Chương 29: Không phải hai ngày trước em muốn ngủ với tôi sao?

Editor: Vợ Oh Willis (Kai’Sa Team)

Hôm nay Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San vốn định đến thẩm mỹ viện làm spa, buổi chiều lại đi xem phim, ban đêm có thể thong thả

đưa Tất Nhược San đến sân bay, kết thúc mỹ mãn kì nghỉ ba ngày này.

Ai ngờ thẩm mỹ viện hôm nay đông người, lịch đã được hẹn trước hết.

Mà hai người cũng không mua được vé xem phim có tầm nhìn tốt, chỉ còn mấy góc vắng tầm nhìn kém.

Hai người không ngờ không có chỗ nào để đi, ngồi yên trong nhà một hồi, không biết làm gì bây giờ.

Cho đến khi Tất Nhược San nhớ đến ngày đó nghe được “Trang trại ngựa”, lập tức nhắc với Trịnh Thư Ý, muốn đi mở mang kiến thức một chút.

Ngay từ đầu Trịnh Thư Ý còn hơi do dự, cảm thấy đột ngột như vậy có lẽ không tốt lắm, nhưng khó có khi Tất Nhược San đến đây lại còn rất hiếu kỳ với trang trại ngựa, Trịnh Thư Ý lập tức nói với Quan Hướng Thành một tiếng.

Không ngờ Quan Hướng Thành đồng ý ngay, nói là đã căn dặn với người quản lý trại ngựa, các cô cứ đi thẳng đến đó là được.

Thế là hai người thay một bộ quần áo thoải mái dễ chịu, ăn cơm trưa xong liền đón xe đi tới đó.

Chỉ là các cô không ngờ sẽ gặp Thời Yến ở chỗ này.

Ban đầu hai cô còn chưa phát hiện người bên kia, sau khi xuống xe hưng phấn đi tới, gác cổng cũng đã được căn dặn trước nên trực tiếp cho các cô đi qua.

Nhưng Trịnh Thư Ý nhìn về phía bên kia.

Mặc dù cách xa không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cô chỉ nhìn một cái là đã xác định bóng dáng mơ hồ đang ngồi trên ghế kia chính là Thời Yến.

Vừa đúng lúc anh cũng nhìn lại.

Ở khoảng cách cách nhau mấy chục mét, bước chân Trịnh Thư Ý đột nhiên bất động.

Lúc này Tất Nhược San mới nhìn theo tầm mắt của cô, cũng là sững sờ.

“Má ơi.” Cô ấy thì thào, “Duyên phận này là cản cũng không cản nổi nha.”

Trịnh Thư Ý lập tức lấy lại tinh thần, sửa sang tóc, cô muốn đi qua đó.

Tất Nhược San lại kéo cô lại, “Cậu gấp cái gì?”

Cô lặng lẽ nhìn sang bên kia một cái, thấy rõ là Thời Yến đang nhìn các cô, liền nói: “Bảo cậu thận trọng cậu cũng xem như gió thổi qua tai sao? Quả nhiên là chưa từng theo đuổi ai, một phân một tấc cũng không hiểu.”

Mà bên này, mặc dù Thời Yến là người đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thư Ý đến, nhưng phản ứng của anh không nhanh như Quan Tế.

Lúc Quan Tế nhìn thấy các cô, đầu tiên là kinh ngạc một trận, không ngờ tới trang trại ngựa tư nhân nhà mình lại có người lạ đến.

Làm chủ nhà, anh lập tức đứng lên, một nửa là hiếu kì một nửa là đề phòng đi về phía các cô.

Vốn Thời Yến đã muốn đứng dậy, lại thấy động tác của Quan Tế nhanh như vậy, ngược lại anh chậm rãi bưng ly nước, đôi mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng anh ta.

-

Trong nháy mắt Quan Tế đi đến gần, thấy rõ người đến, sự dò xét đối với người xa lạ trên khuôn mặt chuyển thành mặt cười uyển chuyển thân thiện, “Hai vị là?”

Trịnh Thư Ý không biết người này, nhưng nhìn phong thái và thái độ như chủ nhà, đại khái có thể đoán được thân phận.

Cô lơ đãng nhìn thoáng qua Thời Yến phía bên kia, thấy anh còn ngồi vững vàng trên ghế, cô tự giới thiệu mình một chút, “Hôm nay đột ngột đến thăm, tôi cũng đã hỏi qua chú Quan nhưng không ngờ các anh lại ở đây, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Kiểu nói này của Trịnh Thư Ý, Quan Tế đột nhiên nhớ lại hôm Tết, cơ thể anh còn chưa khắc phục được lệch múi giờ, buổi sáng khi anh ăn sáng với Quan Hướng Thành, nghe ông nói với người nào đó hoan nghênh đến trang trại ngựa chơi.

