Giang Dữ Bạch càng nghĩ càng thấy không đúng, định đứng dậy đi tìm Quý Nghiên thì thân ảnh quen thuộc kia đã xuất hiện ở hội trường.
Giang Dữ Bạch cũng chú tới trên mặt của Quý Nghiên không có bất kì lớp trang điểm nào, thậm chí quần áo vẫn là bộ đồ sáng nay.
Tưởng hắn đi từ phòng hóa trang cơ mà?
Hơn nữa không biết có phải cậu nhìn nhầm không, có cảm giác dáng đi đường của Quý Nghiên lức mới vào cửa có chút không đúng? Trong khi cậu đang suy nghĩ như vậy thì Quý Nghiên đã nhanh chóng khôi phục dáng đi thường ngày, lưng thẳng, khí chất thong dong ưu nhã, giống như tất cả chỉ là ảo giác của Giang Dữ Bạch.
Thần thái của Quý Nghiên có chút vội vàng, vừa mới ngồi xuống thì phó đạo diễn Sầm Mặc Hiên cười lạnh nói: "Trường hợp quan trọng như vậy mà cậu cũng dám đến muộn? Tôi còn tưởng cậu không muốn diễn nữa!"
Thương Thịnh ngồi một bên cũng đi theo phụ họa, cười khẽ nói: "Khả năng là do anh Quý Nghiên nhiều việc nên mới quên."
Tuy rằng gã cười nhưng mà trên mặt không hề có biểu cảm tốt nào, hơn nữa còn mang theo thù địch không rõ.
Quý Nghiên không để ý tới Sầm Mặc Hiên cùng Thương Thịnh, hướng tới đạo diễn Vương nói câu "Xin lỗi", cũng không giải thích gì thêm.
Đạo diễn Vương gật đầu, thuận thế cầm micro nói: "Cuộc họp báo của chúng ta liền bắt đầu, tôi xin giới thiệu cho mọi người một số nội dung." Ông cầm theo bản thảo đã chuẩn bị tốt, trình bày cho mọi người về ý định xây dựng bộ phim, chuyển thể, ở phía dưới các báo đài đều cầm micro, bút ghi âm cùng cameras tập trung tinh thần nghe.
Giang Dữ Bạch lại trắng trợn ngây ngốc suy nghĩ.
Lúc nãy khi Thương Thịnh nói chuyện, cậu liền ngửi thấy sự không thích hợp ở đây.
Theo câu chuyện đạo diễn Vương đang nói, Giang Dữ Bạch cẩn thận đánh giá Thương Thịnh.
Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, là kiểu gương mặt nghệ sĩ nổi đang thịnh hành.
Giang Dữ Bạch còn chú tới hình như mặt này của Thương Thịnh có điểm quen mắt.
.... Dường như có điểm.....Giống với Quý Nghiên?
Giang Dữ Bạch còn đang bận quan sát nhân vật khả nghĩ cũng không chú ý đến Quý Nghiên cũng hay nhìn về phía cậu.
Ngồi đó không xa, Đồng Thư Nghi giống như phát hiện báu vật mà thỉnh thoảng dùng đôi mắt lấp lánh ngắm trộm Giang Dữ Bạch.
Đạo diễn Vương nói xong, quay đầu lại nhìn thấy diễn viên bên cạnh mình thế mà không ai nghe ông nói chuyện.
"......"
Ông không khỏi cảm thấy thê lương loại mà "Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm".
Nhưng nghi thức khởi động máy vẫn phải tiếp tục diễn ra.
Tiếp theo là các diễn viên chính tìm hiểu rõ về nhân vật mình sắp sửa diễn.
Giang Dữ Bạch vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Thương Thịnh, sợ gã lại ăn nói linh tinh, không hiểu sao cậu cảm thấy người này đối với Quý Nghiên có thù địch.
May là người này sau câu nói châm ngòi kia liền im lặng, không lên tiếng nhằm vào Quý Nghiên nữa. Đến khi diễn viên chính cuối cùng nói xong thì nghi thức khởi động máy cũng tiến hành đến hoạt động cuối cùng, là chụp ảnh tập thể.
Bức ảnh tập thể này sẽ là bức ảnh duy nhất được tung ra trên Weibo chính chủ của đoàn phim, đồng thời cũng được các diễn viên chính, báo đài truyền thông, các tài khoản marketing được mua chuyển tiếp, thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Vì thế nên ai sẽ chiếm được vị trí trung tâm (center - C) của bức ảnh này sẽ là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.
Đạo diễn Vương vừa nói chụp ảnh thì các diễn viên chính trên sân khấu như được tiêm máu gà, nóng lòng muốn thử vị trí kia. Đồng Thư Nghi vô tình mà sửa lại mái tóc được làm năm giờ của mình; Thương Thịnh sửa sang lại cổ tay áo vest được công ty cố ý thuê với giá cao.
Giang Dữ Bạch....Giang Dữ Bạch thì tùy ý thổi lại lọn tóc bị gió làm rối, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Thương Thịnh.
