Ở bên cạnh, Hạ Vãn Tinh yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như anh thay đổi rất nhiều, có chút khác lạ so với lúc trước.
Đôi mắt của anh như có ánh sáng, rất dịu dàng, cô có thể cảm nhận rõ sự quan tâm lo lắng của anh dành cho em gái của mình
Ngoài ra, khi nhìn Thiên Ưng, anh cũng rất dịu dàng.
Chỉ có điều ở trước mặt cô, thật lạnh lùng và không tốt chút nào.
Trái tim của Hạ Vãn Tinh có chút chua xót không thể giải thích được. Cô còn chưa sắp xếp được những cảm xúc khó giải thích của mình, thì đột nhiên thấy anh quay lại nhìn.
Đôi mắt anh đen và sáng, nhìn cô chằm chằm trong giây lát.
Hàn Tư Thần khẽ nhíu mày, quét một lượt trên người cô, vô thức hỏi: "Cô thấy thế nào?"
Giọng anh hơi trầm, có chút lo lắng.
Hạ Vãn Tinh nghe ra, anh cũng rất lo lắng cho cô.
Tâm trạng chán nản cứ thế qua đi. Cô cong miệng cười vui vẻ, vẫn ung dung trêu chọc anh, "Anh đang quan tâm tôi sao?"
Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm nụ cười nơi khóe miệng mím chặt môi, một lúc sau, nhìn chằm chằm vào cô, anh lạnh giọng nói: "Cô còn có tâm trạng để khua môi múa mép thế này. Xem ra còn rất tốt."
Cô bỏ qua ánh mắt sắc bén của anh, nhìn anh cười nói: "Tôi không sao, anh đừng có lo lắng."
Cô nói: "Cơ thể tôi rất tốt. Năm ngoái tôi đi Tây Tạng cũng không bị cao phản".
Hàn Tư Thần sững sờ, "Tây Tạng? Cô đi nơi đó làm gì?"
"Wow, Tây Tạng, em luôn muốn đi mà chưa có cơ hội." Đôi mắt của Hàn Nhân rạng rỡ.
Hạ Vãn Tinh: "Tìm cảm hứng."
Hàn Tư Thần im lặng một lúc, nhìn cô bằng ánh mắt không rõ ràng trong chốc lát rồi nói: "Vì tìm linh cảm mà cô cũng chịu khó lăn lộn đó."
Lại là Tây Tạng, còn có "khế ước tình yêu" là cái dạng gì, anh thật sự một chút cũng không hiểu được cô.
Hạ Vãn Tinh không ngốc, cô nghe được ý của anh liền cố ý nói một cách chậm rãi: "Cảm hứng đến từ cuộc sống, tôi đây là hiến thân vì nghệ thuật."
Quả nhiên, anh có chút không hài lòng cau mày, và lặp lại lời nói của cô với giọng trầm thấp: "Hiến thân?"
"Ừ." Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, chậm rãi nói: "Tôi phải trải qua mới có thể viết nên một câu chuyện tình ly kỳ."
Những gì cô ấy nói là sự thật và vẻ mặt của cô cũng rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt ranh mãnh đó đã phản bội cô.
Hàn Tư Thần hiểu ngẩm, trong lòng đột nhiên có chút tức giận mà cười.
Anh cũng không biết mình đang giận mình hay là cô.
Biết rõ cô ở trước mặt mình là đức hạnh gì, còn cố tình tin là thật, suýt nữa là mất mưu của cô rồi.
Hàn Tư Thần nhíu mày cười cười, trầm ngâm gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô không rõ ý tứ nói: "Được, tôi chờ."
Hạ Vãn Tinh cứng đờ.
Anh nghe hiểu, mà còn âm thầm phản lại thắng cô một nước cờ.
Anh đang xem cô diễn trò, chờ cô hiến thân cho cái gọi là "Khế ước tình yêu kia", và sau lại quy những hành vi của cô là những "Hành vi quá mức" bắt cô bồi thườn tiền hợp đồng, thật xảo trá.
Không gian thì không phải kinh doanh. Anh đúng là xứng với cái chức danh nhân.
Hàn Nhân đang nằm trên giường, đảo mắt liên tục nhìn hai người.
Mình không hiểu ..... Mình không hiểu.(Beta: không phải mình chị đâu, em cũng không hiểu.)
Cô nghi ngờ rằng do cao phản mà não của cô cũng hỏng luôn rồi.
"Anh đang nói gì vậy?" Cô vừa bối rối vừa tò mò.
Hàn Tư Thần dời tầm mắt khỏi Hạ Vãn Tinh, bình tĩnh nhìn Hàn Nhân: "Em bây giờ còn chưa tỉnh, nghỉ ngơi đi, bớt lo chuyện vô ích."
Hạ Vãn Tinh không nhịn được, thấp giọng cười một tiếng.
