Chương 61

Gần đây tâm tình Hạ Vãn Tinh không tồi, Lượng Lượng sau khi phẫu thuật cũng dần tốt lên, còn có đã xác định xong trung tâm hồi phục, 《 về nhà 》 bộ điện ảnh này của cô khoảng thời gian trước khi tuyên truyền đã được nhiều người chú ý, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Nói đến cùng, tất cả đều có liên quan đến người đàn ông trước mắt này.

Hạ Vãn Tinh tạm thời vứt bỏ ân oán cá nhân, cô thành tâm mời đối phương một bữa tối, nói: "Cảm ơn anh, thật đó."

Hàn Tư Thần quét mắt qua bàn cơm tốn 2 tiếng của cô, nhẹ cong môi dưới, "Cũng không tệ lắm, miễn cưỡng chấp nhận được."

Hạ Vãn Tinh cười nhạt, cho Thiên Ưng ăn xong, sau đó chính mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghiêng người về phía anh, "Tôi thấy anh là được đà mà còn khoe mẽ."

Anh cười, giương mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Còn nhớ chuyện trước đó tôi bàn bạc cùng cô không?"

"Cái gì?" cô đưa cho anh một đôi đũa, đầu óc mơ màng hỏi.

"Tìm gia đình nhận nuôi em ấy đi."

Hạ Vãn Tinh cả kinh, có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu, ngơ ngẩn hỏi: "Nhưng.. Có thể chứ?"

Có gia đình nguyện ý nhận nuôi đứa trẻ như vậy sao?

Hàn Tư Thần đôi mắt không chút gợn sóng nhìn qua cô, hỏi lại: "Vì cái gì không thể?"

Anh nói: "Nếu khôi phục tốt rồi, tôi liền tìm người thử xem."

Hạ Vãn Tinh trong lòng ấm áp, ánh mắt cô có chút phức tạp nhìn anh.

Những việc gần đây, đều nhờ có anh giúp đỡ, làm cô cảm thấy người như anh không có cái gì là không làm được.

Như là thần hộ mệnh, luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, làm cô cảm thấy tâm an.

Hạ Vãn Tinh cười, nịnh nọt gắp cho anh thêm một miếng thịt kho tàu, "Ăn đi, đây là món sở trường của tôi đó."

Hàn Tư Thần nhướng mày, có thâm ý khác nhìn lên chiếc đũa của cô.

Cô cũng liền thông suốt, trừng mắt, nói: "Sạch đó, tôi còn chưa có dùng."

Anh cười, trêu ghẹo nói: "Tôi cũng đâu ghét bỏ cô, lại nói, buổi chiều tôi đến nước miếng của cô đều đã ăn qua."

Hạ Vãn Tinh: ?

Một lát sau Hạ Vãn Tinh mới phản ứng lại lời nói của anh, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, nói chuyện cũng không trôi chảy, "Anh.. Anh.. Anh.. có ghê tởm hay không?"

Thật ghê tởm!

Hàn Tư Thần thấp thấp cười, "Lúc cô cắn lưỡi tôi sao không thấy kêu ghê tởm?"

"Thèm? Muốn ăn thịt?" Anh nhẹ cong môi, cũng gắp thêm một miếng thịt cho cô, cười, "Ăn đi."

Hạ Vãn Tinh: .

Đây vấn đề có thèm thịt hay không sao?

Cô nhìn chằm chằm môi anh, nói: "Tôi chỉ dùng chút lực, như vậy sao lại thành cắn anh rồi?"

"Một chút lực?" Hàn Tư Thần bị khí thế trợn mắt nói dối của cô, liếc cô, hỏi: "Muốn tôi làm thử cho cô xem không?"

Hạ Vãn Tinh: ".. Anh thật ghê tởm."

Anh không tiếng động cười khẽ, khó kìm được ý chế nhạo, "Ăn cơm đi, sắp nguội rồi."