Quý Nghiên cũng liên tục nhìn chằm chằm Giang Dữ Bạch.
Mọi người cứ mang theo ý định mà đến chỗ đoàn phim chuẩn bị chụp ảnh.
Đạo diễn Vương với vẻ mặt hòa khí, cười: "Chụp bức ảnh thôi mà, mọi người cứ tùy ý."
Ông vừa dứt lời, giống như tiếng huýt còi của trọng tài trong đại hội thể thao, nhân viên đoàn phim nhanh chóng chạy đến vị trí mong muốn của mình.
Thương Thịnh nhanh chóng di chuyển đến vị trí trung tâm hằng mơ ước. Vị trí này là ở chính giữa mọi người, đứng bên cạnh đạo diễn Vương, sẽ là vị trí được mọi người chú ý nhất khi nhìn vào ảnh.
Đồng Thư Nghi vốn dĩ cũng muốn vị trí này nhưng mà bị Sầm Mặc Hiên cố ý cản đường, nên đành phải trơ mắt nhìn Thương Thịnh đứng ở trung tâm sân khấu.
Cô trừng mắt nhìn Thương Thịnh một cái, im lặng nhớ kỹ người này.
Thương Thịnh đang vui vẻ đắc ý nên cũng không rảnh để ý đến ánh mắt ghen ghét của Đồng Thư Nghi, cả người giống như con gà trống thắng trận chỉ thiếu muốn kêu lên "ò ó o" thông báo với cả thiên hạ là gã có được vị trí C.
Gã còn cố ý dùng tư thế của người thắng mà nhìn Quý Nghiên đang đứng ở góc, mặc dù còn chẳng được đáp lại nhưng mà bộ ngực vẫn không tự chủ được ưỡn lên.
Ai ngờ gã đắc ý còn chưa được quá ba giây, đột nhiên Giang Dữ Bạch nói với đạo diễn Vương: "Đạo diễn Vương, ở bên chỗ ngài gió hơi lớn đấy, không thì đến chỗ của tôi đứng đi?"
Đạo diễn Vương nghe thế cũng quay đầu ra, nhìn thấy Quý Nghiên đang đứng dựa gần Giang Dữ Bạch, hơi ngạc nhiên một chút rồi cười khách khách đi đến: "Được chứ, người già như tôi không chịu được gió lớn."
Giang Dữ Bạch cười đáp: "Đúng vậy, đúng lúc Quý Nghiên đang mặc áo khoác, tôi bảo anh ý cởi ra cho ngài mặc nhé."
Quý Nghiên: "......"
Quý Nghiên nhìn dáng vẻ làm một người bạn tốt của Giang Dữ Bạch, đang muốn cự tuyệt nhưng mà không hiểu sao ma xui quỷ khiến lại cởϊ áσ khóac ra đưa cho đạo diễn Vương.
Hành động thuần thục đến cực kỳ ngoan ngoãn.
Hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ làm ra được chuyện này.
Đạo diễn Vương xua tay từ chối, mà nhìn Giang Dữ Bạch chu môi nói: "Tôi không lạnh, cậu đưa cho Tiểu Giang khoác đi."
Mặt Giang Dữ Bạch lộ vẻ xấu hổ: ".....Haha, ngại quá, hay thôi anh Quý vẫn tự mặc đi, tôi cũng không sợ lạnh."
Không đợi cậu nói xong thì áo khoác dày nặng kia đã nhanh như chớp đặt ở trên vai cậu.
Vì thế mà cái áo khoác bị Giang Dữ Bạch bày mưu tính kế, trải qua một vòng, cuối cùng vẫn về trên người cậu.
Áo khoác này vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Quý Nghiên, ấm áp mềm mại, khoác ở trên vai Giang Dữ Bạch giúp cậu chắn đi mọi rét lạnh.
Giang Dữ Bạch theo bản năng liền liếc nhìn sườn mặt của Quý Nghiên, đúng lúc đối diện với ánh mắt đen nhánh như muốn hút con người ta vào trong.
Hình như hôm nay Quý Nghiên vẫn luôn nhìn cậu.
Nhận thức được điều này, cậu cúi đầu ngại ngùng, tâm tình giống như nai con chạy loạn, nhảy thình thịch vài cái không chịu ngừng.
Thế cục trên sân khấu bị câu nói của Giang Dữ Bạch mà đạo lộn, những nhân vật quan trọng đều đi theo đạo diễn Vương đứng gần đó, hơn nữa còn có Quý Nghiên cùng Giang Dữ Bạch là hai nam chính. Vị trí đứng của bọn họ liền biến thành trung tâm.
Khi nhϊếp ảnh gia kêu mọi người cùng cười, Giang Dữ Bạch cũng cười to rực rỡ, không chú ý tới Quý Nghiên đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nhìn về phía máy ánh mà gắt gao nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Giang Dữ Bạch, ánh mắt ý vị không rõ.