Hàn Nhân cau mày, vô cùng nghi hoặc.
Ngày lành tháng tốt, lễ khởi quay được tổ chức đúng giờ, mọi thủ tục hoàn tất thì cũng đã gần trưa, đoàn phim gọi một hộp cơm và bắt đầu quay sau bữa ăn vội vã.
"Cảnh đầu tiên của "Anh và tôi cùng chung lý tưởng", diễn!" Sau khi đạo diễn hô khẩu lệnh, bộ phim chính thức bắt đầu.
Han Nhân hăng hái nhìn theo, "Oa, thầy Khâu đẹp trai quá, vừa lên sàn là đã khiến người ta không rời mắt được."
Hạ Vãn Tinh cười cười, "Em vừa hết cao phản, kiềm chế một chút, đừng quá kích động."
"Không thể nào, không thể nào, tim em đã đập thình thịch ngay khi nghĩ đến việc quay chung với thầy Khâu."
Hạ Vãn Tinh một nhát dao đâm vào tim Hàn Nhân: "Vậy thì hãy nghĩ xem trong vở kịch anh ta đã dùng lợi dụng em như thế nào, làm em vì anh ta mà thuyết phục, cuối cùng lại vô tình tổn thương cô không thương tiếc."
Hàn Nhân sắc mặt nghiêm nghị: "Đúng vậy, hiện tại trong lòng em đã không có rung động nữa rồi."
Nhìn thấy vẻ đáng yêu của Hàn Nhân, cô cười nhạt.
Dưới trường quay, Hàn Tư Thần đang uống trà với trợ lý đạo diễn và nhà sản xuất, anh thản nhiên liếc nhìn Khâu Cảnh Duyên đang quay phim, sau đó đưa mắt nhìn về phía cô gái cách đó không xa đang cùng Hàn Nhân nói chuyện phiếm.
Anh im lặng một lúc, dường như thản nhiên hỏi người bên cạnh: "Tôi nhớ là, Khâu Cảnh Duyên không xuất thân từ lớp chuyên nghiệp."
Nhà sản xuất: "Không phải chính quy, nhưng rất có tài diễn xuất."
Trợ lý đạo diễn: "Một đường đi đến vị trí như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, những điều này đều là do sự nỗ lực của anh ấy."
Hàn Tư Thần trầm ngâm gật đầu, nhấp một ngụm trà, hỏi: "Anh ta học đại học chuyên ngành gì?"
"Khoa ngôn ngữ Trung" Nhà sản xuất đột nhiên nói: "Chúng tôi cùng là bạn học với biên kịch.
Khi Hàn Tư Thần có được câu trả lời mình muốn, trên mặt vẫn không chút gợn sóng, "Thật à."
Nhà sản xuất: "Đúng vậy, chính miệng đại ảnh đế của chúng tôi thừa nhận, anh ta cũng từng theo đuổi biên kịch."
"Khụ khụ khụ ..." Phó đạo diễn ho khan một tiếng, lén lút liếc nhà sản xuất một cái.
Lão bất tử, không kín miệng một chút nào, tối hôm qua anh không thấy quan hệ phức tạp trong phòng sao?
Nhà sản xuất đột nhiên nhận ra điều gì đó, cười hai tiếng, giả vờ bình tĩnh: "Anh Hàn, uống trà đi."
Hàn Tư Thần không lộ ra vẻ bất thường gì đứng dậy, "Mọi người nói chuyện, buổi chiều nay tôi đi ra ngoài."
Anh lại hỏi: "Có tiện cho tôi mượn biên kịch một buổi chiều không? "
Trợ lý đạo diễn và nhà sản xuất vội vàng đứng lên nói: "Được hết, được hết. Biên kịch căn bản không có việc gì. Chỉ cần lúc có khúc mắc về kịch bản, phiền cô ấy phối hợp."
"Được rồi." Hàn Tư Thần ra hiệu cho bọn họ ngồi, "Tôi đưa cô ấy đi chơi."
"Không thành vấn đề." Trợ lý giám đốc hô: "Tiệc khởi quay đã định vào buổi tối, trong chốc lát tôi sẽ gửi địa điểm cho trợ lý của anh."
Hàn Tư Thần gật đầu, đi về phía Hạ Vãn Tinh.
Hàn Nhân đang thảo luận âm mưu với Hạ Vãn Tinh, thấy cô ấy tinh thần uể oải, liền hỏi: "Chị Hạ, sao trông chị bơ phờ vậy?"
Hạ Vãn Tinh dụi dụi mắt, "Chị có chút cảm mạo, đã uống thuốc, nên hiện tại có chút buồn ngủ."
"A, vậy chúng ta trở về khách sạn đi, dù sao chúng ta hiện tại cũng không có chuyện gì."
