Hứng thú vẽ tranh của Đường Tâm Duyệt chân thực giống như tình yêu với Hành Cuốn vậy, chỉ là cho đến nay hành vi và cử chỉ của bản thân bị gia đình hạn chế, cho nên đến bây giờ cũng không thể bày tỏ sự cuồng nhiệt của mình. Nhưng mà hiện tại có thể rồi.
Một lần nữa nàng mở trang truyện ra, dựa theo nhân vật trong quyển truyện bắt đầu phác họa, nét vẽ của Đường Tâm Duyệt rất tùy tâm, rất nhanh nàng chỉ biết nàng không thích hợp, bởi vì cùng một câu truyện nhưng thể hội của mỗi người mỗi khác nhau.
Nhân vật trong truyện à. . . Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, dựa theo ý tưởng của bản thân, bắt đầu quá trình vẽ tranh nàng yêu thích nhất.
Không cần lo sợ bị người quấy rối, cũng không cần lo lắng bị người phát hiện, cũng là một việc khiến nàng vui vẻ sau khi bỏ nhà đi.
Cơm trưa của Dụ Viên ăn ở căn tin trường học, lúc ăn cơm nàng bắt đầu lo lắng cơm hộp tình yêu nàng làm cho Đường Tâm Duyệt có bị lạnh hay không, lạnh ảnh hưởng đến hương vị, Đường Tâm Duyệt thấy dở thì làm sao đây? Để lại cho nàng mấy quyển truyện bách hợp có thể quá đột ngột hay không? Lỡ như Đường Tâm Duyệt mâu thuẫn thì làm sao bây giờ? Trước suy sau nghĩ cảm thấy bản thân quá lỗ mãng, cho nên tâm tình cũng không tốt theo. Cô Hồ bưng mâm ngồi trước mặt Dụ Viên: "Cô Dụ, cô làm sao vậy?"
Dụ Viên cau mày: "Tôi. . . hôm nay tôi làm một chuyện rất lỗ mãng, sợ làm người ta giận. Lỡ như người ta không để ý tới tôi thì làm sao bây giờ?"
Cô Hồ vừa ăn vừa trả lời: "Không sao, không có chuyện gì mà một con Tuyết mị nương không giải quyết được, nếu có, vậy là cần hai con!"
*Là bánh mochi ớDụ Viên cắn đũa nghĩ, mình đáng yêu như vậy, làm gì có người sẽ giận mình đúng không? Đúng rồi, làm gì có ai giận mình a? Dù sao thế giới cũng tốt đẹp như vậy, mọi người ai nấy đều lương thiện! Đường Tâm Duyệt không phải loại người cố tình gây sự đâu! Nếu như cô ấy giận, thì làm đồ ngọt cho cô ấy ăn, đồ ngọt có thể khiến tâm tình vui vẻ!
Nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy trời càng xanh nước càng trong cơm càng thêm ngon miệng, làm gì có chuyện đáng lo lắng nữa? Dù có cũng chỉ là miên man suy nghĩ mà thôi!
Cho tới bây giờ Dụ Viên chỉ nhìn thấy chân thiện mỹ, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, chút chuyện lo lắng vừa rồi đã tan thành mây khói.
Các giáo viên trong phòng làm việc đều biết tính tình Dụ Viên tốt, tâm tính lại càng tốt.
Tiểu học tan trường sớm, vừa tan trường, Dụ Viên liền lái chiếc xe mini sang tay của mình về nhà, đi ngang qua chợ, đậu xe vào mua đồ ăn.
Nàng không biết Đường Tâm Duyệt thích ăn gì, lại không có cách liên lạc với nàng, chỉ có thể tùy tiện mua một chút. Đường Tâm Thừa rất cưng em gái mình, vì có thể để Đường Tâm Duyệt ăn ngon một chút, tiền cơm giao cho Dụ Viên cũng không ít. Mặc kệ là Đường Tâm Duyệt xảy ra chuyện gì, Dụ Viên cảm thấy, có anh trai Đường Tâm Thừa ở đây, nàng vẫn sẽ hạnh phúc.
Mưa thuận gió hoà, thế giới hòa bình, gia đình an khang, áo cơm không lo, có lẽ đây là chuyện đáng vui nhất rồi.
Đợi đến khi Dụ Viên về nhà, chuyện đầu tiên làm là gõ cửa nhà Đường Tâm Duyệt, đang trầm mê vẽ tranh không thể tự kiềm chế Đường Tâm Duyệt giấu bàn vẽ của mình theo phản xạ. Có lẽ Hành Cuốn ngửi được mùi thịt tươi trên tay Dụ Viên, sủa đến vui vẻ, lúc Đường Tâm Duyệt bước xuống giường nàng nắm lỗ tai Hành Cuốn: "Ai là người cho em ăn cơm?"