Mặc dù không biết, nhưng Quan Tế trước nay tự xưng là thân sĩ, đặc biệt là đối với mỹ nữ.

Cho nên bây giờ không cần Quan Hướng Thành dặn dò, anh cũng xách lên tâm thái chủ nhà, quyết định phải chiêu đãi thật tốt, còn bỏ bạn bè anh gọi tới qua một bên.

“Nếu đã đến rồi, trại ngựa lớn như thế, cũng không có gì là quấy rầy cả.” Anh đưa tay làm ra tư thế mời, “Các cô tùy ý chơi nhé, có cần tôi dẫn các cô đi tham quan chút không?”

Trịnh Thư Ý lại nhìn về phái Thời Yến, cách nhau xa xa, ánh mắt lại chạm vào nhau.

“Được.”

-

Hai người bạn ngồi bên cạnh Thời Yến cũng tò mò nhìn sang, trơ mắt nhìn Quan Tế trực tiếp dẫn hai người đi đến chuồng ngựa, thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi trêu ghẹo nói: “Tên Quan Tế này bản tính không thay đổi ha, gặp mỹ nữ liền vứt bỏ chúng ta, cũng không đưa đến đây giới thiệu một chút.”

Thời Yến vuốt tượng phật ngọc trong tay, lạnh lùng lườm bọn họ một cái.

“Xa như vậy mà các cậu biết là mỹ nữ?”

Không ai chú ý tới trọng điểm của anh hơi lệch.

Một người bạn bị ý nghĩ của anh làm lạc lối theo, nói: “Mặc dù xa, nhưng nhìn tổng quát thân hình và khí chất, chắc là không sai được.”

Một người bạn khác cũng cười nhìn về phía Thời Yến: “Thế nào, cậu thấy sao?”

Ánh mắt Thời Yến nhìn qua hướng ba người kia, ánh mắt chăm chú, một hồi lâu sau anh mới phun ra hai chữ.

“Tạm được.”

Hai người bạn lập tức vui vẻ, “Nếu Quan Tế nghe cậu nói vậy chắc sẽ tức chết, ai không biết ánh mắt cậu ấy cao chứ, người bình thường không lọt nổi vào mắt xanh của cậu ấy đâu.”

“Thật sao?”

Thấy ba người kia đã đi vào trang trại ngựa, Thời Yến đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn hai người bạn, “Vậy các cậu biết vì sao đến nay Quan Tế vẫn chưa lập gia đình không?”

Vấn đề này hơi đột ngột, hai người bạn sửng sốt một chút, tò mò nhìn Thời Yến, làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

“Ánh mắt quá cao.”

Anh không đầu không đuôi vứt xuống câu này, sau đó đi về phía trại ngựa.

-

Sau một hồi tốn công tốn sức, Quan Tế đã biết được thân phận và nghề nghiệp của Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San, còn thuận miệng khen ngợi tâng bốc một chút.

“Lúc trước tôi đã xem bản thảo cuộc phỏng vấn của ba tôi và cô, lúc ấy tôi còn hỏi cái này do ai viết, có cơ hội nhất định phải cho tôi gặp mặt một lần, không ngờ hôm nay lại tình cờ được gặp.”

Tất Nhược San yên lặng đứng đấy, thật ra là chú ý động tĩnh ở một bên khác.

Trịnh Thư Ý chuyên chú nghe Quan Tế nói chuyện, tay tùy ý vịn vào rào chắn, gõ nhẹ.

Con ngựa trước mặt là con ngựa đỏ lần trước Trịnh Thư Ý cưỡi, trên cổ nó có lông thật dài, rất dễ nhớ.

Nó dường như cũng có chút ấn tượng với Trịnh Thư Ý, nhìn ngón tay trắng nõn tinh tế của cô lắc lư trước mắt, dựa vào bản tính động vật, nó đột nhiên ngẩng đầu cọ cọ Trịnh Thư Ý.

Cảm xúc lông xù xù đột nhiên ập tới, một chút kí ức không tốt lắm bỗng chốc tràn vào não, Trịnh Thư Ý giật mình, đột nhiên thu tay lại.

