Hạ Vãn Tinh nói thầm: "Đây không phải là không giải quyết được mới tìm đến anh sao?"
Lam Lan: ......
Má, đến lúc này rồi mà vẫn còn mạnh miệng được hay thật.
Lạc Hành Xuyên đặt chiếc cốc xuống và nói: "Được rồi, hai em đừng lo lắng nữa, chuyện này giao cho anh".
Hạ Vãn Tinh sửng sốt: "Làm sao có thể giao cho anh? Em không thể để anh trả tiền".
"Em có thể trả tiền, sao anh lại không?" Anh nói, "Yên tâm đi, coi như là khoản tài trợ cho xã hội, lấy danh tiếng cho LO Venture vậy".
Hạ Vãn Tinh: .....
Cô giơ ngón tay cái về phía anh, "Thời điểm then chốt vẫn phải dựa vào ông chủ lớn".
"Đúng là không có chút chừng mực nào". Lạc Hành Xuyên lườm: "Gửi thông tin của đứa bé đó cho anh đi, để anh liên hệ với một số chuyên gia nhìn thử xem".
Hạ Vãn Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lam Lan cười, "Tớ nói rồi mà, một chút tiền thôi, không cần lo lắng".
Lam Lan:....
Chuyện mà mình lo nghĩ mấy ngày trời, thế mà cứ như vậy vèo một cái giải quyết xong?
Lạc Hành Xuyên đúng là làm việc rất hiệu quả, rất nhanh đã liên hệ được với chuyên gia, cũng xác định được thời gian giải phẫu xong xuôi.
Sau khi Lượng Lượng tỉnh lại, tình trạng của cậu bé cũng khá lên, ít nhất cậu bé cũng sẽ đáp lại lời nói của cô và Lam Lan, hơn nữa cậu bé cũng nói nhiều một chút khi có mặt mọi người.
Mấy ngày nay, Hạ Vãn Tinh thường xuyên đi lại giữa nhà Lam Lan với bệnh viện, cô thường xuyên nấu canh và mang đi để giúp cậu bé bồi bổ cơ thể, Lượng Lượng cũng rất hợp tác, thỉnh thoảng còn mỉm cười khen cô nấu ăn rất ngon.
Cô rất thỏa mãn, cũng rất có cảm giác thành tựu. Đến mức cô vùi đầu vào việc chăm sóc Lượng Lượng mà quên mất một điều...
Cho đến trưa hôm nay Hạ Vãn Tinh nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Thần, anh hỏi: "Cô về Liêu thành?"
Hạ Vãn Tinh lúc này mới nhớ ra, anh đang chờ cô về ký hợp đồng.
Cô nhất thời bận rộn mà quên mất.
Tiểu Tinh Tinh: "Ừm, trở về được một tuần rồi".
Hàn Tư Thần tựa trên ghế làm việc trong thư phòng, anh cau mày nhìn chằm chằm màn hình Wechat.
Nếu không nhờ nói chuyện với Hàn Nhân trên Wechat, anh thật đúng là không biết cô đã trở về từ sớm, về được một tuần rồi, nhưng anh không thấy đèn phòng cô sáng lên.
Nói cách khác, cô không có trở về chỗ ở.
Hàn Tư Thần hít sâu một hơi, ngón tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt anh trầm thấp, rõ ràng có chút không vui, một lúc sau mới mở máy nhắn tin: "Không phải đã nói trở về liền báo cho tôi biết sao?"
Tiểu Tinh Tinh: "Quên mất".
Cô thực sự quên mất, hôm đó cô thực sự sốt ruột căn bản không nhớ tới muốn nói cho anh biết, về sau có Thạch Trạch Dương cho quá giang , cô liền,...
Hạ Vãn Tinh đọc lại tin nhắn của anh, khóe môi khẽ cười, gõ, "Chờ không nổi rồi, nên muốn gặp tôi sao?" Cô dừng một chút, sau lại xóa đi.
Cuối cùng, thực sự không nhịn được, cô gõ lại câu nói ấy và gửi đi.
Hàn Tư Thần lần này ngược lại mỉm cười, đọc tin nhắn phảng phất như được thấy bộ dạng dương dương tự đắc ngoài đời của cô.
Không tức giận là tốt rồi.
Anh không trả lời trực tiếp, mà hỏi: "Khi nào cô đến ký hợp đồng?"
Tiểu Tinh Tinh: "Hai ngày nữa đi".
Chờ Lượng Lượng kết thúc ca phẫu thuật và đợi tình trạng của cậu bé ổn định trở lại, nếu không thì cô cũng không có tâm trạng để ký.
Tiểu Tinh Tinh: "Gần đây tôi có chút việc bận, nhưng hợp đồng chắc chắn sẽ được ký kết. Quý công ty có thể chuẩn bị trước một chút.
