Edit: Hạ Vy
Lối nhỏ trống vắng mà kéo dài, không có người nói nữa, Giang Dữ Bạch đi theo phía sau cô gái dẫn đường, tay đút vào túi quần, tư thái thanh thản mà đi tới.
Cô gái kia tựa hồ cũng cảm nhận được không khí xấu hổ, lấy ra di động ra bắt đầu nhắn tin.
Bên kia trong não Giang Dữ Bạch, 007 đang ở vui sướиɠ mà cắt các loại thanh âm giới thiệu cốt truyện cho cậu.
Bọn họ làm nhiệm vụ xuyên nhanh đều giống nhau, gồm có hai loại hình thức xuyên qua, một loại là thói quen nhìn khuôn mặt của mình, dùng trực tiếp thân thể của mình xuyên qua, sau đó từ hệ thống trống rỗng bịa đặt một thân phận mới. Một loại khác là theo đuổi cảm giác mới mẻ, mỗi lần đều tùy ý xuyên qua cơ thể của người sắp chết ở thế giới này, thuận tiện giúp nguyên chủ thực hiện tâm nguyện chưa hoàn thiện.
Giang Dữ Bạch trước giờ đều nhìn quen mặt mình, đồng thời cũng không quá thích ứng cảm giác chiếm dụng thân thể của người khác, cho nên mỗi lần đều là mang theo hồn thể xuyên vào thân thể nguyên lai của mình. Vì vậy cậu mỗi lần chỉ cần biết rằng thân phận và bối cảnh cơ thể, cũng không vội vã đánh giá diện mạo của mình.
007 tràn ngập thú vị mà giới thiệu, Giang Dữ Bạch gian nan mà nắm giữ cốt truyện.
Mục tiêu của cậu là Quý Nhiên, người từng là đứng ở kim tự tháp của giới giải trí. Từ sau khi tốt nghiệp học viện hí kịch nổi tiếng, nhận một bộ đại IP chế tác nam xứng, bằng vào kỹ thuật diễn xuất tinh vi cùng bề ngoài làm người ta khó quên, mà hắn thành công bạo đỏ. Dựa vào ngọn gió này, hắn lại tiếp nhận một vai nam chủ được cải biên từ truyện tranh, hơn nữa còn dựa vào cơ hội này mà lấy được cúp ảnh đế. Khởi điểm tốt như vậy, từ đây con đường của Quý Nhiên ở giới giải trí càng là thuận buồm xuôi gió, đánh bại vô số kịch bản lớn, giành được nhiều danh hiệu có giá trị, có thể chất đầy cả ba kho hàng.
Rực rỡ như vậy nhưng bị đánh vỡ chỉ một lần.
Đồ uống của hắn vì trợ lý không chú ý mà bị anti-fan trộn lẫn Paraquat* vào! Paraquat chính là thứ chỉ cần uống một ít thôi là có thể khiến người trưởng thành mất mạng như chơi.
(*Paraquat: có công thức hoá học là [(C6H7N)2]Cl2. Đại khái là thuốc diệt cỏ.) May mà Paraquat sau khi trộn vào đồ uống, độc tính giảm xuống không ít. Hơn nữa lúc ấy Quý Nghiên không thích thứ đó, vì thế chỉ hơi nhấp một chút lập thời chú ý tới mùi vị không thích hợp, kịp thời đưa đến đi bệnh viện. Hắn ở bệnh viện trải qua cuộc trị liệu khẩn cấp, cuối cùng cũng giữ được cái mạng.
Đúng là chỉ giữ được cái mạng.
Từ đó về sau, Quý Nghiên đối với thức ăn đều phá lệ đa nghi. Đồ ăn vừa vào miệng, trong đầu hắn lập tức hiện lên hương vị đồ uống trộn lẫn Paraquat, khiến hắn dù nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nuốt xuống.
Hắn cái gì đều ăn không được, cái gì cũng không dám ăn.
Bệnh kén ăn chính là bắt đầu từ lúc ấy.
Bởi vì ăn không ăn được, thân thể của Quý Nhiên luôn trong trạng thái đói khát, dẫn đến các chức năng trong cơ thể xuất hiện chướng ngại, thân thể biến chứng bệnh tật cũng làm các cơ quan trong người mệt mỏi theo. Hắn ngày càng trở nên gầy ốm, cả ngày uể oải ỉu xìu. Lúc này xung quanh hắn cũng bắt đầu có những lời đồn, nói rằng Quý Nhiên bởi vì hút ma túy mới biến thành như vậy, hơn nữa còn bịa đặt các loại chứng cứ account marketing phát ra.
