Tô Trì Á giật giật khóe miệng, cô bắt đầu hoài nghi với trình độ đặt tên như vậy thì làm thế nào mà người này lại trở thành một nhà văn.
“Anh rể!”
Tô Trì Á còn chưa kịp trả lời, tiếng mô tô gầm rú cùng với tiếng hét chói tai từ xa vọng đến gần, giọng nói vui vẻ của một người thiếu niên truyền đến tai. Cô nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói một câu "Nhãi ranh", rồi nhảy lên xe quay đầu sang nói với Trì Dã: "Lên đây, nhân tiện tôi dẫn anh đi một vòng thăm quan câu lạc bộ."
Hiển nhiên, Trì Dã cũng đã nghe thấy tiếng gọi, người vốn chờ mong được cùng Tô Trì Á ngồi cùng một chiếc xe nay lại đứng yên như lão tăng nhập định, nâng cằm chỉ vào hai chiếc xe máy đang ngày càng đến gần, chậm rãi hỏi: "Họ là đồng đội của cô à?"
Trong lúc hai người nói chuyện, hai người kia đã tăng tốc phi như bay về phía trước, rõ ràng bây giờ đã quá muộn để trốn đi. Tô Trì Á không còn cách nào khác đành phải "hừ" một tiếng: "Bọn họ đều là một đám hỗn đản, một lát họ có nói cái gì thì anh cũng đừng để trong lòng."
“Đương nhiên.” Trì Dã rộng lượng mà cười cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ vừa rồi tiểu đội viên kia hét lên tiếng “anh rể” cũng rất thú vị.
Trong nháy mắt, chiếc xe chạy như bay đã vây Tô Trì Á và Trì Dã ở giữa. Cậu chàng hét to nhất khi nãy cởi mũ bảo hiểm ra trước, khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, cậu hỏi Trì Dã một cách dứt khoát: “Anh là bạn trai trong truyền thuyết của chị Tô đúng không?”
Trì Dã vẫn bình tĩnh vuốt thẳng mái tóc của mình. Tô Trì Á xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Dã, gầm lên: "Kỳ Nguyên Tịch, cậu có tin không, nếu cậu còn dám nói bậy bạ nữa tôi sẽ xé nát miệng cậu ra!"
Hai tay Kỳ Nguyên Tịch khoa trương ôm lấy ngực: “Anh rể, anh mau mau quản chị Trì Á đi!”
Tô Trì Á không nhịn được nhảy xuống, nhéo má Kỳ Nguyên Tịch, kéo sang một bên. Thiếu niên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục xin lỗi: "Em sai rồi, em sai rồi, là Thạch Đầu rêu rao, là Thạch Đầu nói cho em biết hai người giả làʍ t̠ìиɦ lữ!"
Thạch Đầu ở bên cạnh vừa nghe liền cởi mũ bảo hiểm ra: "Này, nhóc con kia, cậu bán đứng đồng đội à!"
"Tôi biết ngay là cậu, huấn luyện thể chất buổi chiều, hai người cậu một người cũng đừng hòng trốn." Lời uy hϊếp rốt cuộc cũng có hiệu quả, hai thằng nhóc mới lớn này nghe vậy, quả nhiên không tình nguyện mà ngậm miệng lại.
Tô Trì Á thở hắt ra một hơi, giới thiệu với Trì Dã đang đứng bên cạnh: "Nhóc con này tên là Kỳ Nguyên Tịch, thành viên trẻ nhất trong đội. Tháng trước cậu ấy vừa tròn mười tám tuổi, là người tinh quái nhất trong đội của chúng tôi. "Người miệng rộng đứng kế bên, tung tin đồn nhảm còn nhanh hơn tốc độ mô tô là Thạch Đầu, lớn hơn Nguyên Tịch hai tuổi, thích nhất là xem náo nhiệt."
Dù giọng điệu của Tô Trì Á đầy ghét bỏ. Nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ thoải mái, khác hoàn toàn so với lúc sáng, có thể nhìn ra được Tô Trì Á có cảm tình rất tốt với họ.
"Chị Trì Á đang bôi nhọ hình tượng của em." Kỳ Nguyên Tịch bất mãn phồng má.