Hạ Vãn Tinh cười yếu ớt, có thâm ý khác mà bổ sung thêm một câu: "Dù sao thì tôi cũng chạy không được".
Vừa gửi tin nhắn xong thì điện thoại đổ chuông, nhìn thấy là anh gọi, cô mím nhẹ môi.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia hỏi thẳng: "Cô đang ở đâu?"
Cô hỏi: "Làm gì?"
Hàn Tư Thật trầm mặc, đột nhiên không biết tại sao lại gọi cho cô, bây giờ nghe được giọng nói của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tâm trạng của Hạ Vãn Tinh cũng trở nên tốt hơn, chút oán hận của cô đối với anh cũng biến mất, cô cười nhẹ nhàng, lặp lại câu hỏi: "Anh gọi điện là muốn nói cái gì?"
Nghe được tiếng cười của cô, Hàn Tư Thần kìm lòng không được ánh lên vẻ mặt ôn nhu, cụp mắt xuống nhìn con chó lớn trong phòng đang cáu kỉnh đi tới đi lui, không nhanh không chậm nói: "Thiên Ưng nhớ em".
Hạ Vãn Tinh: .....
Cô sửng sốt, cố nén cười đến mức khóe mắt hơi đỏ lên, "Ồ, thật sao? Vậy thì anh bảo Thiên Ưng nói với tôi hai câu".
"À không, để nó kêu hai tiếng tôi nghe thử". Hạ Vãn Tinh chịu đựng nước mắt gần như trào ra.
Hàn Tư Thần: .....
Anh dùng đầu lưỡi liếʍ cằm, có chút bất lực nhìn Thiên Ưng. Sau một lúc im lặng, anh mở loa lên.
Giọng của Hạ Vãn Tinh phát ra từ phía bên kia điện thoại: "Thiên Ưng đâu? Anh để nó kêu hai tiếng xem".
Ngay khi Thiên Ưng nghe âm thanh này, thân thể đang khó chịu quay cuồng lập tức dừng lại, nó nhìn về hướng này, rồi lập tức chạy tới.
Hàn Tư Thần vừa đá đá vào người nó vừa nói: "Tránh xa một chút, đừng liếʍ điện thoại tao".
Đầu dây bên kia như đoán được điều gì đó, chợt cười. Một tiếng cười như chuông bạc phát ra, làm cho Thiên Ưng vui vẻ thè lưỡi chạy lòng vòng.
Hạ Vãn Tinh cách màn hình cũng đã nhận ra Thiên Ưng đang xao động, cô nhẹ giọng trấn an: "Thiên Ưng, mày đang nhớ chị hả? Bao giờ về chị làm thức ăn bồi bổ cho mày nhé, được không?"
"Sớm thôi, chị sẽ mang mày ra ngoài chơi nha".
Hàn Tư Thần cau mày khi nghe cách giao tiếp giữa người và chó này. Anh nhìn chằm chằm con chó lớn đang muốn đoạt điện thoại, liền yên lặng mà giơ cánh tay lên.
Thiên Ưng nhanh chóng nâng hai bàn chân trước của mình lên, còn chưa có với tới đã phải nhận ngay một cái nhìn sắc bén từ chủ của nó.
Nó rụt cổ ngay tức thì, thành thành thật thật ghé lại trên bàn, hai cái tai dựng lên thẳng tắp.
"Cô đang ở đâu?" Hàn Tư Thần cố gắng hết sức duy trì thái độ thản nhiên.
Hạ Vãn Tinh mập mờ: "À, ở nhà một người bạn".
Đầu bên kia im lặng, sau đó hỏi dò: "Trở về đi? Tôi đến đón cô".
Hạ Vãn Tinh: ? ? ?
Cô sững sờ khi nghe câu này.
Sau khi Hàn Tư Thần phản ứng lại, anh cũng có chút đình trệ, móa sao tự nhiên mình lại đi nói câu này nhỉ, vừa rồi mình còn không nghĩ ra nó có ý nghĩa gì.
Hai người đồng thời im lặng, ngăn cách bởi sóng điện thoại, phảng phất có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Anh liếʍ một vòng răng hàm, nhướng mày nói thêm vào: "Hợp đồng nằm trong tay tôi. Tôi muốn thực hiện càng sớm càng tốt".
Hạ Vãn Tinh cố nén khóe miệng, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, giả bộ nghiêm nghị: "Chắc là không được rồi, mấy hôm nay tôi khá bận".
“Cô bận cái gì?” Hàn Tư Thần hỏi trong vô thức.
"Bệnh viện".
Anh sững sờ, trong nháy mắt bật dậy khỏi ghế, trầm giọng hỏi: "Bệnh viện? Cô bị sao vậy?"