Nhìn dáng vẻ cô giống như bị ngựa hù dọa, Quan Tế vội vàng nói: “Đừng sợ, con ngựa này rất hiền lành ngoan ngoãn, động tác này là cho thấy nó rất thích cô đấy.”

Trịnh Thư Ý gật đầu thay câu trả lời, nói thầm: “Cũng phải xem là ai cưỡi nó.”

Nói xong, cô buồn bực cúi đầu, nhìn thoáng qua phía bên ngoài.

Thời Yến thật đúng là vững như lão cẩu, cô đã đến lâu như vậy rồi, rõ ràng anh ấy cũng đã nhìn thấy nhưng lại không có chút phản ứng nào, giống như hoàn toàn không quen biết.

Bên chuồng ngựa là dạng mở, tầm nhìn tốt, bên phía mấy người Thời Yến nhìn cảnh tượng kia không sót một thứ gì.

Anh ngồi an vị nơi đó, cũng không nhìn về phía bên này, dáng vẻ ung dung bình thản.

Quan Tế không nghe rõ cô đang nói thầm cái gì, cũng không để ý, lại hàn huyên với các cô một lát, phất tay gọi người chăn nuôi tới.

“Thời tiết hôm nay cũng dễ chịu, hai cô có muốn cưỡi ngựa một chút không?”

Trịnh Thư Ý nhìn Tất Nhược San, hỏi ý kiến của cô ấy.

Bản thân Tất Nhược San rất hiếu kỳ với cưỡi ngựa, lại gặp người chủ nhiệt tình như Quan Tế, đương nhiên cô sẽ không từ chối, lập tức nhẹ gật đầu.

Trịnh Thư Ý liền cười nói: “Được, vậy làm phiền anh Quan nhé.”

Quan Tế: “Không cần khách sáo.”

Hôm nay anh mặc một chiếc áo len rộng rãi, cảm giác dễ chịu, chất vải càng đắt, anh lắc lắc vai một chút, nói: “Hôm nay tôi cũng là tới chơi, không có việc gì, có thể hướng dẫn các cô một chút.”

Nhìn đi, lần đầu tiên người ta gặp mặt đã nhiệt tình như vậy, mà Thời Yến lại giống như một tôn phật, cứ lù lù bất động.

Trịnh Thư Ý vừa nghĩ đã thấy tức.

“Cậu rảnh lắm à?”

Một giọng nam đột ngột vang lên, “Vậy cậu sốt sắng gọi điện thoại cho bọn tôi đến làm gì?”

Ba người trong chuồng ngựa đồng loạt quay đầu lại.

Trịnh Thư Ý đang đứng rất gần Quan Tế, ý cười trên khóe miệng còn chưa kịp thu lại.

Ánh nắng sáng bên ngoài hơi chói mắt.

Thời Yến đứng ở cổng, anh cõng theo ánh sáng, cả người như khảm trong nắng ấm, dáng người cao thẳng được phác họa thành một hình cắt rõ ràng, cho dù anh đang thả lỏng dựa vào cạnh cửa.

Quan Tế bị câu nói bất ngờ của anh làm cho nghẹn họng, không giải thích được, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Thời Yến cũng không thật sự chờ Quan Tế nói gì, lập tức nhìn về phía Trịnh Thư Ý, “Sao em lại tới đây?”

Trịnh Thư Ý không biết làm sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt Thời Yến có chút hùng hổ dọa người.

Cô vô thức lùi về sau hai bước, vẫn còn rầu rĩ, nói: “Trang trại ngựa này cũng không phải nhà anh.”

Tất Nhược San ở bên cạnh nghe vậy, chợt cảm thấy Trịnh Thư Ý sao lại thông suốt rồi, cuối cùng cũng hiểu lời chỉ điểm của cô mấy hôm nay, thế là yên lặng giơ cho cô một ngón tay cái.

Thời Yến nghe thấy giọng điệu này của Trịnh Thư Ý, ánh mắt anh ngưng tụ, lại nhìn thấy cô đứng gần Quan Tế như vậy, anh tiến lên mấy bước tới gần cô.

“Thật sao? Nhưng tôi nói một câu có thể làm cho em không vào được.”

Trịnh Thư Ý: ?

Thật sự cô bị Thời Yến làm cho vừa tức vừa buồn bực.

Nhưng cô còn chưa mở miệng, Quan Tế đã chen lời: “Các người quen biết nhau à?”

Quan Tế cũng không phải trẻ con miệng còn hôi sữa.

