- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trì Ái
- Chương 5: Chú Lee xuyên thời gian 2
Trì Ái
Chương 5: Chú Lee xuyên thời gian 2
6.
Tôi quan sát cậu, nhìn cậu mím môi thận trọng nắm chặt tay lái, trên người còn mặc đồng phục học sinh. Khi cùng một chỗ với Lâm Cánh, tôi chưa thấy qua dáng vẻ cậu nhóc ấy mặc đồng phục, bởi cho tới giờ cậu nhóc chưa từng đi học, cho dù phá lệ đi một lần thì cũng nhét quần áo vào túi, đến lúc bất đắc dĩ mới lấy ra khoác lên.
Kỳ thật loại trang phục này người trẻ tuổi mặc vào chẳng những tuyệt đối không khó coi, ngược lại càng có vẻ ngây ngô hồn nhiên, có loại khí chất đặc thù. Tôi cũng từng tham gia qua buổi trình diễn ‘Sự cám dỗ của đồng phục’, các MB biến thành những chàng trai học sinh ngây thơ, thế là bên dưới hoàn toàn điên cuồng vì du͙© vọиɠ, nhưng hiện tại nhìn Kha Lạc, tôi rốt cuộc mới biết, thế nào mới là sự hấp dẫn tinh khôi chân chính.
Đang bị sắc dục của bản thân khiến cả người đều nóng lên, đột nhiên tôi thấy Kha Lạc nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu hỏi tôi: “Lee, hôm nay anh có gặp phải chuyện gì không?”
“Sao?” Tôi ngẩn người, cũng quay sang nhìn kính chiếu hậu, là chiếc xe Jeep đã theo đuôi tôi cả ngày và người đàn ông mang kính râm.
“Có người theo dõi anh không?”
“Ừm.” Tôi chẳng hề để ý cười, làm ra vẻ tiêu sái không sợ hãi, “Loại non nớt này không ảnh hưởng đến tôi được.”
“Lee, anh phải cẩn thận.” Cậu cau mày, tựa hồ vô cùng lo lắng, “Người Kha gia việc gì cũng làm được.”
Được Kha Lạc quan tâm đến thế, tâm tình tôi tốt lên, duỗi tay vén tóc nơi trán cậu, lại vô cùng thân thiết xoa đầu cậu, “Yên tâm, tôi rất luyến tiếc mạng mình.”
Vậy mà gương mặt Kha Lạc lại đỏ lựng lên, dáng vẻ muốn nói lại thôi, buồn bực một mình nửa ngày, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Cậu đáng yêu như vậy, con tim tôi càng thêm xao động, nhìn tai cậu đỏ rực thật muốn nhoài người lại mà hôn.
Ai, tình hình này, thật đúng là khảo nghiệm ý chí của người già mà.
Cơm chiều chọn ăn bên ngoài, Kha Lạc thần bí dẫn tôi tới một quán hải sản, cậu có phần hưng phấn, như đứa trẻ chia sẻ cho người tốt bí mật của mình. Đã lâu lắm tôi chẳng còn ăn ở những nơi như thế, từ sau khi kinh tế chuyển biến tốt đẹp, tôi vẫn luôn kiên trì đi những nhà hàng với vẻ ngoài tao nhã, còn nơi này không gian lại chật chội, vệ sinh thoạt nhìn không được tốt, những chiếc bàn gần đó với tiếng nói chuyện cũng rất ồn ào, nhưng tìm một chỗ ngồi trong góc cùng cậu, tôi vẫn cảm thấy vui mừng.
Tất cả thức ăn đều là do Kha Lạc chọn, rồi cậu đưa hết đến trước mặt tôi như dâng lên vật quý để tôi ăn thử, sau đó ngước nhìn với đôi mắt ngóng trông chờ tôi khen ăn ngon. Tôi đáng thương rõ ràng bị cay đến muốn phát khóc, ấy vậy mà vẫn phải bày ra vẻ mặt hưng phấn thích thú, không ngừng chậc chậc khen ngợi.
Kỳ thật đều chỉ là vì được nhìn thấy cậu lộ ra vẻ mừng vui mà thôi.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở thành thế này, nhưng có vẻ như vậy cũng chẳng tệ lắm.
Ông chủ nơi này thật lợi hại, tôi phải bội phục vì ông có thể làm ra món ăn cay đến vậy. Kha Lạc ngay từ đầu còn nói cười, không ngừng kể tôi nghe những chuyện lý thú trong trường học, càng về sau thì chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hít hà và sụt sịt mũi, cứ như những kẻ tự ngược đãi mình. Ăm một lúc, chúng tôi nhìn lẫn nhau, đều nhịn không được mà phá ra cười, cả mũi và mắt đều đỏ ửng, miệng giống như mới vừa phun lửa, nhưng khi hít sâu vào thì lại thấy thông mũi, cảm giác thoải mái như lúc mới vừa khóc xong.
“Cái này cho anh.” Kha Lạc nói xong, khom người lấy xâu chìa khóa từ trong túi ra, dúi vào tay tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay tôi, có hơi lạnh.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu, sắc mặt cậu vừa mới dịu đi lại bị tôi nhìn chăm chú mà ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng như vậy thật ngon miệng mà.
“Này, cậu đã từng yêu chưa?” Cậu học sinh ngây thơ nhất định sẽ xấu hổ lắc đầu, sau đó tôi sẽ thuận lợi trở thành mối tình đầu trong cuộc đời cậu.
Nhưng không ngờ rằng Kha Lạc lại cúi đầu, “Ừ”
một tiếng.
“Cái gì?!” Tôi nhịn không được kêu lên đầy kỳ lạ, thật sự là quá bất ngờ. Chẳng lẽ tôi mất nhiều công sức như vậy vẫn không thể trở thành mối tình đầu của cậu ư?
“Là… việc lúc học cấp 2, cô bạn ấy, tôi cũng không còn nhớ được dáng vẻ bạn ấy.” Có lẽ bị phản ứng quá khích của tôi dọa, Kha Lạc lúng ta lúng túng nhìn tôi, biểu tình có phần mờ mịt.