Hàn Tư Thần không thể phủ nhận, đột nhiên nghe thấy hai từ "bệnh viện", tim anh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Ngay cả anh cũng không nhận ra rằng vừa nảy mình đã lo lắng đến mức nào.
Hạ Vãn Tinh nhận ra sự lo lắng trong lời nói của anh, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi, là một đứa trẻ trong cô nhi viện".
Hàn Tư Thần thầm than một tiếng, "Có cần tôi giúp không?"
"Vẫn chưa". Cô đáp.
"Ừm". Anh im lặng vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không về sao?"
Hạ Vãn Tinh đáp thẳng tưng: "Không về".
Hàn Tư Thần: .....
Vừa cúp điện thoại xong, đã thấy Lam Lan vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Vãn Tinh, "Hai người ở chung hả?"
Từ mấy câu nói của bạn tốt, cô ghép thành đoạn "vợ chồng cãi nhau, cô gái bỏ nhà đi, chàng trai gọi điện cầu hòa, vân vân mây mây,.."
Hạ Vãn Tinh bị cô làm cho bất ngờ rồi, "Cậu nói nhảm cái gì đấy? Với cái khả năng động não thần kì đấy của cậu, sao không đi làm nhà văn viết tiểu thuyết luôn đi?"
Lam Lan mỉm cười, khịt khịt mũi vây quanh cô hít hà, ra vẻ ghét bỏ, "Sao tớ lại ngửi được mùi chua của tình yêu thế này nhỉ?"
Đi đi đi. Hạ Vãn Tinh đánh cô, lại không dám làm động tác gì quá lớn làm phiền đến Lượng Lượng đang ngủ, cô hạ giọng: "Trên người cậu mới là có mùi chua đấy".
"Hai người rốt cuộc là như thế nào?" Lam Lan một vẻ nghiêm túc nhìn nàng, "Cậu thực sự đem cả tinh thần lẫn thể xác vào chuyện này hả?"
Hạ Vãn Tinh có chút buồn bực, "Chuyện này nên nói làm sao cho cậu hiểu đây?"
Cô sắp xếp lại từ ngữ, sau đó kể cho Lan Lan nghe về mâu thuẫn giữa hai người vào buổi chiều hôm đó, cô hỏi: "Cậu xem, ý anh ta rốt cuộc là gì?"
Lan Lan chậc chậc hai tiếng, "Người trưởng thành muốn yêu đương đều khó khăn như vậy sao?"
Cô còn nói: "Cơ mà anh Hàn này của cậu quả thực là một người nghiêm túc và chính trực đấy nhỉ".
Hạ Vãn Tinh nhướng mày: "Làm sao mà nghiêm túc với chính trực được?"
"Cậu khıêυ khí©h như thế mà còn chưa bị anh ta bắt bỏ lên giường, thế chẳng phải là quá nghiêm túc chính thực hay sao?"
Lam Lan nói: "Nếu là người đàn ông khác, không chừng đến cả xương cậu cũng chẳng còn".
"Đấy là do tớ định lực đủ mạnh". Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng thực ra cũng rất rõ cách làm người của anh.
Lam Lan ra vẻ người từng trải, từng chút một phân tích cho cô, "Chuyện này phụ thuộc hoàn toàn vào việc cậu nghĩ như thế nào nha, nếu chỉ muốn trêu chọc một chút, hoặc như anh ta nói chỉ là yêu cầu của kịch bản mà thôi, thì cậu cũng phải biết dừng lại đúng lúc".
Hạ Vãn Tinh hỏi: "Nếu như tớ cũng có chút chút chút cảm giác thích anh ta thì sao?"
"Vậy cậu liền xông lên a, cậu không phải hay nói "thích là nhích" đấy à? Nếu thế mà vẫn không ok, thôi thì "giường" thẳng tiến!".
Hạ Vãn Tinh: .....
Lam Lan trêu chọc cô: "Xoắn xuýt đâu phải phong cách của cậu".
Hạ Vãn Tinh vẫn có chút bối rối: "Coi như hai người đều có chút ý tứ đấy, thì tớ cũng không thể cứ vậy mà theo đuổi đàn ông chứ?"
Cô nói: "Đàn ông thì cũng giống như phụ nữ thôi, không có được vĩnh viễn là tốt nhất".
Lam Lan cười cười: "Cậu thật sự không cho anh ta đến đón hả?"
Lam Lan: "Cậu về đi, tối nay tớ ở đây là được rồi. Ngày mai phẫu thuật, còn phải cần người ở bên cạnh.".
Vừa dứt lời, giọng viện trưởng đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa: "Hai con đều trở về đi, nơi này có ta ở lại được rồi".