Về phần tài liệu đen của Quý Nghiên bị bịa ra, lúc đó ở trên mạng cũng ba hoa chích choè truyền bá lên.
Nhóm cầm trường thương đoản paparazzi ngồi canh ở cửa nhà của Quý Nghiên, cửa công ty, tiệm cắt tóc thường đến, chụp hàng loạt ảnh Quý Nhiên từ từ gầy yếu.
Ban đầu một số fans của Quý Nhiên còn tiến hành công kích trên mạng, chờ đợi phía Quý Nhiên chính thức đáp trả. Nhưng đã qua một tháng, rồi hai tháng, bọn họ không chỉ không chờ được lời bác bỏ tin đồn, mà hình ảnh Quý Nhiên xuất hiện trên màn ảnh cũng không còn.
Quý Nghiên thoạt nhìn có thái độ cam chịu, chính vì vậy mà tin đồn cứ như được chứng thực, fans của hắn đều thất vọng tột đỉnh, trước kia có bao nhiêu yêu thương, hiện tại có bấy nhiêu hận thù. Tình huống hơi tốt một chút là bọn họ trực tiếp thoát fan, bán hết các vật kỷ niệm lấy tiền. Còn xấu hơn nữa thì từ fan trực tiếp thành anti, bắt đầu chửi bới. Tóm lại, trên khu bình luận Weibo của Quý Nghiên đều là các tiếng mắng chửi, hoàn toàn biến thành nhóm anti-fan cuồng loạn.
Giang Dữ Bạch nghe xong thực hoang mang: "Tại sao hắn không làm rõ? Kỳ thật chỉ cần ném bệnh án của mình là được, còn có thể dùng chiêu này thu được không ít fan."
[Cha mẹ hắn ngay lúc đó vì phá sản mà nhảy lầu, người thân lại nhân cơ hội làm loạn, hắn bận lo hậu sự, trả nợ. Cơ thể hắn vốn dĩ đã suy nhược rồi, nay gặp đả kích lớn như vậy, thân thể không chống cự nổi, trực tiếp ở trên giường bệnh hai tháng, mỗi ngày đều phải dựa vào chất dinh dưỡng tiêm vào cơ thể mới có thể sống, vì thế hắn đâu rảnh bận tâm tới mấy thứ đó.]
Giang Dữ Bạch nghe 007 giải thích xong, hiếm thấy mà không độc miệng.
Đoạn cốt truyện này, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt để kể lại, nhưng đủ để cảm nhận được sự tuyệt vọng nồng đậm cùng vô lực trong đó, huống chi là người trực tiếp trải qua những việc này.
Đã từng thiên chi kiêu tử*, lại bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà chật vật ngã xuống đáy vực, ngã đến tan xương nát thịt.
(*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.) Một cảm giác chưa xót không rõ cứ liên tục dâng lên không ngừng trong lòng Giang Dữ Bạch, thiêu đến tâm can cậu đau như chết, làm cậu đối với vị nam chủ chưa gặp mặt kia sinh ra vài tia thương tiếc.
Giang Dữ Bạch ở trong lòng yên lặng quyết định, cậu không những muốn giúp Quý Nghiên chữa khỏi bệnh, mà còn muốn giúp hắn trở về đỉnh cao của sự nghiệp. Còn những người trước kia từng khi dễ Quý Nhiên, cậu nhất định sẽ dùng cách gấp mười lần để trả cho bọn họ!
*** Cô gái xa lạ kia dẫn Giang Dữ Bạch đến một căn phòng.
Cô đẩy cửa ra, dùng một ngữ khí lưu loát như người Bắc Kinh, quay đầu cười nói: "Thầy Giang, đây là là chỗ liên hoan đêm nay, địa điểm có chút đơn sơ, nhưng cậu cũng biết gần đoàn phim đều là rừng núi hoang sơ, tìm không ra chỗ nào tốt hơn, mong cậu thông cảm."
Giang Dữ Bạch nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới nhớ tới, cậu còn chưa hỏi đến thân phận mà hệ thống sắp đặt cho mình.
Cửa gỗ mộc mạc được đẩy ra, Giang Dữ Bạch tựa như tiến vào một thế giới khác.
Mùi rượu, mùi đồ ăn, nước hoa của phụ nữ và đàn ông, tất cả đều như trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi hương cực khó ngửi, làm cho Giang Dữ Bạch không kìm được lòng mà che mũi lại.