Hừ, thằng nhóc yêu sớm này, vậy mà còn thích qua con gái.
“Lee, tôi biết yêu sớm như vậy không tốt, nhưng anh thấy đó, tôi cũng không để ảnh hưởng đến chuyện bài vở đâu. Hơn nữa lúc ấy chẳng qua là trò chơi của trẻ con mà thôi, kỳ thật cũng không thể nói là yêu.” Nhìn sắc mặt tôi sầm xuống, cậu một bên vừa tội nghiệp giải thích, vừa không ngừng xoa xoa hai tay, nhìn qua có chút bất an.
Tôi hít sâu một hơi, nhướng mày mỉm cười, thôi được, tôi đương nhiên biết đó chỉ là trò chơi của trẻ nhỏ. Nhớ năm đó bản thân mình cũng từng chơi trò chơi dân gian còn quá mức hơn thế, tôi tất nhiên hiểu được chuyện lúc tuổi còn trẻ vui đùa một chút không tất yếu phải so đo.
Điều chỉnh tốt trạng thái bản thân, tôi hồi phục vẻ mặt ôn hoà. Kha Lạc vẫn lo lắng, cứ như sợ tôi sẽ một lần nữa vô duyên vô cớ trở mặt. Tôi vỗ vai cậu: “Lúc tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tất nhiên không thể xem như yêu.”
“Vâng.” Cậu vội vàng gật đầu theo, “Anh khát nước không? Tôi giúp anh đi lấy nước.”
Kha Lạc vội trước vội sau ân cần mãi đến lúc về đến nhà, tôi cũng khoa tay múa chân mừng rỡ hưởng thụ, dù sao để cậu phục vụ mình cũng là chuyện tôi đã sớm quen. Buổi tối tắm rửa xong, tôi lấy áo ngủ cho cậu xem, cậu lật tới lật lui xem một hồi thì cười hỏi: “Cái này có thể xem như áo đôi không?”
Tôi sửng sốt một chút, bỗng dưng có chút ngượng ngùng, qua loa tắc trách nói: “Là do mua một tặng một thôi.”
“Nhưng mà loại hàng này chưa bao giờ ưu đãi như vậy đâu.” Cậu vẫn thẳng thắn thành thật như trước, đôi mắt đen láy nhìn vào tôi.
“Khụ…” Gần như bị vạch trần, tất nhiên tôi có phần xấu hổ, đang chuẩn bị tiếp tục nói xạo, lại nghe thấy Kha Lạc nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh, tôi thích lắm.”
“A, ha, chút lòng thành.” Tôi nhìn hình ảnh cậu cúi đầu không ngừng vuốt ve bộ quần áo đang cầm trong tay, trong lòng chua xót. Trước kia khi ở cùng chỗ với những cậu trai trẻ tuổi, lễ vật quý trọng gì tôi cũng đã từng đưa, vậy mà chỉ được một câu “Thật đẹp” hoặc “Anh đối với tôi thật tốt” cho có lệ, chưa từng có người nào biểu hiện ra sự quý trọng vô cùng như Kha Lạc.
Có lẽ cậu thật rất cô đơn, ngay cả cơ hội nhận được một món quà bình thường đến thế cũng chẳng có.
Tắm trong phòng tắm, trong đầu tôi vẫn chẳng xua đi được dáng vẻ khi nãy của Kha Lạc, khuấy đảo đến mức con tim tôi run rẩy. Âm thầm nắm tay thề, về sau nhất định phải thương yêu cậu nhiều hơn nữa.
Tắm xong tôi mới phát hiện mình quên lấy quần áo, vì thế kêu to nhờ Kha Lạc lấy giúp. Cửa khẽ mở, cậu thò nửa đầu vào. Giữa sự mờ ảo của hơi nước có thể nhìn ra vẻ mặt cậu tươi cười, dường như đùa giờn mà vừa đưa đồ cho tôi vừa nói: “Đồ đôi đó nha.”
Mà tôi thật không biết đêm nay phải làm sao, thế nhưng lại có phần hơi e lệ khẩn trương, nghĩ đến việc cậu vừa mới thấy dáng vẻ trần trụi của tôi thì trên mặt nóng lên, quả thật ngốc nghếch như kẻ với mối tình đầu.
Chờ tôi mặc xong đi ra, thấy Kha Lạc đã mặc áo ngủ mới đứng làm dáng trước gương. Rồi cậu lại kéo tôi tới muốn chụp hình chung, máy ảnh tách một tiếng, hai người đều cướp ảnh để xem.
Trên tấm ảnh là hai chúng tôi mặc bộ đồ ngủ đen sọc ca rô trắng giống hệt nhau, nằm châu đầu vào nhau, nhìn thật ngốc, quả thật cứ như hai tên tù vượt ngục. Nhịn không được tôi phá ra cười, cậu cũng rất trịnh trọng mà lấy lại ảnh chụp.
“Này, dáng vẻ ngố như thế thôi hãy xé đi.”
Kha Lạc không để ý tới tôi, thay vào đó tự mình lấy ra một chiếc hộp như hộp giấu bảo bôi nhỏ nơi gầm giường mà cất vào.
Tôi ngơ ngác nhìn dáng cậu khom người, những lời trêu chọc chưa kịp nói chẳng thể thốt ra.
Nhờ mấy món ăn ban tặng, vào ban đêm miệng tôi như muốn loét, đau đớn lăn qua lộn lại ngủ chẳng yên, nghe tiếng thở đứt quãng bên cạnh của Kha Lạc, có lẽ tôi khiến cậu cũng không thể ngủ.
Nhớ ra ngày mai cậu còn phải đi học, tôi không xoay tới lui nữa, cau mày nằm ngay đơ cứng ngắc trên giường đếm cừu, bất chợt nghe tiếng con cừu bên cạnh mở miệng.
“Lee.” Cừu nhẹ giọng gọi. “Tôi lạnh.”