Hạ Vãn Tinh không động đũa, chống cằm nhìn anh, mặt vô cảm nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi hiện tại đối với anh đã không còn chút tình cảm mãnh liệt nào của trước kia nữa rồi."

Hàn Tư Thần ngẩn người, giương mắt nhìn cô, trào phúng, "Cô hứng thú tới cũng nhanh, đi cũng mau."

"Người trưởng thành, liền phải dũng cảm đối mặt tình cảm của chính mình." Cô thẳng thắn nói.

Anh bỗng nhiên có hứng thú, hỏi: "Lúc trước tình cảm mãnh liệt đó của cô là cái gì?"

Hạ Vãn Tinh không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Muốn ngủ."

Hàn Tư Thần môi mỏng áp thành một đường thẳng tắp, nhìn cô, thấp giọng: "Làm cô thất vọng rồi."

"Đúng vậy." Hạ Vãn Tinh cười cười, thái độ không chút để ý: "Cho nên, hiện tại không muốn ngủ nữa."

Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, không phải không thể ngủ.

Anh liếc cô, thanh âm trầm thấp: "Bắt xong liền chạy là tác phong của cô?"

Hạ Vãn Tinh bộc bạch: "Không, anh chính là người đầu tiên."

Cô nhìn anh nói, "Không kinh nghiệm, bằng không cũng không thể lâu như vậy cũng chưa bắt thành công."

Hàn Tư Thần hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi, liếc cô, hỏi: "Như thế nào mới tính là thành công."

Động tâm, để ý, có tính không?

Hạ Vãn Tinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười, sau đó phá lệ trấn định nói: "Ít nhất là mọi lúc đều muốn ngủ cùng tôi mới là thành công."

Một người đàn ông, du͙© vọиɠ nguyên thủy đối với một người phụ nữ không phải là muốn ngủ sao.

Huống hồ, cô muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt gợi cảm yêu diễm.

Cô suy nghĩ lên tận trời, không chút phát hiện ánh mắt của người đối diện đã thay đổi, anh nhìn cô thật sâu, môi mỏng mím chặt, im lặng một lát, hừ nhẹ, "Cô thật là cái gì cũng dám nói."

Ánh mắt anh nhìn người đối diện, buồn bã nói: "Thật là muốn đem cô ấn trên giường, lúc đó còn kiêu ngạo giống như giờ sao?"

Hạ Vãn Tinh trong một lúc không thể nuốt trôi bộ dáng đe dọa này, cô nhìn hắn, cặp mắt đào hoa kia cười đến mê người, nói: "Có thể đem tôi ấn đến trên giường, về sau khẳng định là người đàn ông của tôi, cho dù là anh, cũng đừng bị một chút kia làm phân tâm."

Hàn Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy một bàn đồ ăn sắc vị trước mặt không còn ngon nữa, hắn hít sâu, trầm giọng nói: "Có ai từng nói cô to gan lớn mật chưa?"

"Không có." Hạ Vãn Tinh không nhanh không chậm nuốt đồ ăn xuống, nói: "Nhưng có người nói tôi dũng cảm."

Hàn Tư Thần: .

Đến, lại là thái độ nói chuyện không tốt này.

Anh hít sâu, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.

Hạ Vãn Tinh thoáng nhìn anh im lặng không lên tiếng gắp đồ ăn, nhẹ cong khóe miệng, không tiếng động cười khẽ.

Ăn xong, Hạ Vãn Tinh nhìn đồ ăn gần như không còn dư lại trong mâm, nói: "Lần sau anh tới nhà của tôi ăn cơm tự mang nguyên liệu nấu ăn đi."

Một người một chó, lượng thức ăn như này, thật là muốn ăn cô thành người nghèo mất.

Hàn Tư Thần nhìn cô liếc mắt một cái, thong thả ung dung hỏi: "Như thế nào? Ăn cơm cùng giúp cô tìm linh cảm còn bắt tôi bỏ tiền?"

Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Anh nói cũng đúng."

Cô nghiêm trang nói: "Anh đừng nói, thứ gọi là linh cảm, tôi trong đầu tựa như đã có cảm giác."

"Phải không?" Anh cười cười, cầm lấy điện thoại di động trong tay, mở ra mã QR giao diện, đưa tới trước mặt cô, không nhanh không chậm nói: "Ăn cũng ăn rồi, tính tiền."

Cô ngẩn người, "Tiền gì?"

Hàn Tư Thần nhắc nhở cô, "Hiệp ước cùng ăn cơm, cô phải trả tiền phục vụ cho tôi."

Anh vui vẻ nhìn cô, nói: "Đã quên? Muốn hay không đi lấy hợp đồng nhìn lại một lần?"

Hạ Vãn Tinh: .

Cô đây là mất cả chì lẫn chài?

"Anh lại thiếu chút tiền này sao?" cô bất mãn trừng hắn.

Hàn Tư Thần không nhanh không chậm sửa sang lại cổ áo sơmi của chính mình, trả lời: "Cô Hạ, tôi là người làm ăn."

"Gian thương!" Hạ Vãn Tinh lấy điện thoại của chính mình, mở ra WeChat đối với hắn mã QR đảo qua, sau đó đưa vào tài khoản.

Hàn Tư Thần cười khẽ lấy qua di động, click mở bao lì xì, ngoài ý muốn nhướng mày, "9.9?"

"Đúng vậy, cho anh nhiều thêm một đồng lại sợ anh được sủng mà kiêu." Trên hợp đồng viết, phí dịch vụ là tùy theo điều kiện của cô để chi trả, nói trắng ra là, xem tâm trạng của cô.

Hàn Tư Thần bật cười, anh cũng không chê ít, click mở bao lì xì nhận lấy, nói: "Xem ra Hạ tiểu thư không phải thật sự hài lòng."

Anh nói tiếp: "Được, tôi sẽ tiếp tục làm việc, cố gắng hơn nữa."

Hạ Vãn Tinh: .

Lần đầu tiên có người đem việc ăn ké nói thành thoát tục như vậy.

Cô cười, "9.9 thành ý Hàn tổng cũng có thể nhìn trúng?"

"Vì cái gì chướng mắt? Có ăn có uống, còn có 9.9, tính như thế nào cũng là tôi được lời rồi."

Khóe miệng Hạ Vãn Tinh giật giật, bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình có phải hay không là do não úng nước rồi. Nhưng tưởng tượng đến 1000 vạn kia, mắt cô khẽ lóe lên.

Tên đại gia nhà anh, không hổ là thương nhân, quá gian xảo. Cho nên, rốt cuộc như thế nào mới tính là hành vi quá mức?

Hạ Vãn Tinh nhìn hắn, nói: "Chúng ta lại cùng nhau nói rõ ràng lại một lần đi, anh đưa ra một cái giới hạn cho hành vi quá mức đi."

Cô lúc trước cân nhắc không kĩ giờ đây mới hối hận.

Vấn đề này của cô khiến Hàn Tư Thần trầm mặc.

Quy định giới hạn?

Nếu hôn môi đều không tính là hành vi quá mức, khả năng còn lại kia chỉ có thể là lên giường.

Hàn Tư Thần bỗng nhiên bị ý nghĩ của chính mình làm sửng sốt khẽ chớp mắt một cái, anh khẽ nhíu mày, nhìn Hạ Vãn Tinh muốn nói lại thôi.

Hạ Vãn Tinh tựa như nhìn anh một lời khó nói hết đã hiểu ra.

Cô líu lưỡi, hiểu ngầm sau cũng không làm rõ, trào phúng anh, "Suy nghĩ của anh thật xấu xa."

"A, coi như tôi chưa nói gì." Anh nhìn cô, "Nhà văn các cô sức tưởng tượng phong phú thật đó."

