Lúc này Dụ Viên liền quyết tâm, từ nay về sau Phong Tả Tả đừng nghĩ đến bánh quy của nàng làm nữa, dù Đường tiểu thư tới cầu tình cũng không được!
Giận sôi! Siêu cấp giận sôi! Giận sôi đến muốn lập tức chạy qua đó, nhưng mà thời gian làm việc không thể ra khỏi cổng trường a!
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Tức chết tôi rồi!
"Ha? Tiểu trù nương nhà chị giận rồi." Phong Tả Tả chọc ghẹo Đường Tâm Duyệt, "Còn không mau đi dỗ dành?"
Đường Tâm Duyệt làm gì biết Dụ Viên giận chuyện gì, Phong Tả Tả ở đây nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho Dụ Viên. Vì vậy Dụ Viên chỉ có thể một mình tức giận ngồi trong phòng làm việc, thầm mắng Phong Tả Tả.
Phong Tả Tả hắt xì một cái: "Tôi đang bị người ta ân cần thăm hỏi cả nhà một lần a!"
Đường Tâm Duyệt liếc nàng: "Kết cục của đối nhân quá xấu xa."
Phong Tả Tả cười nói: "Dù vừa rồi tôi không có chụp chính diện, nhưng chụp được sợi dây chuyền trên cổ chị, tiểu trù nương nhà chị có nhận ra chị không?"
"Nếu nhận ra, cô không chỉ bị mắng mà hắt xì thôi đâu." Đường Tâm Duyệt đe dọa đại thần lão đại giới truyện tranh, "Có khả năng tôi sẽ tìm người hack máy tính của cô, tiêu hủy bản thảo của cô."
"Chị ác độc quá rồi!" Phong Tả Tả kinh ngạc nói, "Không bằng cho tôi chết luôn đi!"
"Lúc đó bên ngoài sẽ lưu truyền Phong Tả Tả chết vì tình yêu, chẳng phải tôi nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch?" Đường Tâm Duyệt thờ ơ đáp.
Tiêu hủy bản thảo của một họa sĩ hay tác giả, không khác tiêu diệt cả nhà họ, Phong Tả Tả cảm thấy mình đánh giá sai trình độ lương thiện của Đường Tâm Duyệt, cho nên ngay cả Đường Tâm Thừa có phải là người tốt hay không cũng nên đánh giá lại một lần nữa.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Tức giận làm gì, không phải tìm T tiểu thư là được rồi sao? //
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Tức chết tôi rồi!
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Giận T tiểu thư, không muốn làm bánh ngọt nữa, hừ!
Dụ Viên hồi phục rất nhanh, khiến Đường Tâm Duyệt ngớ ra. Này này, bổn tiểu thư là bị ép buộc a, không phải đúng ra nên giận Phong Tả Tả sao?
Đường tiểu thư vừa tách khỏi Phong Tả Tả liền vội vàng đi siêu thị mua đồ ăn tặng cho Dụ Viên.
Tối nay có họp phụ huynh, cho nên đến khuya Dụ Viên mới có thể về nhà. Tiểu trù nương nhận được đồ ăn vặt vẫn thấy không vui, trừ phi Đường tiểu thư hôn hôn ôm ôm giơ cao cao.
Đường Tâm Duyệt liền nhắn cho nàng một tin, nói buổi tối tới đón nàng.
Đường Thiên Lộc vẫn giám sát rất kỹ, chỉ là Đường Tâm Duyệt khôn ra, chỉ thỉnh thoảng rời nhà ra ngoài. Chung quy cha cũng không thể đặt quản chế trên người nàng, theo dõi 24/24.
Họp phụ huynh tổ chức hơi muộn, cổng trường bị xe lấp kín, Đường Tâm Duyệt đậu xe ở chỗ thường đậu, cách cổng trường một đoạn. Dụ Viên biết, nếu Đường tiểu thư đến đón nàng nhất định sẽ chờ ở đó.
Bình thường nếu Đường Tâm Duyệt đến đón thì từ sớm Dụ Viên đã hăng hái chạy ra, hôm nay không giống, mãi đến khi phụ huynh sắp về hết, vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng.
Đường Tâm Duyệt nghĩ, có thể là còn học sinh hay phụ huynh không nghe lời, bị giáo viên giữ lại nói chuyện riêng.
Nàng ở trong xe tùy ý vuốt điện thoại, lại chờ hơn nửa tiếng.
Mãi đến khi có người gõ cửa sổ xe, nàng mới ngẩng đầu, nhìn thấy Dụ Viên vẻ mặt mất hứng.
"Lên xe đi."
Dụ Viên đứng ngoài cửa ủy khuất không nhúc nhích: "Đường tiểu thư chị biết em đứng ở đây bao lâu rồi không? Đứng 10 phút! Chị vậy mà lại không phát hiện!"