“Ừ?” Tôi vươn tay, chỉ muốn chạm vào trán cậu, thế mà bất ngờ cậu lại nắm lấy tay tôi, xoay người qua cuộn tròn lại, vùi đầu vào người rồi chẳng thèm nói nữa.
Tôi sửng sốt một hồi, trong bóng đêm một mình nở nụ cười, “Ngủ ngon.”
Kha Lạc chắc hẳn ngượng ngùng, vờ ngủ không lên tiếng. Nương nhờ ánh trăng tôi nhìn cậu, nhìn cậu đẹp đẽ như vậy, mang theo vẻ vô tội đáng thương như con thú nhỏ.
Không phải rất giống như ba năm sau, nhưng tôi chỉ càng yêu cậu hơn.
Một mình thất thần hồi lâu, Kha Lạc cũng giống như đã ngủ, tôi rốt cuộc cẩn thận nhoài người tới, trao nụ hôn lên trán cậu mười bảy tuổi, nụ hôn đầu tiên.
7.
Vì để thực hiện lời thề hết mực thương yêu cậu, tôi dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, dự định làm bữa sáng cho Kha Lạc.
Nhưng khi tôi mở mắt ra thì phát hiện vị trí bên cạnh đã trống trơn.
Kha Lạc đang đứng trước cửa sổ nơi phòng khách nhìn ra bên ngoài, trên mặt là vẻ oán hận, nghe tiếng bước chân tôi cậu quay đầu, nhìn tôi trong chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng, nói: “Bọn họ đến đây.”
Tôi liếc nhìn ra ngoài một cái, đúng như dự đoán là người đeo kính râm kia, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng chú ý đến hắn, biểu tình của nhóc con trước mắt mới đáng để quan tâm.
Đúng là ở cùng với người trẻ tuổi thì tâm tình cũng sẽ trẻ theo, tuy chẳng phải chuyện gì thú vị, tôi vẫn muốn đùa cậu.
“A!” Tôi ra vẻ kinh hoảng, “Người kia không phải muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu đó chứ?”
Kha Lạc quả nhiên cũng khẩn trương lên, lại còn cố gắng trấn định mà an ủi tôi: “Lee, anh đừng sợ, có tôi ở đây mà, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Nhìn biểu tình kiên định trên gương mặt tuổi trẻ của Kha Lạc, vẻ mặt ấy chỉ có lúc nói
“Tôi làm Top”
mới xuất hiện qua, tôi thiếu chút nữa nhịn không được phá ra cười, trong lòng mềm lại, lấy tay xoa đầu cậu: “Thế à, vậy hãy bảo vệ tôi.”
Cậu gật đầu, thần thái vô cùng nghiêm túc, chẳng hề có chút lạc quan như tôi mà cứ như lâm đại địch, môi mím thật chặt, hết nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn tôi, suy xét trong chốc lát, mở miệng nói: “Mấy ngày nay anh đừng ra ngoài.”
“Cái gì?” Tôi giật mình, hóa ra giấu tôi trong nhà là cách bảo vệ của cậu, nhưng vậy chẳng phải là quá mức… tiêu cực sao.
“Nếu anh cảm thấy buồn, tôi cũng có thể xin phép nghỉ ở nhà với anh.” Thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của tôi, cậu tựa hồ có phần sốt ruột, cũng có chút áy náy, “Hiện tại, không có biện pháp khác… Tôi chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.”
Nhìn cậu thấp đầu lúng ta lúng túng, tôi cũng không nhẫn tâm mở miệng phản đối, hào phóng gật đầu: “Được, vậy làm theo cách cậu nói đi.”
Kha Lạc giống như nghĩ tôi sẽ chẳng dễ dàng đồng ý đến thế, mở to hai mắt nhìn tôi, trong mắt còn có cả cảm kích. Nhìn tôi một lúc, cậu lại lấy tay mân mê vạt áo, ngón trỏ theo thói quen chống lên trán, nhẹ giọng nói: “Ừm, nếu việc làm ăn có gì tổn thất, tôi sẽ đền cho anh, dù sao tôi cũng có… tiền.”
Nói xong lời cuối, cậu nhịn không được khẽ cười, không biết là cười đắc ý hay tự giễu cợt bản thân, nhưng khóe mắt cụp xuống để lộ cậu cũng chẳng phải vui mừng như vậy.
“Này, uể oải như thế làm gì, cổ phần công ty rất có giá.” Tôi cười vỗ cậu, “Làm kẻ có tiền không tốt sao?”
“A?” Kha Lạc ngẩng đầu nhìn tôi, “Anh cũng biết chuyện cổ phần công ty sao?”
Tôi giật mình, “À… Nghe nói thôi.”
Dường như cậu có phần nghi ngờ nhưng chẳng nói gì thêm, dặn đi dặn lại mấy lần tôi phải chú ý an toàn, sau đó đeo cặp ra cửa.
Một người ở nhà không khỏi vô cùng nhàm chán, tôi dựa trên ghế sa lon miên man suy nghĩ. Kỳ thật ba năm trước đây, sự nghiệp của tôi như mặt trời giữa trưa, trong nước cũng có không ít quan hệ và người quen, tuy rằng Kha gia tiền bạc nhiều nhưng nếu thật sự phải dốc sức đối phó với họ, có lẽ cũng sẽ gây cho bên ấy phiền toái không nhỏ.
Nhìn Kha Lạc bị người khi dễ như vậy, tôi đương nhiên phải ra mặt vì cậu. Tôi là Lee, sao tôi có thể trơ mắt nhìn người yêu mình bị kẻ khác thao túng làm hại mà thờ ơ cho được? Tất cả đám người động vào Kha Lạc tôi đều muốn đánh chúng nát vụng mới đã ghiền. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, làm thế lại khiến cậu càng bị người ghét, đẩy cậu vào hướng cô lập và nguy hiểm hơn.
