Chương 6

Chưa từng thấy ai có loại đam mê kỳ lạ như vậy. Ta nghe tai này lọt tai kia, gật gật đầu coi như là lời trêu chọc.

Tuy Trần Du nói như vậy, nhưng chuyện của ta tất nhiên không thể nói với hắn được rồi. Ta đã lên kế hoạch đêm nay sẽ đột nhập vào Lục vương phủ dọa Diệp Nhuận một phen, nhưng trời bỗng nhiên đổ mưa to, đành từ bỏ.

Ta từ nhỏ đã rất sợ sấm chớp, nhỏ có cha mẹ bên cạnh, sau này lớn lên lại có thị nữ thân cận, cũng coi là ổn. Nhưng đêm nay, có vẻ khăn rồi…

Thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên một tiếng “Ầm ầm ầm", ta chỉ có thể chui vào trong chăn trốn. Đến khi chăn trên đầu ta bị kéo xuống, giọng nói của Trần Du vang lên: “Nàng đang làm gì vậy?”

Ta ngẩng đầu, là Trần Du. Mặt ta mếu máo, giọng nghẹn nghẹn: “Không có gì, chỉ là ban đêm hơi lạnh.”

Trần Du nhẹ nhàng “Ừm", không nói gì thêm, thay quần áo rồi nằm xuống bên cạnh ta.

“Đại nhân, đêm nay công việc xong sớm như vậy sao?” Ta hỏi.

“Không phải nàng sợ sấm sét hay sao? Ta tới ngủ cùng nàng.”

Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn ta. Ta nghe vậy liền nhíu mày:

“Tại sao đại nhân lại biết?”

Hỏi xong mới phát hiện mình hỏi sai, có lẽ chut nhân cơ thể này cũng sợ sấm sét. Nghĩ vậy ta bày ra vẻ mặt ủy khuất, chuyển chủ đề: “ Ta còn tưởng rằng….đại nhân đã quên mất rồi.”

Trần Du cười, đem ta ôm vào trong lòng: “Sẽ không quên.”

Hắn ôm ta rất chặt nhưng không khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu, ta chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào khác, nên có đôi chút không quen. Nhưng nghĩ bọn họ bên cạnh nhau thường làm như vậy, ta không đẩy Trần Du ra, mặc kệ cho hắn ôm.

Bên ngoài trời vẫn mưa xen lẫn tiếng sấm, ta không ngủ được, dè dặt hỏi:

“Đại nhân, ngài nói xem, nếu có một ngày ngài phát hiện mình bị người khác lừa, bị lừa đến mức thê thảm, vậy ngài sẽ xử trí người đó thế nào?”

“Tùy hoàn cảnh.” Trần Du nhàn nhạt nói ba chữ.

Ta nhíu mày, tùy hoàn cảnh cái gì chứ? Ở chung cùng hắn mấy ngày, ta phát hiện ra Trần Du này, bên ngoài nhìn lịch sự nho nhã, thật ra chính là kẻ thâm hiểm. Nhưng nếu không như vậy thì làm sao có thể ngồi yên ổn trên cái ghế Thừa tướng nhiều năm như vậy

Ta không dám hỏi quá nhiều, sợ bị hắn phát hiện ra điều gì khác.

“Đường nhi..” Trần Du thấp giọng gọi ta, có lẽ thấy ta không nói gì nữa liền nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Ta gật đầu, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sấm chớp cũng không thấy sợ hãi nữa, bởi vì nằm ở trong ngực hắn lúc này, ta thấy rất an toàn.

…….