"Vậy anh nói đi, tôi là đang suy nghĩ cái gì?" cô cố ý, một hai phải buộc anh nói ra.

Ai ngờ, người đàn ông này lại ám chỉ cô, giọng nói anh bình tĩnh:

"Chờ đến khi cô muốn đem tôi lên giường, nhớ rõ chuẩn bị tốt một ngàn vạn."

Hạ Vãn Tinh: .

Mắt cô to tròn xoe trừng anh, "Quá quý giá, sợ ngủ không dậy nổi."

Anh nhẹ giọng cười cười, ánh mắt thâm sâu liếc cô một cái, sau đó một tay đón lấy chú chó, "Thiên Ưng, đi thôi."

Hạ Vãn Tinh: .

Nhìn 1 người một chó thong dong phủi mông dời đi, Hạ Vãn Tinh trong lòng sinh ra ảo não.

Thật là vác đá nện vào chân mình, hợp đồng kia, căn bản cô không được lợi gì cả,

Hạ Vãn Tinh đảo mắt qua một mảnh hỗn độn trên bàn ăn, đỡ trán.

Cô đây là tạo nghiệt gì, rõ ràng là tìm đàn ông đến kiếm linh cảm, nhưng vì cái gì cuối cùng thành bảo mẫu nấu cơm rửa chén.

Hạ Vãn Tinh thở dài, âm thầm nói cho chính mình: Không liên quan, còn có 1000 vạn kia, cuối cùng còn chưa biết ai mới là người trả đâu.

-

Lượng Lượng sau khi phẫu thuật, các chỉ tiêu sau khi kiểm tra cho thấy đều bình thường, sức khỏe khôi phục khá tốt, kiến nghị xuất viện quan sát.

Hạ Vãn Tinh theo thỏa thuận với cậu nhóc, để cậu nhóc ở lại nhà mình vài ngày, cô cũng có nói trước với anh, một đoạn thời gian nữa chính mình muốn đi làm, muốn đưa em ấy đến trung tâm hồi phục

Lượng Lượng tuy rằng không vui, nhưng vẫn rất phối hợp gật gật đầu.

Thật ra cậu nhóc rất thông minh, tuy rằng không nói lời nào, nhưng có thể từ mấy ngày gần đây nhìn ra được một chút vấn đề.

Có một chú đẹp trai thường xuyên tới thăm nhóc, hơn nữa, đối với chị gái Hạ thật sự rất tốt.

Nhóc thường xuyên nghe về người này thông qua lời nói của mấy chị y tá. Trong lòng nhóc cũng rõ ràng, chú đẹp trai là người tốt.

Bác sĩ kiến nghị sau khi trở về còn cần quan sát hoạt động nhiều hơn, tuy rằng phẫu thuật ở vùng đầu, nhưng không ngại sinh hoạt cơ bản, chăm sóc cũng không quá khó.

Hạ Vãn Tinh chuẩn bị cho nhóc rất nhiều màu vẽ, còn có tập tranh bút sáp. Nhóc rất ngoan, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng Hạ Vãn Tinh nói vài câu, cơ bản đều là chỉ tự mình đọc sách.

Hôm nay, buổi tối cơm nước xong, Hạ Vãn Tinh dẫn nhóc đi dưới lầu tản bộ, mới ra khỏi cửa, Thiên Ưng không biết từ nơi nào nhảy ra tới.

Hạ Vãn Tinh sợ chú chó to lớn này làm Lượng Lượng sợ, đem nhóc chắn sau người, nói khẽ với Thiên Ưng: "Ngoan, đem đầu lưỡi của mày nuốt trở lại đi, mày như vậy sẽ làm Lượng Lượng sợ."

Thiên Ưng duỗi đầu nhìn về phía sau cô, Hạ Vãn Tinh nhìn ra nó tò mò, vì thế, vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó, nói: "Vậy mày dịu dàng một chút, tao để cho Lượng Lượng sờ mày."