"Sao cô lại muốn đứng ngoài cửa 10 phút?" Đường Tâm Duyệt kinh ngạc hỏi.
Dụ Viên bất mãn leo lên xe, nhỏ giọng lầm bầm: "Đường tiểu thư đúng là không để em ở trong lòng!"
Vốn đang định nhấn ga điều xe, cánh tay Đường Tâm Duyệt đột nhiên khựng lại, quay đầu rét căm căm hỏi nàng: "Cô nói cái gì?"
Dụ Viên móc trong túi ra một cây kẹo que, là một trong mấy món trong bao lớn đồ ăn vặt hồi chiều Đường Tâm Duyệt mua cho, nàng tháo giấy gói bỏ kẹo vào trong miệng, ôm cánh tay làm bộ nghiêm túc nói: "Đường tiểu thư, chị nói xem, nếu như có một tiểu tỷ tỷ dáng vẻ xinh đẹp có tiền còn chủ động, đứng trước mặt chị, chị có động lòng hay không!"
Tiểu tỷ tỷ này không phải là Phong Tả Tả sao? Đường Tâm Duyệt không hề nghĩ ngợi: "Tôi là loại người tùy tiện đó sao?"
"Nếu như là tiểu muội muội dáng vẻ đáng yêu biết nấu ăn còn chủ động thì?" Dụ Viên càng thêm nghiêm túc.
Đường Tâm Duyệt đột nhiên phì cười, bị bản thân làm sặc ra tiếng: "Cô muốn nói cái gì?"
Dụ Viên hất đầu đi, làm bộ rất tức giận: "Hừ! Sau này không bao giờ làm đồ ăn ngon cho Đường tiểu thư nữa! Em giận rồi!"
"Vậy tại sao cô lại giận?" Đường Tâm Duyệt tiếp tục thờ ơ hỏi.
Dụ Viên bĩu bĩu môi, muốn nói lại thôi, bởi vì Phong Tả Tả hôn chị đó!
Nàng đổi ý, đáp: "Dù sao cũng không làm, cũng không làm cho bạn của Đường tiểu thư!"
Đường Tâm Duyệt ghé lên vô lăng cười, tiểu trù nương tức giận, nhưng tại sao nàng một chút cũng không hốt hoảng, trái lại còn cảm thấy thú vị a? Tiểu trù nương ghen giống như bánh bao vừa từ trong l*иg hấp ra, mềm mềm ú ú, khiến người khác nhịn không được muốn cắn một miếng.
"Rồi, không làm thì không làm." Đường Tâm Duyệt mặt không biến sắc giẫm chân ga, "Tôi thích tiểu muội muội dáng vẻ đáng yêu biết nấu ăn còn chủ động nhất, lại tìm một người khác vậy."
"Không được!" Dụ Viên kích động, tóc trên đầu run run.
Hai tay nắm vô lăng Đường Tâm Duyệt giơ một tay lên, sờ sờ đầu Dụ Viên: "Vậy nấu cho tôi ăn."
Dụ Viên cúi đầu bĩu môi, hoàn toàn không chống cự được Đường tiểu thư xoa đầu a, quá không có tôn nghiêm!
Dọc đường đi Dụ Viên muốn mở miệng nói mấy lần, lại vẫn không hỏi ra. Có thể là sợ Đường Tâm Duyệt lại một lần nữa phủ nhận sự thật bản thân chính là Mặt trời lặn 114 độ kinh đông.
Mãi đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà Dụ Viên, nàng mới đột nhiên nói một câu: "Đường tiểu thư, sợi dây chuyền của chị thật đẹp."
"Là món hàng số lượng có hạn mùa xuân năm nay của Yeliya, hồi sinh nhật ba tôi tặng cho."
"Vậy hẳn là rất ít người mua được phải không?" Dụ Viên hỏi.
Đường Tâm Duyệt cười cười: "Có lẽ, cô thích không? Nếu thích tôi mua thêm một cái."
"Không phải không phải!" Dụ Viên xua xua tay, "Đắt như thế em không cần đâu, chỉ là em muốn nói. . . hôm nay em thấy có người đeo sợi dây chuyền giống như Đường tiểu thư."
Đường Tâm Duyệt dừng một chút.
"Đường tiểu thư sẽ bị người con gái khác hôn sao?" Dụ Viên nhíu mày, lòng tràn đầy xoắn quẩy hỏi.
Đường Tâm Duyệt liền biết, bởi vì có vật chứng là sợi dây chuyền, sợ là mình không có cách nào phủ nhận thân phận Mặt trời lặn nữa.
"Em thấy cái người đeo sợi dây chuyền giống Đường tiểu thư bị tiểu tỷ tỷ hôn." Dụ Viên bĩu môi, dè dè dặt dặt nói, "Em khổ sở lắm, Đường tiểu thư ưu tú như thế, không chỉ đàn ông thích mà cả phụ nữ cũng thích nữa. Nhưng mà em không muốn thấy Đường tiểu thư bị người khác hôn a, giống như bánh ngọt mình làm bị người khác cướp cắn một miếng."