Hai bên giao chiến suốt một buổi sáng, rốt cuộc tôi quyết định tạm thời án binh bất động, đối với cuộc đời của Kha Lạc tôi nghĩ mình tốt nhất đừng nên can thiệp và thay đổi quá nhiều, nếu không sâu trong nội tâm sẽ luôn áy náy bất an.
Đứng lên hoạt động tứ chi gần như tê dại, tôi lấy rau, thịt, trứng, cá trong tủ lạnh ra, bắt đầu xoa tay ý chí chiến đấu sục sôi mà chuẩn bị bữa tối.
Đây là lần thứ hai tôi nấu cơm vì cậu, lần trước trải qua chẳng hề vui mừng như vậy, vì thế quyết định bỏ đi, làm lại từ đâu.
Nhưng lúc này đây dường như cũng chẳng vui mừng như khi trước.
8.
Buổi chiều Kha Lạc trở về có hơi muộn, sau khi cậu vào cửa, tôi tự lật lại món cuối cùng, trứng chiên cà chua.
“Lee?” Cậu vừa lấy tay xua đi khói bay khắp nơi vừa họ sù sụ đi vào phòng bếp, “Anh nấu cơm sao?”
“A, đúng vậy.” Tôi cười gượng, phẫn nộ đem trứng và cà chua dính chùm với nhau dọn lên bàn.
Trên bàn đã dọn xong những món khác, gồm cá chiên cháy đen, món cung bảo kê quên bỏ đậu phộng, hai chén cơm khô khốc.
Thật ra tôi biết nấu cơm, nhưng bởi vẫn dựa theo nguyên tắc ‘Lắp đầy bụng là tốt rồi’, cũng chẳng theo đuổi tiêu chuẩn thơm ngon gì, hơn nữa mấy năm nay cũng chưa đến phòng bếp, tay nghề càng bỏ bê vốn dĩ cũng chẳng tốt hơn, thế nên kết quả của buổi nấu ăn hôm nay mặc dù ngoài dự đoán, kỳ thật đều nằm trong tính toán trước.
Kha Lạc lại giống như rất hồ hởi, ném cặp qua một bên rồi bước tới, gục xuống ngửi từng món từng món một, vừa ngửi vừa không ngừng hưng phấn mà sợ hãi than: “Thật sự là rất thơm! Lee, anh thật lợi hại!”
Nghe cậu nói như vậy, tôi đứng ở một bên không khỏi có chút lâng lâng, ngay cả việc luôn luôn phải khiêm tốn cũng quên mất. Rốt cuộc tôi đã hiểu ra vì sao cậu em trai Thư Niệm lại si mê chuyện làm cơm như thế. Hóa ra được người yêu khen ngon rồi ăn sạch thật sự là một cảm giác rất tuyệt vời.
Tôi thực ghét bỏ tay nghề của mình, chỉ ăn được vài miếng, tất cả còn lại đều vào bụng Kha Lạc, thế nhưng ngay cả một miếng da cá cũng chẳng còn thừa, tôi còn phải ở bên không ngừng nhìn cậu gắp thức ăn mà nhắc nhở, “Ăn từ từ thôi”, nhìn mà cảm động vui mừng quá.
Nhưng cho dù đang vào lúc cơ thể trưởng thành, ăn nhiều vậy cậu cũng khó tránh khỏi việc bụng căng ra, sau khi rửa toàn bộ chén bát xong, Kha Lạc vẫn không bởi vì lao động mà tiêu hóa được hết đồ ăn thừa. Tôi nhìn sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ, nhìn nắng chiều vàng óng, nhìn màu xanh của chân trời chậm rãi nhuốm màu tro, người đi đường đã ít đi, vị đại ca đeo kính râm kia cũng đã hết giờ làm mà về nhà, thế là bèn mở miệng đề nghị: “Ra ngoài đi dạo không?”
Kha Lạc vô cùng hào hứng ra cửa, những cơn gió nhỏ mang theo không khí mát lành ào ạt đập vào mặt, tôi kẹt trong nhà cả ngày, nhịn không được mà há to miệng thở, cảm thấy được thần thanh khí sảng.
Đi qua khỏi con đường chính là ngõ phố nhỏ không người phía sau tòa nhà, nơi những gần đó có không ít cỏ dại, nhìn qua có chút hoang vu, nhưng đây là nơi gã đeo kính râm đậu xe, dù sao cùng là người có âm mưu làm chuyện xấu, bộ dáng có vờ thản nhiên thế nào cũng chung quy không dám đến nơi có nhiều người qua lại.
“Nơi này sao lại hoang vắng như vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Không biết, lúc tôi dọn đến đã như vậy, có chuyện gì à?” Kha Lạc quay đầu nhìn tôi.
“Không có gì.” Tôi cười, lấy hộp đinh mũ trong túi đã cầm theo trước khi ra ngoài, bỏ một đinh rồi lại một đinh lên thảm cỏ dại, “Muốn gieo giống cây thôi.”
Kha Lạc nhìn động tác của tôi mà sửng sốt trong chốc lát, cũng cười theo: “Anh đây là muốn làm nổ lốp xe hắn?”
“Hả?” Tôi nhíu mày, “Trẻ nhỏ đừng lúc nào cũng nghĩ tới mấy biện pháp hư hỏng như vậy.”
Kha Lạc ha hả cười, tiếp tục bước tới trước cùng tôi. Tôi rất thản nhiên, cứ như chuyện gì đều chưa làm, tiếp tục từ từ nhàn nhã rảo bước, đi được một đoạn, lúc sắp về nhà, bất chợt cảm thấy trên tay nóng lên, bàn tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy.
Từ sự tiếp xúc nơi làn da cũng đã cảm giác được hiện tại cậu khẩn trương đến nhường nào, cậu tựa như cũng muốn làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng lại chẳng thể ngăn được ngay cả cổ cũng ửng đỏ.
Thật là vừa ngây thơ vừa đáng yêu, tôi âm thầm cười, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, cứ để mặc cậu nắm lấy mãi đến khi về nhà.
