xuống, không biết là bởi vì ủy khuất khó nhịn, hay là cảm động rơi lệ.
"Nếu như ngươi cưới Tề quốc công chúa, chẳng phải cái chuyện gì cũng không có sao? Ta không cần ở đây bị làm khó dễ, ngươi cũng không cần quỳ, tại sao không cho ta về quê nhà? Tại sao muốn lấy ta?" Nàng khóc tí tách ầm ĩ.( Cái này là nguyên văn à nha)
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Ta thích chính là nàng, không cưới nàng thì lấy ai?" Mộ Thiên Tú đương nhiên mà trả lời, duỗi tay giúp nàng chùi đi nước mắt.
"Ngươi đương nhiên thích, ngươi thích trêu cợt ta, thích khinh bạc ta, nào có người nàovô lại như ngươi vậy...... Ô......" Giang Yên Hồng đẩy tay của hắn ra, khóc càng lợi hại hơn.
Thấy nàng khóc không ngừng, hắn có chút rối loạn tay chân, "Ta thừa nhận ta có làm một ít chuyện ngu xuẩn, đó là bởi vì ta thích nàng, ta kìm lòng không được nha."
"Yêu thích ta cái gì? Ta lớn lên không đẹp như Thạch Lựu, gia thế cũng kém so với Tề quốc công chúa, tuổi không nhỏ, tính tình lại xấu, suốt ngày cùng ngươi tranh cãi, như vậy ngươi còn thích à?"
"Thích, ta chính là thích nàng như vậy." Đáy mắt của hắn ánh lên niềm vui thật sâu, khóe miệng giãn ra, "Ta thích nói chuyện với nàng, thích nghe nàng đánh đàn, càng thích cùng nàng hợp tấu, thích xem bộ dạng nàng tức giận tìm ta tính sổ, thích vẻ mặt nàng khi nghĩ về ta, càng ưa thích......"
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trên hàng mi dày còn vương nước mắt, nhưng ủy khuất trongmắt như mây khói tứ tán không còn tung tích. Nhìn hắn vẻ mặt say mê, giống như đang nói về tuyệt thế mỹ nữ nào đó, mà không phải nàng, mỗi lần nghe hắn nói một chữ thích, tâm liền nhảy lên hạ xuống, cảm giác ngọt ngào nong nóng gì đó trong ngực lại bành trướng một ít.
"Càng ưa thích cái gì?"
Hắn cười đến thật mập mờ, "Ăn ngươi."
"Đáng ghét, luôn không đứng đắn." Mặt nàng hồng lên nhẹ mắng một tiếng.(Myu: Tú ca thật là hiểu đạo lý đẹp trai thua chai mặt T.T)
"Nàng đương nhiên không phải thị thϊếp, bởi vì nàng chưa thị tẩm qua." Hắn tiếp tục trêu chọc nàng.
"Hoàn hảo, hoàn hảo, ta nói không lại chàng rồi." Giang Yên Hồng lần nữa quỳ xuống, nhưng lần này quỳ là cam tâm tình nguyện, nàng không muốn để một mình hắn quỳ, nàng muốn cùng hắn quỳ cùng một chỗ. Hắn cũng không lại kiên trì bảo nàng đứng lên, hai người sóng vai quỳ, hắn bắt đầu kể sự tích vĩ đại khi còn bé tinh nghịch bị xử phạt, thua người không thua trận, nàng cũng khoe năm nào đó truyền thuyết dã nha đầu tung hoành khu phố.
Nghe thấy trong tường vây Từ Đường truyền ra thanh âm cười cười nói nói, Mộ Thiên Ân buồn bực đi vào, trông thấy quỳ không chỉ có Giang Yên Hồng, còn có đệ đệ, hắn thật kinh ngạc, thong thả bước đến trước mặt bọn họ. "Mẫu thân giáo huấn tì thϊếp không hiểu chuyện, đường đường Thị Lang đại nhân lại cũng quỳ theo, sủng ái thϊếp cũng không phải sủng kiểu này, truyền ra ngoài ngươi còn muốn làm người không?"