Chỉ với hai câu đối thoại vừa nãy của Trịnh Thư Ý và Thời Yến, anh có thể nhanh chóng lần ra quan hệ không bình thường giữa hai người họ.

Nhưng lấy sự hiểu biết của anh với Thời Yến, hình như lại không giống như trong tưởng tượng của anh.

Cái cảm giác không thể hiểu thấu này thật sự làm anh không nghĩ ra được.

Thời Yến nhìn thoáng qua Quan Tế, giống như là mặc kệ anh ta, trực tiếp đi thẳng về phía Trịnh Thư Ý.

Lúc này Quan Tế lại muốn làm dịu bầu không khí, quay đầu nói với Trịnh Thư Ý: “Nếu là bạn của Thời Yến vậy thì cũng là bạn của tôi, cô cứ xem như nhà mình mà chơi thật vui vẻ là được rồi.”

Lời này của anh ta, sao Thời Yến nghe lại thấy chói tai như vậy.

Thời Yến: “Quan hệ của chúng ta từ khi nào lại tốt như vậy?”

Quan Tế: ?

Trịnh Thư Ý nghe câu này, cô đã hiểu, cơn tức vuốt không xuống, cô nhìn Thời Yến một chút, cắn răng cười nói: “Đúng vậy đấy, chúng ta không quen.”

Lời nói ra, bước chân Thời Yến dừng lại.

Trịnh Thư Ý lại nói với Quan Tế: “Làm phiền anh như vậy thật không tốt.”

Thời Yến đứng trước mặt Trịnh Thư Ý nhưng lại không nói chuyện, ánh mắt đảo qua từng tấc từng tấc trên mặt cô.

Nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của anh, Tất Nhược San rất hiểu biết dịch ra một chút, nhưng hành động của Quan Tế lại hoàn toàn khác biệt.

Anh đột nhiên xoay chuyển nói với người trước mắt, “Có gì không tốt? Ba tôi đã căn dặn với tôi phải chăm sóc hai cô thật tốt, đi thôi, tôi đi lấy cho các cô đồ bảo hộ.”

Trịnh Thư Ý lập tức cười nói: “Được, cảm ơn anh Quan.”

Đi cùng Quan Tế lướt qua bên cạnh Thời Yến, cô hơi nhấc cằm, tựa như muốn nói: Chủ nhà người ta mời em, anh làm sao cản được?

Thời Yến chậm rãi xoay người, một tay đút vào túi, ánh mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ cho đến khi rời khỏi chuồng ngựa.

Một hồi lâu sau, trong mũi anh hừ lạnh một tiếng.

-

Bởi vì lúc này trời đã rét đậm, lạnh hơn nhiều so với lần trước Trịnh Thư Ý đến đây.

Cộng thêm cô lại ăn mặc thoải mái, cho nên chỉ cần khoác áo, đeo thêm một bộ dụng cụ bảo hộ là đủ.

Trong phòng thay đồ yên tĩnh, Trịnh Thư Ý cúi đầu loay hoay với bộ đồ bảo hộ.

Có lẽ bởi vì bộ đồ bảo hộ này tương đối phức tạp, có lẽ cũng bởi vì cô có chút bực bội.

Loay hoay một lúc lâu, Trịnh Thư Ý quýnh lên, trực tiếp rút đai lưng ra.

Đột nhiên màn cửa phía sau lạy động, hơi thở thuộc về Thời Yến quẩn quanh trong gió lạnh ùa đến.

Trịnh Thư Ý giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đai lưng trong tay đã bị người bên cạnh rút đi.

Lập tức, hai tay Thời Yến vòng qua giữa eo cô, nhanh chóng cài đai lưng lên, lưu loát kéo một cái, cả người và đai lưng đều bị ôm vào trong ngực anh.

Sau lưng Trịnh Thư Ý dính sát vào anh, cả người còn bị hai tay của anh siết chặt.

Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, bên tai thoáng qua hơi thở của Thời Yến, ngay cả chóp mũi cũng ngửi thấy mùi hương trên quần áo anh.

Anh không buông tay ra, Trịnh Thư Ý cũng không nhúc nhích.

Hai người duy trì tư thế này, tiếng hít thở ngày càng trở nên rõ ràng dày đặc.

Còn có lòng người như nổi trống.

Cho đến khi giọng nói của Thời Yến nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Trịnh Thư Ý:

“Không phải hai ngày trước còn muốn ngủ với tôi sao, hôm nay đã không quen rồi?”

Trịnh Thư Ý: “…”