Tiểu trù nương ủy khuất sắp tràn ra khỏi xe, đầy trong đầu đều là chán ghét Phong Tả Tả.
Đường Tâm Duyệt lại thầm cười trong lòng, tiểu trù nương vì mình mà ghen càng thêm đáng yêu, nhịn không được muốn ôm lấy cắn một miếng a, aiz, tại sao trên thế giới lại có người đáng yêu như thế, giống như là mãi mãi bạn cũng không thể ngờ cái bánh tiếp theo lại còn ngon hơn cái trước.
Đường Tâm Duyệt khom người, đưa gương mặt đến gần: "Cho phép em cướp chiếc bánh về ăn sạch."
"Hẻ?" Dụ Viên ngớ người.
"Không phải em nói giống như bánh ngọt mình làm bị người khác cướp cắn một miếng đó sao? Cho phép em ăn sạch!" Đôi mắt Đường Tâm Duyệt rất dài, hơi nhếch lên cao, cực kỳ có tính công kích.
Mà Dụ Viên là một cái bánh bao đáng yêu nhút nhát, trốn trong góc xe run lẩy bẩy.
"Aiz, em. . . em không phải không tin Đường tiểu thư đâu. . . em chỉ không tin Phong Tả Tả lại là tên hỗn đại đó. . . ai da thật ra em vẫn không biết Đường tiểu thư và Mặt trời lặn. . . được rồi thật ra em có đoán được chút chút. . . Đường tiểu thư còn lâu mới là người tùy tiện như vậy nhất định là Phong Tả Tả ép buộc chị!" Đột nhiên Dụ Viên tìm được lý do, "Ừm! Đúng! Em giận Phong Tả Tả! Đường. . . Đường tiểu thư là người cao lãnh như vậy sẽ không. . . ưʍ. . ." Dụ Viên nói năng lộn xộn bị Đường Tâm Duyệt bất ngờ cúi đầu lấp kín miệng.
"Giải thích nhiều vậy không mệt sao?" Trong mắt Đường tiểu thư mang theo ý cười dày đặc, "Chua như thế, thì đừng để người khác cướp chiếc bánh ngọt của em đi!"
Lúc này đầu óc Dụ Viên nổ tung như pháo hoa, đừng nói cái gì bánh ngọt, thiếu chút nữa cả bản thân là ai cũng quên mất.
"Đường. . . Đường tiểu thư. . . rốt cuộc cũng thừa nhận mình là Mặt trời lặn hả?" Hơi thở Dụ Viên gián đoạn, "Em. . . nhất định là Tả Tả kéo chị vào hố, cho nên quan hệ của chị và Tả Tả mới tốt như vậy. Tốt hơn em. . ."
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt mở miệng: "Tốt hơn em?"
"Hồi sáng Tả Tả đăng weibo."
Đường Tâm Duyệt ôm tay cười đáp: "Tấm ảnh cô ấy hôn tôi? Ừm, cô ấy hôn tôi, còn hôn mấy cái."
"A?" Sắc mặt Dụ Viên tối sầm.
"Thật ra cô ấy không thích anh tôi, rõ ràng là thích tôi."
"A?" Dụ Viên sắp khóc.
"Em nói tiểu tỷ tỷ dáng vẻ xinh đẹp có tiền còn chủ động là Phong Tả Tả? Vậy thì đúng là không tệ."
"Oa oa oa."
"Gạt em đó." Đường Tâm Duyệt nhún vai.
Dụ Viên hai mắt đẫm nước một lát sau mở to ra nhìn: "Hẻ?"
"Cô ấy không hôn được." Đường Tâm Duyệt nhịn không được bật cười, "Có biết nhân cơ hội là gì không? Còn không phải cố tình đăng cho em xem đó sao?"
"Hẻ?"
"Tiểu tỷ tỷ dáng vẻ đẹp có tiền lại chủ động đó thích anh của tôi, tôi cũng rất bất đắc dĩ a." Đường Tâm Duyệt nhún vai.
Dụ Viên gãi gãi đầu: "Lượng thông tin lớn quá, dung lượng não của em không đủ dùng. Cho nên Đường tiểu thư, không đúng, Mặt trời lặn đại đại, trước đây em còn từng ship chị và Tả Tả a! Hức hức khổ sở quá. Đường tiểu thư là nữ thần của em, nữ thần của em là Đường tiểu thư, thế giới này quá không thể tin được!"
"Cho nên?" Đường Tâm Duyệt cười hỏi.
"Cho nên?" Dụ Viên đáp, "Cho nên mặc kệ Tả Tả có hôn trúng Đường tiểu thư hay không, sau này có đồ ngọt cũng không có phần cho chị ấy!"