Nắm tay đối với người yêu mà nói là chuyện bình thường, khi ở chung cùng một chỗ chúng tôi đã làm qua việc ấy biết bao lần, nhưng hôm nay dường như có cảm giác mới mẻ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, ngủ cho đã rồi mới rời giường, ngoài cửa sổ tiếng ồn ầm ĩ, chiếc xe Jeep của gã kia đang bị xe tải kéo đi. Kha Lạc không hổ là người trẻ tuổi, việc nhỏ như vậy mà cũng khiến cậu sung sướиɠ đến mức cứ như đã đánh thắng một trận lớn, tôi không đành lòng làm cậu mất hứng, thế là cũng đành lộ ra vẻ hưng phấn theo.
Vì thế sau đó, những người bị Kha gia phái tới theo dõi chúng tôi đều hoặc ít hoặc nhiều gặp phải ‘phiền phức nhỏ’, bị hành đến mức rất thê thảm. Kỳ thật lấy thông minh tài trí của tôi mà dùng để làm những trò cỏn con thế này, ngay cả bản thân tôi cũng phải nhịn không được cảm thán là đại tài tiểu dụng, ngây thơ không chịu nổi, nhưng Kha Lạc cảm thấy cao hứng, tôi cũng vui vẻ chơi cùng cậu.
Không thể thô lỗ đánh trả người nhà Kha gia thì dùng phương thức này để giải tỏa, coi như là một loại an ủi mình. Không thể dùng sức lực của tôi bảo vệ Kha Lạc, tôi đây cũng chỉ có thể ở cạnh bên cậu, nghĩ cách để cậu vui.
9.
Chơi vài lần, những người theo dõi cũng đều biến mất chẳng thấy bóng dáng, tuy không biết người Kha gia bước tiếp theo sẽ làm gì, nhưng tôi lại mừng rỡ hưởng thụ khoảng thời gian an ổn tự tại tốt đẹp trước mắt này.
Mỗi ngày lấy danh nghĩa công tác ra ngoài dạo một vòng, chờ Kha Lạc tan học thì cùng cậu đi siêu thị mua thức ăn, tiếp nữa thì bao lớn bao nhỏ xách về nhà, dựa theo sách dạy nấu ăn mà nghiên cứu làm một bữa tiệc lớn. Thường những món tôi làm ra chỉ có thể nhìn chứ khó có thể ăn. Tôi rất hay bắt bẻ, tất nhiên chẳng chịu lấy dạ dày mình ra làm thí nghiệm, Kha Lạc đành một lần nữa nấu mì cho tôi, rồi cậu một mình ăn sạch sẽ đồ ăn.
Kỳ thật cậu là một cậu nhóc rất hiểu chuyện và biết quan tâm, rất cố gắng bao dung chăm sóc tôi, chắc do cảm thấy kinh tế tôi không dư dả, vì thế mỗi lần tính tiền đều giành trả trước, còn có thể trộm nhét tiền và thẻ tín dụng vào túi tôi.
Đối với ý tốt và sự dịu dàng này của Kha Lạc, tôi đã cảm nhận được từ rất sớm, nhưng giờ phút này với tính trẻ con đơn thuần này của cậu thì cảm động hơn bình thường.
Buổi tối cứ theo lẽ thường nằm trên tấm thảm dầy trước sô pha xem tivi, phòng khách nơi nhà Kha Lạc có hơi nhỏ, hai người thật sự rất gần nhau, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp điệu hơi thở cậu một cách rõ ràng.
Sau khi cùng một chỗ với cậu tôi liền bị hạn chế không được đi tìm vui, thỉnh thoảng thả lỏng đi uống vài ly, Kha Lạc cũng đi cùng. Lúc còn trẻ tôi chơi đùa đã đủ, giờ phút này an ổn rồi, loại an nhàn ở nhà này ngược lại càng khiến kẻ khác quyến luyến nhiều hơn.
Hai người trẻ tuổi vì tình yêu bỏ trốn được phỏng vấn trong chương trình trên tivi đang ôm nhau khóc đến rối tinh rối mù, tôi xem chỉ thấy buồn ngủ, có lẽ là do cấm dục lâu quá, gần đây tinh thần luôn xuống dốc.
Kha Lạc bên cạnh tôi xem rất chăm chú, như đã bị làm vô cùng cảm động, thỉnh thoảng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Đợi cho tiết mục bi kịch này diễn xong, cậu đột nhiên quay sang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hoảng sợ, nhìn đôi mắt đen láy của cậu cảm thấy được có chút cái gì khác so với bình thường.
“Lee.” Cậu mở miệng gọi tôi, do dự trong chốc lát rồi chỉ vào khoen tai nhỏ trên tai phải mình, thấp giọng hỏi: “Anh có chú ý qua cái này chưa?”
Tôi nhìn khoen tai cậu, vài năm sau này tôi đã từng gặp qua nó lẫn trong một chiếc hộp, dường như cậu đã từng rất thích, hoặc nó còn ý nghĩa đặc biệt nào chăng?
“Rất đẹp.”
“Không phải, không phải ý này.” Kha Lạc cúi đầu, giống như chẳng có dũng khí nhìn tôi, “Kỳ thật tôi… tôi thích đàn ông.”
Nói xong lời cuối cùng, Kha Lạc khẩn trương đến mức hai vai cũng nhẹ nhàng gồng lên, cứ như đã làm một việc rất sai đang đợi phán quyết. Chẳng thể cầm lòng, tôi duỗi tay, chạm vào vai cậu.
Cậu như bị điện giật, nhẹ run, chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi, “Lee, anh sẽ chán ghét tôi sao?”
Bất chợt, tôi đau lòng.
Với ánh mắt như chú cừu nhỏ lúc này của cậu, tôi luôn chẳng cách nào miễn dịch, huống chi hiện tại Kha Lạc đã phải lấy tất cả dũng khí của mình ra mà thổ lộ với tôi, trông cậu tựa như chỉ cần đả kích rất nhỏ thôi sẽ sụp đổ.