Hạ Vãn Tinh nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Chị ngồi đi, em sẽ nói chuyện với phó đạo diễn một tiếng.” Hàn Nhân đứng dậy, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy anh trai mình đến gần nên nhanh chân bỏ chạy.
Hạ Vãn Tinh đang xem giờ trên điện thoại.
Vẫn còn ba tiếng trước khi khai tiệc, cô có thể đi ngủ bù, thức dậy trang điểm, sau đó ...
"Làm gì mà ngẩn người ra thế?" Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô chợt tỉnh táo lại.
Hạ Vãn Tinh quay đầu lại, ngẩng lên nhìn anh.
Anh mặc một chiếc áo gió dài, thân trên hơi cúi đầu, anh đứng ở nơi ngược sáng, ánh sáng chiếu vào trên người trải dài thành dáng người mảnh khảnh trên mặt đất, toàn thân như được mạ một tầng ánh vàng, ấm áp, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng cứng ngắc bây giờ cũng có chút nhu hòa hơn.
Nhịp tim của Hạ Vãn Tinh nhảy loạn không thể kiểm soát được , nheo mắt chặn ánh sáng khó chịu chiếu vào mắt, ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười xấu xa hỏi: "làm sao? Nhanh như vậy mà đã nhớ tôi rồi?"
Hàn Tư Thần đứng thẳng người, thật sâu nhìn chằm chằm vào chân cô đang thong thả đung đưa, anh liếc mắt nhìn hai giây, sau đó đột nhiên đá nhẹ vào chân cô, cau mày hỏi: "Miệng không mệt sao, không im được?"
"Không kìm lòng được!" Hạ Vãn Tinh da mặt dày, nhìn sắc mặt càng đen của người đàn ông, càng vui vẻ.
Ánh mắt của cô trực tiếp táo bạo , nhìn thẳng vào anh.
Hàn Tư Thần nhìn đi chỗ khác, lãnh đạm nói: "Đứng dậy, cùng đi với tôi đến chỗ này."
Hạ Vãn Tinh thật sự ngoan ngoãn đứng lên, cô không phải là đang nghe lời, mà là quan tâm tiếp theo anh sẽ đưa cô đi đâu.
Hạ Vãn Tinh cảm thấy thành công khi cô được anh lần đầu tiên mời đi chơi.
Cô nhặt áo khoác và túi xách lên, cười đắc thắng: "Đi đâu vậy? Có phải đi gặp gia đình không?"
Hàn Tư Thần dừng lại, liếc xéo cô một cái rồi cảnh cáo: "Nói nữa thì khỏi đi"
"Đi đi." Hạ Vãn Tinh thỏa hiệp, "Tôi không nói nữa khi nào về nhà thì tôi sẽ nói"
Nói xong, cô phát hiện đôi mắt u ám kia dường như mang theo dao, nhìn cô thật sâu.
Hạ Vãn Tinh trong lòng run lên, mím khóe miệng, cắn da đầu cố ý chống lại anh, hỏi: "Anh đang nhìn cái gì? Anh bị sắc đẹp của tôi thuyết phục rồi sao?"
Hàn Tư Thần hít sâu một hơi, không thể làm gì với cô, anh đưa đầu lưỡi liếʍ hàm răng dưới, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Cô đổi dầu gội."
"Hả?" Hạ Vãn Tinh bị lời nói của anh làm cho sửng sốt.
Anh nhìn ánh mắt ngây ra của cô, cười nhẹ nói:" Tôi cảm thấy cô dùng nó quá nhiếu."
Hạ Vãn Tinh: "!!!"
Cô mà không hiểu thì là một tên ngốc. Đây rõ ràng là đổi cách châm chọc cô!
Tự luyến thì có cái gì không tốt?
Nhưng cô lại giả vờ không hiểu, giả ngu giả ngơ hỏi: "Có phải cảm thấy tóc tôi quá tốt, hâm mộ tôi sao? Sau khi trở về tôi sẽ giới thiệu dầu gội mới này với anh."
Hạ Vãn Tinh không quan tâm đến phản ứng sau đó của anh, khoác một chiếc áo khoác trên cánh tay, dáng người quyến rũ ưu nhã lướt qua anh.
Hàn Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng cô, ánh mắt chìm xuống như vầng trăng lạnh lẽo phía chân trời giữa đêm.
Anh thừa nhận rằng cô rất xinh đẹp, và ngay cả khi được xếp chung hàng mỹ nhân của làng giải trí, cô vẫn là một trong những người đẹp nhất. Đặc biệt là dáng người lả lướt, tuy mảnh mai nhưng không mềm yếu.
Hàn Tư Thần cụp mắt xuống, trong lòng phiền muộn không có chỗ phát tiết, cuối cùng mũi chân hung hăng nhấn xuống viên đá ven đường,hừ cười một tiếng, nhấc chân đuổi theo.