Hành Cuốn đắc ý vẫy đuôi dùng cơ thể thúc Đường Tâm Duyệt đi mở cửa, Đường Tâm Duyệt không chịu động, Hành Cuốn lập tức ngã ra nằm, lăn trên đất bán moe.
Đây là một con Husky a, càng bán moe càng ngốc, Đường Tâm Duyệt chua xót bóp mặt Hành Cuốn: "Tịch thu thức ăn!"
Hành Cuốn quẩy người lên như cá chép, lẻn đến mép cửa vẫy đuôi muốn Đường Tâm Duyệt mở ra.
Ngoài cửa là gương mặt tươi cười của Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt vừa mở cửa Hành Cuốn liền nhào ra, Dụ Viên lùn lùn lảo đảo một cái thiếu chút nữa té, cũng may đỡ được tường, nàng cũng không giận, có chút thấp thỏm lại có chút hài lòng hỏi Đường Tâm Duyệt: "Chị có ăn cơm trưa không?"
Đường Tâm Duyệt nhìn thấy chờ mong trong đôi mắt nàng cùng với nụ cười chân thành, chỉ lạnh lùng trả lời một câu: "Rồi."
"Là ăn cơm hộp tình yêu của tôi hả?" Dụ Viên sải chân ngắn đi theo Đường Tâm Duyệt vào nhà, thấy gà mên trống không trên mặt bàn, nhất thời an tâm, "A, ăn hết trơn rồi, thật tốt! Có thấy đặc biệt hài lòng không!"
Đường Tâm Duyệt nhìn nàng cười hồn nhiên ngây thơ như thế, đột nhiên trong lòng có chút ganh tị.
"Không, cho Hành Cuốn rồi."
Nhất thời Dụ Viên xì hết hơi: "A. . ." Nhưng mà không tới hai giây, liền khôi phục nguyên khí, "Không sao hết, chỉ cần không lãng phí là được rồi! Nếu chị không thích, ngày mai tôi làm cái khác!"
"Cô không tức giận à?" Đường Tâm Duyệt không giải thích được lên tiếng hỏi.
Dụ Viên giơ tay lên, một chút cũng không tức giận: "Không có đâu, nhất định Hành Cuốn cảm thấy tôi nấu rất ngon, có phải không Hành Cuốn?"
Hành Cuốn có ăn một miếng gà chiên, nếu như nó có thể đáp, nhất định đáp là ngon.
Đường Tâm Duyệt nhún vai, nhìn Dụ Viên dọn gà mên, sau đó, Dụ Viên ngẩng đầu lên, đột nhiên đỏ mặt hỏi: "Vậy. . . vậy trưa nay chị chán có đọc truyện tranh không?"
Đường Tâm Duyệt liếc mắt đi, rơi lên quyển truyện bách hợp, cao lãnh Đường tiểu thư làm sao có thể đọc truyện tranh chứ, Đường Tâm Duyệt khoanh hai tay lại, mặt không có biểu tình đáp: "Không đọc, cô lấy về đi."
Dụ Viên bĩu môi, có chút mất mát nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Mất mát là Đường Tâm Duyệt không nhận ý tốt của nàng, nhẹ nhõm là Đường Tâm Duyệt không có đọc qua truyện bách hợp đó.
Đường Tâm Duyệt len lén quan sát biểu tình của Dụ Viên, biến hóa trong đôi mắt ti hí đó nàng thu hết vào đáy mắt, mất mát của nàng, yên lòng của nàng, còn có một chút chờ mong.
Đường Tâm Duyệt nghiêm mặt không biểu đạt tâm tình muốn cười của mình, sau đó nghe Dụ Viên nói: "Vậy. . . tôi đi làm cơm tối."
Dụ Viên đi rồi, Hành Cuốn đi theo sau lưng nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm thịt tươi trên tay nàng, nước bọt nhỏ xuống sàn.
Có thể dùng một miếng thịt lừa Hành Cuốn đi cùng Đường Tâm Duyệt có thể bị một quyển truyện tranh hấp dẫn có gì khác nhau đâu? Đường Tâm Duyệt nhìn quyển truyện trong tay Dụ Viên, đầy trong đầu đều là đống truyện tranh trên giá sách nhà nàng. Thật muốn lấy hết về để đọc, nhưng mà ngại mở miệng, nếu như để cho người khác biết Đường tiểu thư thích truyện tranh, như vậy hình tượng nữ thần của nàng có khả năng sẽ sụp đổ.