“Sao lại có thể.” Tôi lấy tay xoa đầu cậu “Tôi sẽ không chán ghét cậu đâu.”
“Vậy anh thích tôi chứ?” Ánh mắt cậu đen như mực, trong ấy còn cả một lớp sương mù, cứ như hút người vào đó.
Tôi nhìn đến xuất thần, còn chưa kịp trả lời thì nhận ra trên môi một trận lửa nóng, bị Kha Lạc đặt trên ghế sa lon, bị cậu hôn môi mà chẳng khác nào đang bị cắn.
Kỹ xảo hiện tại của cậu hiển nhiên không tốt như những năm sau này, đầu lưỡi cậu liếʍ trong miệng tôi mà chẳng có phương pháp gì, một cách hỗn loạn mà vội vàng, mang theo sự xúc động và du͙© vọиɠ không thể kìm chế của người trẻ tuổi, hơi thở phả ra cứ như muốn làm tổn thương tôi.
Tay bị gập ra sau, chịu sức nặng của cả hai người, bị ép tới rất đau, nhưng tôi không hề động, chỉ dùng tay còn lại vòng ra sau lưng cậu, vừa dẫn đường, vừa trấn an những luống cuống, những bất an trong nụ hồn nồng đắm say của cậu.
Hôn chẳng biết đến bao lâu, cả hai chỉ cảm thấy người như nhũn ra, mà chỗ kia cũng đã muốn cứng lên, Kha Lạc nâng người dậy, thở hổn hển nhìn tôi, trên mặt còn mang theo nét ửng hồng, “Tôi biết anh thích tôi, ngày đó khi anh hôn tôi, tôi chưa ngủ.”
Tôi nhìn cậu, không biết nên nói gì cho phải.
“Tôi chỉ là không thể tin được đây là thật sự.” Kha Lạc vòng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng tôi, cọ cọ trán trên mặt tôi. “Đôi lúc cảm thấy đây chẳng qua chỉ là mơ.”
Tôi vuốt tóc cậu, hôn lấy tai cậu đã ửng hồng, trìu mến từ tận đáy lòng trào ra như một dòng nước nóng ào ạt kéo đến, thấm ướt cả cơ thể tôi. “Tôi thích cậu, Kha Lạc, tôi yêu cậu.”
Hình ảnh chúng tôi cùng một chỗ chưa từng có thời khắc nào mà tình yêu được biểu đạt cụ thể, rõ ràng như thế. Khi đó xen giữa tôi và cậu là rất nhiều người, rất nhiều chuyện, chỉ có thử thăm dò, chỉ có che dấu, chỉ có hiểu lầm và tổn thương nhau. Đến khi quay đầu thì mọi thứ đã quá xa xôi, con tim hết lạnh rồi nóng, hết nóng rồi lạnh, hiện giờ nhớ tới chỉ cảm thấy thổn thức. Mà hiện tại, yêu thế nhưng trở nên giản đơn vậy thôi, không khỏi khiến tôi hoài nghi, liệu rằng đây có phải là mộng.
Hôn một lần rồi lại một lần nữa, tôi có thể cảm giác được cả nhiệt tình run rẩy của cả hai, sự nhiệt tình gần như vội vàng muốn cởϊ qυầи áo đối phương, vậy nhưng đôi môi một khắc lại chẳng chịu rời. Hết thảy đều theo dự dẫn dắt, thiêu đốt nguyên thủy nhất của du͙© vọиɠ. Chiếc bàn ngã chổng chơ, nước trong ly sóng sánh tràn, đèn bàn gần như cũng ngã, tiếng tivi vang vọng. Tất cả đều cạnh bên chúng tôi, thế mà tưởng như cách xa lắm. Tôi đã chẳng thể phân rõ mình đang ở nơi đâu, cứ lặp lại việc kiềm chế hành động mình, lần nữa và lần nữa. Mỗi khi nghĩ đến đã muốn đạt tới đỉnh, thế mà giây sau đã lại cuồng nhiệt hơn, cơ thể như biến thành một lỗ sâu đen ngòm tham lam thứ kɧoáı ©ảʍ chưa từng được lắp đầy.
Kha Lạc rất lúng túng, nhưng giờ phút này tôi cũng không muốn chống lại cậu, tranh quyền lợi ai trên ai dưới. Mơ hồ tôi bắt gặp gương mặt cậu, nghĩ rằng chỉ cần có thể có được thứ ấy thôi, thậm chí ngay cả đau đớn đến muốn vỡ toạc này cũng rất đáng quý trọng.
Tôi thuận theo như vậy ngay cả bản thân mình tôi còn chẳng quen. Hóa ra thật sự yêu thương một người, không chỉ có thể vì người đó lui một bước, mà còn là phóng túng, bản thân cũng hiểu không việc gì. Đã từng trầm tĩnh, coi thường những hành vi này khi nhìn kẻ khác, vậy mà giờ đây cảm thấy, có thể trả bất cứ giá nào vì yêu.
10.
Sau khi kết thúc một thời gian rất lâu, hồn phách tôi mới quay về. Có lẽ là do kiềm nén lâu qua, bùng nổ qua rồi thì cả người giống như bị tháo nước, nằm trên mặt đất ngay cả tâm trí cũng trống rỗng.
Mơ mơ màng màng cảm giác được Kha Lạc dùng khăn nóng lau mặt cho tôi, rồi cậu vuốt trán tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi. Tôi vẫn còn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, dễ chịu đến không thể nói gì, chỉ theo trong lỗ mũi hừ vài tiếng.
“Lee, Lee…” Cậu ôm đầu tôi vào trước ngực, âu yếm xoa lấy như vuốt chú mèo nhỏ, tựa hồ có phần sợ hãi, không ngừng thấp giọng gọi tên tôi.
Nhóc con này nhất định cảm thấy được xâm phạm tôi, xúc phạm tới tự tôn của một người đàn ông, nên giờ phút này đang không biết phải bù lại thế nào, phải an ủi tôi thế nào mới tốt.