Ánh sáng trong suốt của đèn thủy tinh xa hoa phủ đầy đỉnh đầu, trên bàn tròn bày đầy sơn hào hải vị, thoạt nhìn một chút cũng không "đơn sơ".
Lấy bàn tròn làm trung tâm, tất cả mọi người trên ghế lô chia làm tốp năm tốp ba, kề vai sát cánh, cao giọng nói chuyện, nhìn thật náo nhiệt.
Vừa thấy Giang Dữ Bạch đi vào, một nam nhân trung niên bị vây ở trung tâm quay đầu nhìn lại, hướng cậu nói: "Dữ Bạch tới rồi, có gương mặt này làm nam chủ, bộ phim của chúng ta nhất định sẽ đạt rating cao nhất." Người này vừa dứt lời, những người khác ở ghế lô cũng theo sau mà phụ hoạ.
"Đạo diễn Vương nói đúng, không có anh Giang đoàn phim chúng ta cũng không thu hút lượng fan lớn như vậy."
"Thầy Giang chính là người đẹp nhất mà tôi từng thấy ở giới giải trí."
Giang Dữ Bạch thấy mọi người quay chung quanh mỹ mạo của cậu, đem cậu khen từ đầu tới chân, cũng không khen những thứ khác tất cả đều vây quanh mặt mũi, cuối cùng cậu không nhịn được mà trộm hỏi hệ thống.
"Thân phận lần này của ta là gì? Nghe tới cũng là nhân vật có rất nhiều fan, nhưng làm sao bọn họ chỉ khen mặt ta lớn lên đẹp?"
[Thân phận của cậu là một người kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào thế lực trong nhà mà tác oai tác quái trong giới giải trí, nói cách khác chính là... "Bình hoa".]
Hơn nữa còn vừa mới đoạt vai diễn của Quý Nhiên.
Nhưng những lời này 007 không dám nói ra, mời vừa tuyên bố nhiệm vụ thiên mệnh là trồng trọt, ký chủ còn không có ở lại đây, chờ sau khi gặp được mục tiêu nhiệm vụ nói sau.
Giang Dữ Bạch không chú ý nhiều như vậy, cậu nghe 007 nói xong, vui đến thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, khóe miệng đều đang áp chế không nâng lên.
"Thật sao?! Đây chẳng phải là thân phận phản diện rõ ràng sao?"
007 không biết vì cái gì mà ký chủ nhà mình nghe thấy tin tức này lại thoạt nhìn vui sướиɠ như vậy, khó hiểu hỏi:
[Ký chủ, vì sao mà cậu giống như rất thích thân phận này?]
"Có thân phận này lập tức đơn giản hơn nhiều. Nhìn người nào không thuận mắt có thể trực tiếp xử lý, còn không cần phải giải quyết chuyện kế tiếp, không tốt sao?"
007 ngây ngốc, bị dọa đến choáng váng, run bần bật khuyên can nói:
[Ký chủ, ở thế giới hiện tại của chúng ta, là muốn xây dựng một cộng đồng xã hội chủ nghĩa hài hoà.]
"Cho nên chúng ta phải dùng cách 'văn minh' để giải quyết. Yên tâm đi, ta sẽ không để xảy ra án mạng. Đi theo ta qua nhiều thế giới như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu cách làm việc của ta?"
007 ngừng ý niệm tiếp tục dông dài.
Xác thật, Giang Dữ Bạch là người có nhiều Hoàn Hồn Thạch nhất Cục Quản Lý Thời Không, cũng được xem là vương bài đáng giá nhất của cục. Tỷ như lần này, nhiệm vụ mấu chốt đến an nguy của Chủ Thần như vậy, nếu là người khác nhận được, cục trưởng Nhan nhất định sẽ dùng pháp thuật cưỡng chế loại bỏ, đổi người khác chấp hành nhiệm vụ. Nhưng người nhận được lại là Giang Dữ Bạch, hắn ta chỉ có thể buông tay để cậu đi làm.
Giang Dữ Bạch giải quyết sự việc dứt khoát lưu loát, tính cách lại tốt, là người hắn ta thích nhất trong cục.
Cậu tiêu sái bừa bãi, thật sự không giống như là người có chấp niệm kiếp trước rất lớn. 007 đã từng hỏi qua cậu vài lần, nếu chờ đến cơ hội hình thành cơ thể mới, cậu đi về làm cái gì, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này, Giang Dữ Bạch đều tìm cớ để lãng tránh.