Lúc Dụ Viên nấu cơm Hành Cuốn liền ngồi xổm trong bếp nhìn nàng, Đường Tâm Duyệt cũng qua, mỹ danh viết, tìm chó.
Tìm chó tìm tới giá sách nhà người ta, Đường Tâm Duyệt đếm đếm, có ít nhất 7-80 cuốn truyện tranh, tốc độ đọc một ngày một cuốn, vậy cũng có thể đọc được hơn hai tháng.
Dụ Viên quay đầu lại: "Chị đang làm gì vậy?"
Đường Tâm Duyệt như kẻ trộm chột dạ quay phắc đi: "Không có gì, tới xem cô dạy lớp mấy."
Tài liệu ngữ văn trên giá sách từ năm 1 cho đến năm 6 đều có hết, lấy cớ này là quá tệ rồi, thế nhưng Dụ Viên lại quá ngây thơ, nàng cảm thấy có thể là Đường Tâm Duyệt thích figure mình giấu.
Thấy Dụ Viên không có phản ứng, Đường Tâm Duyệt mới yên lòng, qua loa nhìn tên quyển truyện một chút, giống như không có việc gì thong thả bước vào bếp, nhìn nàng đang nấu cái gì.
Dụ Viên mang tạp dề nhìn như một tiểu trù nương, lại tròn tròn giống dụ viên nàng làm, cái loại chibi ngon miệng.
Trong đầu Đường Tâm Duyệt chợt lóe qua hình ảnh tiểu loli trong quyển truyện tranh bách hợp kia, bị loli khác đè trên tường cưỡng hôn. Dụ Viên bản chibi nhất định siêu moe siêu đáng yêu, hình như nàng có một chút linh cảm rồi.
Dụ Viên làm cánh gà khả nhạc, tôm hành nổ*, cải trắng xào và canh, hai người, ba món một canh, đơn giản lại ngon miệng, lúc ăn cơm Hành Cuốn vẫn ngồi bên cạnh, đôi mắt có thần điềm đạm đáng yêu: Bảo bảo cũng muốn ăn cơm, tại sao hai người không cho bảo bảo ăn?
*Một phương pháp nấu ăn, không phải nổ thiệt :vThật ra Đường Tâm Duyệt cũng không kiêng ăn, chỉ mỗi chuyện cơm nước là nàng dễ dàng thỏa mãn nhất. Dụ Viên chờ mong hỏi Đường Tâm Duyệt: "Đồ ăn tối nay chị có vừa ý không?"
Nàng lại vẫn chỉ nghiêm mặt như trước: "Cứ như vậy đi, có thể ăn no là được."
Quả thật ăn khá no, nàng ăn hai chén.
Dụ Viên không biết sức ăn chân chính của Đường Tâm Duyệt, khờ dại không nghĩ đến hướng cơm mình nấu ngon, chỉ cảm thấy, chao ôi, sức ăn của Đường Tâm Duyệt thật lớn a, ăn nhiều như vậy mà không béo, cúi đầu nhìn thịt của mình, quả thật xấu hổ quá chừng.
"Nếu chị muốn ăn gì nhất định phải nói cho tôi biết, nếu không tôi cầm tiền cơm của cô sẽ cảm thấy không yên tâm." Dụ Viên nói, "Dù đồ tôi nấu không nhất định ngon, nhưng tôi sẽ cố gắng làm theo khẩu vị của cô!"
"Cứ nhân nhượng người khác như vậy không mệt à?" Trong miệng Đường Tâm Duyệt mạnh vọt ra một câu như thế.
Dụ Viên sửng sốt, áo, Đường Tâm Duyệt đang quan tâm mình sao? Nhất định là vậy, nàng đã nói Đường Tâm Duyệt mặt lạnh tâm hiền, chắc chắn là người tốt mà!
Nàng lập tức lắc đầu: "Không phiền không phiền, hoàn toàn không có phiền đâu!"
"Nhất định là xạo." Đường Tâm Duyệt dựa theo hiểu biết của mình, nói, "Luôn dựa theo ý của người khác mà làm việc, từ từ biến thành hình dạng bản thân mình chán ghét, thậm chí không thể biểu đạt yêu thích của mình."
"Không phải đâu!" Lúc này Dụ Viên phản bác, "Chỉ cần người khác cảm thấy hài lòng tôi liền hài lòng a, giống như nếu như chị cảm thấy đồ ăn tôi làm ngon, tôi sẽ cảm thấy siêu cấp vui luôn, bởi vì nhận được thừa nhận!"
Đường Tâm Duyệt nhìn vào mắt Dụ Viên, hai người hai thế giới, quả nhiên không có cách nào giao lưu. Vâng theo lời người khác, sẽ sống như một con rối.