Nghĩ một hồi thì bản thân hữu khí vô lực phá ra cười, ở cũng một chỗ với cậu học sinh ngây thơ thật vui vẻ, tình ái tận hứng như vậy, nào có ai lại cảm thấy tức giận. Tôi đẩy đẩy cậu: “Sàn nhà cứng quá, tôi lên giường nằm một lát.”
“Được, được, anh đừng động, cứ để tôi.” Kha Lạc không ngừng đáp lời, thật cẩn thận ôm lấy tôi, đem tôi đặt ở trên giường, đắp chăn cho tôi, rồi ngồi một bên nắm lấy tay tôi.
Cùng cậu làm nhiều như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có loại đãi ngộ này, tôi tự nhiên bắt lấy cơ hội được cưng chiều mà kiêu ngạo, ra lệnh cho cậu lấy nước, lau người đổi quần áo, cuối cùng còn ăn bát bánh trôi nóng bổ sung thể lực.
Kha Lạc chịu mệt nhọc, vội vàng đi từ trong phòng ra ngoài phòng, thế mà thỉnh thoảng còn nhìn trộm sắc mặt tôi. Chờ tôi ăn uống no đủ nằm xuống, cậu đứng một bên, dáng vẻ như chờ sai bảo.
Tôi mân mê tóc cậu, “Không ngủ sao?”
Kha Lạc nhanh chóng chui vào chăn, đôi mắt ngóng trông nhìn tôi.
Tôi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng mỗi lần đều là cậu ở trên tôi, vì sao ngược lại cậu luôn phải làm ra vẻ đáng thương vô tội như vậy.
Chống lại cơn đau nhức nơi thắt lưng ập tới, tôi nhoài người qua hôn cậu: “Ngủ ngon.”
Sự thật chứng minh vẻ vô tội vô hại ấy của Kha Lạc hoàn toàn gạt người, tôi đã nhận ra việc ấy rất nhiều lần, nhưng vẫn bị lừa hết lần này đến lần khác.
Môi tôi môi vừa mới chạm vào môi cậu đã cảm thấy đầu chếch choáng, chờ đến khi kịp phản ứng thì đã bị áp lại trên giường, đầu lưỡi cậu tiến quân thần tốc đi vào.
Hai tay cậu ấn lấy lưng tôi, dùng sức rất lớn, trước khi một phen hỏa lại bị khơi mào, tôi đúng lúc lớn tiếng kêu đau.
Kha Lạc ngừng lại, ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển một hồi lâu mới mở miệng, “Xin lỗi.”
“Tôi muốn ngủ.” Tôi không nhìn vào du͙© vọиɠ nồng đậm trong mắt cậu, nghiêm mặt nói. Còn để mặc cậu như vậy nữa thì thắt lưng tôi thật sự tiêu mất.
“Ừ.” Cậu đỏ mặt đắp chăn cho tôi, nằm xuống ôm ghì lấy tôi, đầu còn cọ cọ trên vai tôi.
Được cậu ỷ lại như thế, rất nhanh tôi cảm thấy mỹ mản, thϊếp ngủ giữa mệt mỏi vô cùng.
Nằm vài giấc mộng hương diễm liên tiếp khiến cho tôi miệng khô lưỡi khô, nửa đêm đứng lên uống nước, lại phát hiện trên giường chỉ có tôi một người. Thế là rón ra rón rén đi khỏi phòng ngủ, thấy trong phòng khách một ngọn đèn nhỏ mờ sáng. Kha Lạc ngồi dưới ánh đèn, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang chơi đùa thứ gì.
“Đang làm gì vậy?” Tôi vừa mở miệng, cổ họng quả nhiên là bị nghẽn, không khỏi nhíu mày.
“Sao anh lại dậy? Không thoải mái sao?” Cậu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi, trên tay là xâu chìa khóa cậu đã đưa tôi trước đó.
Không phải là vừa mới làm xong sẽ lấy lại chìa khóa, đuổi tôi khỏi nhà chứ?
“Khát nên muốn uống nước.”
“Để tôi lấy cho anh.” Kha Lạc đứng lên, đi vào phòng bếp rót nước, tôi lập tức đi qua lấy xâu chìa khóa kia tìm hiểu nguyên nhân.
Móc vào xâu chìa khóa ấy là một vật hình nửa trái tim bằng inox, tuy phía trên mang theo hơi ấm còn sót lại của Kha Lạc, nhưng cần trong tay vẫn thấy có chút lạnh.
Dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy dòng chữ rất nhỏ khắc trên ấy, “Love is warm.”
Móc khóa tình nhân như thế rất bình thường, thậm chí có phần ngây thơ, chỉ có những những cặp đôi tuổi trẻ mới có thể ham thích vui đùa nghịch nó, dù thế nào cũng chẳng giống người trưởng thành có địa vì trong xã hôi như tôi dùng.
Nhưng Kha Lạc hơn nửa đêm không ngủ được, một mình ngồi dưới ánh đèn, chăm chú và nghiêm túc tự móc một trái tim nho nhỏ vào xâu chìa khóa cho tôi như thế.
Tôi ngẩn người với món đồ trên tay, đột nhiên cảm giác cậu ở phía sau ôm lấy, cái ôm lúc đầu có phần cẩn thận, sau đó chậm rãi vòng tay kéo tôi vào lòng, rồi dừng một lát mới siết chặt vòng tay.
“Quà tặng tôi sao?” Tôi nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi cậu.
“Ừ.” Kha Lạc gục đầu trên vai tôi, ngoan ngoãn đáp, “Tuy rằng không đáng giá mắc tiền, nhưng tôi chọn lâu lắm.”
“Vậy à?” Tôi cười vuốt ve thứ nho nhỏ trong tay mình, “Có mắt thẩm mỹ lắm.”
Kha Lạc ngại ngùng cười, rồi thì thầm bảo: “Tôi đã sớm mua nó, nhưng vẫn không dám tặng anh.”