Về phần vì sao Giang Dữ Bạch rốt cuộc không chịu đầu thai, cũng giống như chuyện "Vì sao cục trưởng Nhan thích xem tiểu thuyết ngôn tình" hay "Vì sao Hoa Vô luôn thích làm tra thụ sắm vai hệ thống", tất cả đều không thể lý giải, sóng vai trở thành ba thắc mắc lớn không thể giải quyết của Cục Quản Lý Thời Không.
*** Bữa tiệc còn đang tiếp diễn, sau khi Giang Dữ Bạch biết được thân phận của mình, càng buông thả hơn. Cùng người khác uống rượu vung quyền cực kỳ vui vẻ, còn đem chuyện trợ lý ở đoàn phim chu đáo như thế nào nói ra, thậm chí cả chuyện chuyên viên trang điểm yêu thầm mình cũng bộc bạch hết tất cả bí mật trong lòng.
Phó đạo diễn đoàn phim Sầm Mặc Hiên ghé vào tai đạo diễn Vương, nhỏ giọng nói: "Không biết vì sao tôi nhìn ra, vị Giang tiểu thiếu gia này, tính tình biến tốt không ít?"
Vương đạo cười nhạo gã một tiếng: "Người này tính tình không tốt không phải là chuyện ngày một ngày hai, hôm nay có lẽ tâm tình tốt. Dù sao chúng ta thu tiền nhà cậu ấy, cậu ấy thích sao thì kệ đi. Cậu còn có công phu nhìn mặt đoán tính à, không bằng đi làm thân với mấy diễn viên gạo cội ấy, xem có thể cứu vớt thanh danh của tôi trở về không."
"Là vậy sao."
Đạo diễn Vương lại thở dài một tiếng: "Chỉ đáng tiếc cho Quý Nghiên, cả giới giải trí này tôi chỉ công nhận mỗi kỹ thuật của hắn."
Sầm Mặc Hiên trong lòng cả kinh, vội vàng đánh giá một chút bốn phía, thấy không ai chú ý tới bên này, mới hạ giọng nói: "Tôi biết ông vẫn muốn Quý Nhiên tiếp nhận bộ này, cảm thấy hắn là nam chính tốt nhất. Nhưng quá khứ của hắn hiện tại đều bị phơi ra bằng tất cả những lời gièm pha, còn đoàn phim nào cần hắn chứ? Nói ông cũng không quan tâm mấy thứ này, nhưng cũng phải suy xét một chút. Nếu lúc đó tập thể khán giả chống lại đoàn phim, ông sẽ bị lỗ sạch vốn, chưa kể đến còn ai dám đầu tư tài chính vào chứ?"
Thấy đạo diễn Vương vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Sầm Mặc Hiên lại khuyên nhủ: "Tuy đứa nhỏ Tiểu Giang này tính tình ác liệt một chút, nhưng cũng không phải không có bản lĩnh, gia đình lại có thế lực, còn chưa kể đến bọn họ chịu bỏ vào một khoảng tiền lớn, chỉ là một nam chính mà thôi, ông có cái gì không hài lòng?"
Trong lòng đạo diễn Vương buồn bực, cúi đầu uống rượu.
"Tính, không nói việc này."
Từ khi nhận được kịch bản, đạo diễn Vương chỉ cảm thấy nhân vật này rất phù hợp với Quý Nhiên. Thậm chí còn hao tốn tâm huyết mời Quý Nhiên vài lần hắn mới nhận lời diễn bộ này, vốn dĩ ông còn trông cậy vào kỹ thuật diễn xuất của Quý Nhiên để đạt những giải thưởng lớn, nắm tay hắn đi vào giải thưởng quốc tế, nào ngờ, ai biết được đột nhiên có chuyện xảy ra chứ?
Thôi, cũng là đứa nhỏ này mệnh không tốt.
Đạo diễn Vương vừa nghĩ đến lại uống xong một ly rượu.
Không khí trên ghế lô cứ tiếp tục tăng lên, 007 đột nhiên nói:
[Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ đang ở phòng cách vách.]
"Hả? Hắn cũng đến liền hoan đoàn phim?"
[Không phải... Hắn bởi vì trước kia bị gièm phá, đã không thể diễn tiếp, người đại diện đang cùng hắn đến xin lỗi. Đúng rồi ký chủ, còn một chuyện quên nói cho cậu, vai chính hiện tại của cậu, là cướp trên tay của Quý Nhiên.]
Giang Dữ Bạch nhăn lại mày: "Phòng cách vách có người nào ta biết không?"
"Có một đạo diễn mà cậu biết, tên là Lưu Minh Vĩ."