Vì thế, chú chó lớn này ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hạ Vãn Tinh đem Lượng Lượng từ phía sau đưa ra tới, trấn an nhóc, nhẹ giọng nói: "Không cần sợ, Thiên Ưng rất hiền."

Cô nói: "Em biết không, Thiên Ưng rất là lợi hại."

Hạ Vãn Tinh cười, phá lệ nghiêm túc nói: "Lần đầu tiên chị gặp Thiên Ưng, nó chính mình tới giúp chị trừng trị kẻ xấu, nhìn vậy chứ rất uy mãnh."

Cô nắm tay Lượng Lượng đặt ở trên đầu Thiên Ưng, hỏi: "Nó có phải là rất ngoan hay không?"

Lượng Lượng rụt tay lại, có chút sợ hãi nhìn Thiên Ưng.

Thiên Ưng ngửa đầu nhìn Hạ Vãn Tinh, kia đôi mắt nhỏ, cô bỗng nhiên cảm thấy nó tủi thân đòi ba.

Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên đã hiểu cái gì, cười khẽ, "Mũi chó, mày không ăn cơm sao?"

Hóa ra là do buổi tối ngửi được mùi của thức ăn

Cô đang nới chuyện cùng Thiên Ưng, cửa trước sân bỗng nhiên truyền đến một giọng đàn ông, giọng điệu anh ôn hòa, không nhanh không chậm, "Ăn uống của nó đều được cô nuôi hư rồi."

Hạ Vãn Tinh ngước mắt nhìn phía âm thanh vọng qua.

Anh một tay dựa trên hàng rào, một tay còn lại đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, nhìn cô, đón ánh chiều tà.

Ánh sáng mơ hồ chiếu lên gương mặt, ngũ quan trái lại càng rõ ràng, nổi bật.

Góc cạnh rõ ràng, giống như con cưng của trời.

Hạ Vãn Tinh hồi thần.

Hàn Tư Thần đem điếu thuốc dập tắt vào thùng rác, sau đó nhấc chân đi tới phía cô.

Anh lại lặp lại một bên lời nói vừa rồi: "Ăn uống khó chiều, tôi đã nuôi không được nó, không bằng cô nuôi đi?"

Hạ Vãn Tinh nhướng mày, "Mua một tặng một? Mang theo chủ của nó nữa sao?"

Hàn Tư Thần nghiêng đầu bật cười, "Cô đoán được sao."

Cô nhún nhún vai, "Anh cho rằng tôi hiếm lạ? Cả hai đều không cần."

Hàn Tư Thần: .

Anh thu lại nụ cười, nhìn cô, hỏi: "Thật sự cả hai đều không cần?"

Cô lắc đầu, "Không cần!"

Lượng cơm của một người một chó này, thâm hụt tiền mua bán.

Hàn Tư Thần cười, "Cô cũng đừng có luôn trông chờ loại này."

Còn mua một tặng một? Khi nào anh tìm bạn gái còn cần ở rể?

AnAh ngồi xổm xuống, nhìn về phía nhóc con trong tay cô, hỏi: "Nhóc con, muốn đến nhà chú chơi không?"

Đôi mắt Lượng Lượng xoay chuyển, nhìn Hàn Tư Thần, lại ngửa đầu nhìn về phía Hạ Vãn Tinh.

Hạ Vãn Tinh nhận thấy được ánh mắt thăm dò của nhóc, cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Muốn đi sao?"

Lượng Lượng không nói chuyện, người đàn ông cao lớn ngồi xổm trước mặt lại dụ dỗ: "Nhà chú có ô tô, còn có phi cơ, tháp khắc mô hình."

Hạ Vãn Tinh: .

Cô nghi ngờ, ánh mắt dò hỏi: Ở đâu? Tôi như thế nào không thấy được?

Hàn Tư Thần như là không thấy ánh mắt nghi vấn của cô, chỉ nhìn Lượng Lượng "Có đi hay không?"