Vừa nói cậu vừa lấy ra chìa khóa của mình, huơ huơ trước mặt tôi: “Giống nhau như đúc này.”
“Thế sau này lấy nhầm rồi sao?”
“Không sao hết.” Cậu đặt hai xâu chìa khóa lại gần nhau, “Của anh chính là của tôi, của tôi cũng là của anh.”
Tôi nhịn không được cười khổ, “Không muốn có riêng tư sao?”
Kha Lạc xoay người tôi lại đối diện cậu, vẻ mặt đắc ý: “Hôm nay anh mặc áo ngủ của tôi nhưng không phát hiện.”
“Có sao?” Tôi cúi đầu nhìn quần áo giống nhau như đúc trên người chúng tôi, “Nói chuyện phải có chứng cớ.”
“Anh xem chỗ này này.” Cậu chỉ vào cổ tay áo trên người mình, nói: “Đây là do hôm qua anh ăn món cá chua ngọt không cẩn thận bị dính vào.”
Người ba mươi mấy tuổi ăn cơm còn giống đứa nhỏ ba tuổi làm bẩn quần áo, tôi nhất thời cảm thấy có phần xấu hổ, chơi xấu nói: “Ai biết có phải do tự cậu làm dơ hay không.”
Kha Lạc cười ôm lấy tôi, cậu trưởng thành tốt lắm, mới mười mấy tuổi mà đã cao gần bằng tôi, cái ôm cũng rất ấm và có lực.
“Lee, chúng ta về sau hãy luôn ở cùng nhau.”
Tôi cảm thụ được hơi thở cậu ấm áp khi nói chuyện bên tai mình, thế là nhất thời chuếnh choáng, dùng giọng mũi thật mạnh “Ừ” một tiếng.
Tựa hồ chỉ bằng cách ấy, quan hệ chúng tôi trong lúc đó đã được xác định, tuy quá trình thuận lợi đến mức ngay cả chính mình cũng cảm giác sợ hãi, nhưng cuộc sống tốt đẹp khi chính thức ở chung đã khiến bước chân vững vàng đi về phía trước.
Ngày hôm sau, Kha Lạc bắt đầu vào việc sửa sang lại nơi ở. Giường và bồn tắm ban đầu đều đổi cỡ lớn hơn, tủ quần áo cũng tăng thêm chiều rộng, những đồ dùng hằng ngày như ly tách, dép lê, khăn mặt, số lượng toàn bộ cũng biến thành hai. Tôi đã chẳng còn là khách trọ sống nhờ nơi này, mà đã trở thành một trong số những chủ nhân.
“Lee, gương đặt ở đây được không?” “Ra giường này anh thích chứ?” Cậu bận bịu vô cùng, trên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng, vậy nhưng rất ít khi để tôi giúp, bản thân làm ra vẻ đảm đang, trong đôi mắt nhìn tôi đều là ý cười.
Bận cả ngày mới rốt cuộc làm xong, dùng qua cơm chiều cậu lại quỳ trên mặt đất sửa sang lại ngăn tủ, tôi ở một bên vừa xem ti vi vừa giúp đỡ, thấy cậu lấy ra một hòn đá nhỏ từ một chiếc hộp lớn, không khỏi tò mò: “Đây là cái gì?”
“Đây là…” Kha Lạc cắn cắn môi, tựa hồ không muốn nói, dừng một chút, nhưng vẫn là mở miệng: “Đây là tôi lấy được khi ở cô nhi viện.”
Nói xong cậu cầm viên đá đặt vào lòng bàn tay, góc cạnh hòn đá cũng đã bị hao mòn, thậm chí còn tỏa sáng lấp lánh.
“Lúc một mình không có gì làm thì chơi với hòn đá, thời gian khi ấy sẽ trôi qua nhanh hơn.”
Tôi cầm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt phẳng. Nhóc con này cho tới bây giờ vân luôn biết tử huyệt của tôi ở đâu, có đôi lúc tôi chẳng rõ sự yếu ớt của cậu là giả vờ hay là thật, nhưng dù thế nào chăng nữa, tôi cũng chẳng cầm lòng được mà mềm ra, đau lòng.
Tựa như khi cậu từng nói cho tôi biết, trước đây lúc bị đưa đi cô nhi viện, người đó kêu cậu đứng trước cửa chờ, thế là cậu vẫn đứng chờ, đợi mãi đến khi bầu trời tối đen, đến khi trên đường chẳng còn người qua lại, đợi đến lúc mình lạnh cóng cũng không nói ra, một khắc chẳng dám rời, cứ ngoan ngoãn ngồi nơi đó, chờ người nọ trở về, chờ người nọ dẫn cậu trở về.
Chẳng qua rốt cuộc không ai đến đưa cậu về nhà.
Thế cho nên sau đó chỉ cần cậu dùng đôi mắt vô tội đen như mực ấy nhìn tôi, tôi liền ảo giác thấy lúc cậu còn nhỏ đến vậy, ảo giác thấy bóng dáng cậu một mình ngồi trước cửa cô nhi viện, trong lòng lập tức tan chảy đến rối tinh rối mù, cũng khiến quỷ kế của cậu nhiều lần thực hiện được.
“Ném đi.” Tôi nhìn những viên đá chất đầy trong hộp, thấp giọng nói.
“Sao?” Kha Lạc dường như không nghe rõ.
“Tôi nói ném đi.” Tôi ngẩng đầu, nhướng mày với cậu, “Về sau nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng nghiên cứu sách nấu ăn nhiều vào, làm thêm món ngon cho tôi.”
Cậu sửng sốt trong chốc lát, bất chợt lại ôm ghì lấy tôi.
“Nhóc con, đừng khóc nhè chứ.” Tôi cười vỗ vỗ đầu cậu, cao thấp vuốt ve tấm lưng rắn chắc của cậu trong chốc lát, rốt cuộc cũng siết chặt vòng tay, ôm lấy Kha Lạc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trì Ái
- Chương 5: Chú Lee xuyên thời gian 2