Nàng chỉ chỉ canh: "Tôi thích uống canh thanh đạm, không bỏ muối, không bỏ bột ngọt, không bỏ dầu, cô còn có thể hài lòng không?"
Dụ Viên suy nghĩ một chút: "Vậy cũng không có gì khó, tôi có thể nấu hai chén, một chén làm theo ý chị, một chén làm theo ý tôi, chúng ta đều vui vẻ! Sở dĩ con người không vui, đều đến từ bản thân suy nghĩ không thông mà thôi."
Đường Tâm Duyệt không có cách nào phản bác, là do mình quá luẩn quẩn không thông suốt sao?
Cơm nước xong Dụ Viên bắt đầu làm đồ ngọt, mấy món như Tiramisu phải bỏ tủ lạnh qua đêm, nàng đặt thật nhiều vật liệu trong bếp, Đường Tâm Duyệt nhìn nàng làm đồ ngọt: "Nhiều như vậy một mình cô ăn?"
"Không có a, các giáo viên đều thích đồ ngọt tôi làm đó, tôi sẽ để lại cho chị một phần!" Dụ Viên hoàn toàn không để chuyện vừa nãy ở trong lòng.
Đường Tâm Duyệt nghĩ, trái tim của Dụ Viên thật là lớn. Rõ ràng mọi người đang khi dễ nàng, ăn ké đồ của nàng mà? Làm gì có nhiều tình hữu nghị và tình cảm như vậy, làm gì có ai không vì danh lợi tiền tài?
Ngay cả cha ruột cũng coi con gái như quân cờ lợi ích của tập đoàn.
"Ngay cả bản thân bị khi dễ cũng không biết, bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền, cô là loại người như thế sao?" Đường Tâm Duyệt ngồi ở sofa ôm cánh tay bất mãn.
"Làm gì có ai khi dễ tôi, giáo viên trong trường tôi ai cũng tốt, lúc tôi bị bệnh bọn họ dạy thay tôi, còn hay chia đồ ăn vặt cho tôi nữa." Dụ Viên vừa đánh trứng bằng máy vừa nói, "Người tốt mãi mãi nhiều hơn người xấu, bên cạnh tôi đều là người tốt, chị cũng vậy."
Đây là lần đầu tiên Đường Tâm Duyệt nghe người ta dùng "Chị là người tốt" đến khích lệ mình, nàng cảm thấy mình nên giáo dục cho tiểu trù nương của mình biết xã hội này hắc ám như thế nào, làm gì có năm tháng tĩnh hảo*, thiên hạ rộn ràng đều vì tài lợi, thiên hạ nhốn nháo đều hướng đến lợi ích mà thôi.
*Ý chỉ cuộc sống bình thường tĩnh lặng trôi qua~"Tôi là người tốt!"
"Vâng!" Dụ Viên gật đầu.
"Nếu như tôi cướp đi thứ cô thích nhất, tôi vẫn còn là người tốt sao?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
"Tôi nguyện ý chia sẻ thứ tôi thích cho chị mà!" Dụ Viên vẫn thiên chân vô tà như vậy.
Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Hôm qua cô nói những thứ trên giá sách đều là bảo bối của cô phải không? Cô nguyện ý chia sẻ thứ cô thích với tôi? Vậy được rồi, nếu như tôi dọn truyện và figure trên giá sách của cô đi, cô còn có thể vui vẻ chứ? Còn có thể cảm thấy tôi là người tốt chứ?"
Dụ Viên ngẩn người, nhất thời ủy khuất: "Làm như vậy chị sẽ vui vẻ chứ?"
"Vui vẻ a!" Đường Tâm Duyệt nhún vai.
"Vậy. . ." Dụ Viên tắt máy đánh trứng đau lòng nhìn giá sách, "Vậy. . . chị không được làm tụi nó hỏng, mai mốt trả lại cho tôi, tôi. . . tôi có thể cho chị mượn mấy ngày, như vậy chị sẽ vui vẻ phải không?"
Đường Tâm Duyệt quả thật sợ rớt cằm, Dụ Viên tuyệt đối là điển hình của vô tư phụng hiến dữ nhân vi thiện*, trên bất bình có nỗi cảm động, nhân vật xx cũng phải thẹn với tình yêu to lớn của nàng!
*Vô tư dâng hiến, lấy cái tốt đối nhânĐường Tâm Duyệt nghĩ đến thật nhiều truyện tranh, làm bộ không để ý: "Vậy tôi dọn đi, nếu như cô thấy không vui thì nói tôi, tôi làm như vậy chỉ để cho cô biết, không phải cô cảm thấy người đó tốt thì là người tốt! Trên thế giới này có rất nhiều người xấu, ví dụ như tôi!"