Mộ Thiên Tú không cho là đúng ha ha hai tiếng, "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, thê tử gặp nạn, làm trượng phu sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Giang Yên Hồng trong nội tâm lại là một hồi cảm động, cho tới hôm nay, nàng cuối cùng hoàn toàn tin tưởng thành ý của hắn là thật lòng.
"Nói cho cùng, bởi vì câu tiếp theo là『lúc đến đại nạn đều tự bay 』." Mộ Thiên Ân khıêυ khí©h đùa cợt. Mộ Thiên Tú yên lặng, như có điều suy nghĩ nhìn đại ca một lát, tình ý sâu xa mà than thở một tiếng.
"Đại ca, từ đáy lòng có yêu một người ngươi sao? Ai cũng được, ngươi có yêu sao? Bằng không lòng của ngươi sao lại lạnh như thế?"
Lời này giống như quăng ngay mặt Mộ Thiên Ân một cái cái tát mạnh, gương mặt bình thường tái nhợt giờ tức giận đến đỏ hồng, ở đây người người kính sợ, ca ngợi không thôi danh hiệu Tuyên thành Quận Vương, kỳ thật hắn rất là cô độc, rất nhàm chán, quan hệ cùng thuộc hạ không tốt, không có bằng hữu, bộ hạ thì sợ hắn, cũng không có tri kỷ, nữ nhân nào hiểu hắn, bị nhìn thấu sự mềm yếu hắn thẹn quá hoá giận đá ngã lăn lư hương.
"A Tú, ngươi càng lúc càng làm càn ——"
"Đa tạ đại ca khai ân."
Lư hương bị đá bay, hắn coi như hương cống đã tàn, tự nhiên đứng lên, thuận tay sẽ đem gia pháp giao cho đại ca, đỡ lấy thê tử, nghênh ngang ra Từ Đường.
"Như vậy thật sự không có vấn đề sao?" Nàng vẫn còn có chút lo lắng, loại người âm hiểm này khó hiểu nhất.
"Có cơ hội liền chuồn, bằng không thật sự ngây ngốc quỳ ở đó sao?"
"Nói cũng đúng."
Xem nàng chân thấp chân cao đi theo, hắn ngồi xổm xuống, hai tay vòng ra sau người,
"Ta cõng nàng."
"Thϊếp còn tự đi được mà …"Dưới ban ngày ban mặt, để cho người ta nhìn thấy thì thật xấu hổ. Hai cái bàn tay phẩy phẩy, "Đi lên."
Hai mắt thẹn thùng đảo một vòng trong bóng rừng hai bên đường, xác định không có nhân ảnh nhàn rỗi nào, Giang Yên Hồng mới thẹn thùng nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của hắn, hắn vui vẻ cõng nàng lên, tâm tình vui sướиɠ giống như chim sơn ca bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, nàng ngại ngùng rủ hai mắt xuống, đôi tay nguyên bản vịn trên đầu vai hắn lén vòng lên cổ của hắn, cái trán nhẹ nhàng dựa vào nhau, ngay cả trái tim cũng dựa vào.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm đã canh hai, Giang Yên Hồng trên giường trằn trọc, cuối cùng xuống giường, thắp sáng đèn cầy, ngồi vào trước gương bạc tỏa ánh sáng lập loè giống như trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một lần sửa sang quần áo ngủ cùng tóc rối, thẹn thùng sợ hãi xuống lầu dưới.
Mộ Thiên Tú thổi đèn, đang định nằm ngủ, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hắn mở cửa nhìn xem, chỉ thấy đầu bậc thang u ám một vị giai nhânáo tơ trắng lặng yên đứng một mình, hắn quan tâm đi qua.
"Xảy ra chuyện gì? Mơ thấy ác mộng rồi? Hay là chân còn đau?"
Nàng không có trả lời, yêu kiều duyên dáng duỗi ngón út ra nhẹ nhàng mà ngoắn lấy ngón út của hắn, chậm rãi dẫn dắt hắn, từng bước từng bước đi lên lầu.
Hắn nửa mừng nửa lo mà theo nàng lên lầu một bước tiến phòng ngủ lầu hai, một đôi cánh tay tráng kiện liền không thể chờ đợi được vòng qua eo nhỏ nhắn mềm mại.
" Thổi đèn đã!" Nàng thẹn thùng chỉa chỉa ánh nến trước gương bạc.