Trong lòng Giang Dữ Bạch tính toán một phen mà đứng dậy, cậu nhìn mọi người trong đoàn phim nói: "Tôi đi WC, xin lỗi không tiếp được."
Đạo diễn Vương cũng không trông mong gì cậu sẽ ở đây để cuối cùng, vì thế nhìn cậu muốn đi, chỉ cười lạnh trong lòng tấm tắc nói cậu rốt cuộc cũng bại lộ bản tính tìm đại lý do, cho nên tùy ý vẫy tay, nói cậu đi đi.
Giang Dữ Bạch bước nhanh đến căn phòng cách vách, vừa chuẩn bị nâng tay gõ cửa đã nghe thấy một trận âm thanh thanh thúy bên trong truyền ra, động tĩnh này, có thể là do chén đĩa va chạm.
Trong tiếng vang kia trộn lẫn thanh âm nhục mạ của nam nhân, lấy một đạo thanh âm hiền lành làm chủ.
Giang Dữ Bạch cách một cánh cửa nghe không rõ lắm, dứt khoát trực tiếp đẩy cửa ra đi vào. Đã là loại người này rồi, cậu cũng lười để ý cái gì lễ phép, dù sao thân phận của cậu ở thế giới này vô cùng bừa bãi, xông vào phòng của người khác, chắc cũng không ai dám so đo.
Cửa vang một tiếng, người trong phòng đều không có phả ứng gì, còn duy trì động tác cùng tư thái của mình. Một bóng dáng nam nhân cao lớn, soái khí ở giữa phòng nắm cổ áo một tên đàn ông mập, bên cạnh đều là những người khuyên can, nhưng lại chỉ vây quanh tên nam nhân cao lớn kia, biểu tình của gã đàn ông mập lộ ra một chút khoe khoang cùng đắc ý.
Thấy cửa đột nhiên mở ra, toàn bộ mọi người đều im lặng, động tác nhất trí mà nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một gương mặt quen thuộc ở giới giải trí xuất hiện trước mặt bọn họ, cười đến thập phần hiền lành hướng bọn họ vẫy vẫy tay: "Tôi tới mượn bật lửa."
Tuy Giang Dữ Bạch từ trên xuống dưới đều đầy tật xấu, nhưng ai cũng biết cậu không hút thuốc uống rượu. Hiện tại đột nhiên tới mượn bật lửa, nói trắng ra thì lý do thật sự quá vụng về, trong phòng thật sự không ai tin tưởng cậu muốn mượn bật lửa.
Biết là như vậy, nhưng không ai dám vạch trần cậu.
Chỉ có nhân viên công tác của đoàn phim phản ứng nhanh, nói: "Anh Giang muốn bật lửa sao, chờ một lát em tìm giúp anh."
Giang Dữ Bạch không chút khách khí đi vào, đảo khách thành chủ mà tìm một vị trí ngồi xuống.
"Được, cảm ơn a, tôi ngồi ở đây chờ. Mọi người không ngại chứ?"
Tiểu ca nhϊếp ảnh gia chạy nhanh nói: "Làm sao để ý chứ! Cậu có thể đến đây chúng tôi rất vinh hạnh, nếu không thì lấy thêm bát đũa, gọi thêm vài món ăn?"
Giang Dữ Bạch cười tủm tỉm: "Cái đó cũng tốt."
Tiểu ca chỉ là thuận miệng nói không nghĩ tới Giang Dữ Bạch thật sự mặt dày như vậy đồng ý, đành ngậm ngùi đáp: "... Tôi đây hiện tại đi gọi món ăn."
Tất cả mọi người trên ghế đều không hẹn mà im lặng, trố mắt nhìn nhau, còn không hiểu ngọn gió nào lại hấp dẫn "đại sát thần" này đến đây.
Nhìn theo người tìm bật lửa cùng bát đũa, Giang Dữ Bạch đột nhiên thấy người đang quay lưng về phía mình ban nãy xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm ở không trung mà nhìn thẳng vào Giang Dữ Bạch, không biểu hiện một chút cảm xúc gì.
Giang Dữ Bạch lúc này mới chú ý tới, người này năm ngón tay đều dính đầy máu, còn dính một ít trên cổ áo của tên đàn ông mập kia, trên mặt cũng có một khối máu lớn.
Cơ hồ là đồng thời, âm thanh nhắc nhở của 007 vang lên.
[Nhân vật mục tiêu xuất hiện!]
Giang Dữ Bạch hơi ngây người, khóe miệng lại không kìm được giơ lên.
Đệt, ngoại hình này cũng quá soái đi!
Hơn nữa... Còn là kiểu người mà cậu thích.