Sau đó, Hạ Vãn Tinh nhìn đến ánh mắt của Lượng Lượng khẽ dao động, cô nắm tay nhóc, nói: "Đi, chị dẫn em đi."

Lượng lượng giật giật miệng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú."

Hạ Vãn Tinh cười, trêu ghẹo nhìn về phía Hàn Tư Thần, châm biếm: "Nhìn anh trông già bao nhiêu vậy chứ, Lượng Lượng gọi tôi là chị lại gọi anh là chú."

Hàn Tư Thần bỗng nhiên bị bộ dáng ngốc nghếch này của cô cảm thấy đáng yêu, anh buồn cười, cười khẽ nói: "Điểm chú ý của cô thật đặc biệt, lúc này nghĩ đến không phải nên là giống như Lượng Lượng gọi tôi là chú sao?"

Hạ Vãn Tinh: ?

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, chậm nửa nhịp, "Cái gì?"

Anh đứng dậy, đứng trước mặt cô rũ mắt nhìn cô, vân đạm phong khinh nói: "Kêu đi, tôi nghe đây."

Hạ Vãn Tinh: .

Cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, một đôi mắt đào hoa từ mê mang đến chứa đầy ý cười, cô cười khanh khách nhìn anh, nói: "Anh từng hôn tôi, giờ lại kêu tôi gọi anh bằng chú"

Cô ý vị thâm trường nói tiếp: "Sở thích của anh mặn thật đó."

Hàn Tư Thần nhìn nhóc con một bên ngửa đầu xem họ, lại quét Hạ Vãn Tinh liếc mắt một cái, nói: "Lúc có trẻ con trước mặt có thể bình thường chút không?"

Hạ Vãn Tinh: .

Cô cúi đầu, đối diện với ánh mắt thuần khiết sạch sẽ lại ngây thơ của Lượng Lượng, cô theo bản năng nhanh chóng mím môi.

Cười mỉa một tiếng, lôi kéo Lượng Lượng từ trước sân sang một bên giải thích, "Ý chị là.."

Cô không thể tìm được cách giải thích hợp lí, âm thầm thở dài, nói thầm: "Kệ vậy đi, chị dẫn em đến nhà anh kia xem mô hình."

Phía sau Hàn Tư Thần không tiếng động cười khẽ, đáy mắt anh mang theo một tia sủng nịch, liếc phía trước bóng dáng một cao một thấp, bỗng nhiên cảm thấy thời gian dịu dàng, năm tháng tĩnh lặng.

Anh nghĩ, nếu một nưa kia của anh là cô..

Hàn Tư Thần mặt mày tươi cười, khóe miệng nhẹ cong lên.

Anh nhất định sẽ bảo vệ cô, yêu cô, cho cô một mái ấm, thuộc về chính bọn họ.

Chỉ là, cô gần đây tựa như còn muốn cùng anh phân cao thấp, biết còn cố ý làm bộ, hơn nữa, còn cố ý tránh anh, cơ hội nói chuyện rõ ràng cùng cô cũng không có.

Hàn Tư Thần trong lòng lại có chút nóng nảy.

Anh nhìn bóng dáng cô, âm thầm suy nghĩ.

Cô gái này..

Rốt cuộc là thích anh bao nhiêu đây?

Cô hết lần này tới lần khác ở trước mặt anh khıêυ khí©h trêu chọc, anh không biết liệu tới lúc đó anh có khống chế được chính mình hay không.

Anh là một người đàn ông bình thường, lúc xúc động không giữ vững được lý trí là chuyện bình thường. Nếu chạm tới, cô có tức giận hay không?

Nếu giận..

Hàn Tư Thần hít sâu, đánh gãy suy nghĩ của mình.

Giận thì cứ giận đi. Bất quá anh lại dỗ thôi, cứ dỗ cô như bà cô vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng về sau sẽ gọi: Bà cô.