Cô Hồ liền nổi da gà toàn thân, chờ một chút, bây giờ bỏ chạy còn kịp chứ?
Đường tiểu thư không giống như trong truyền thuyết a!
"Có cần hung tàn vậy hông?" Thiếu chút nữa cô Hồ khóc, "Tôi chỉ là một người qua đường A!"
"Hừ!" Dụ Viên đứng chống nạnh, "Biết Đường tiểu thư ở đây người qua đường A cũng phải bị diệt khẩu, không phải cô thích coi phim truyền hình nhất sao?"
Cô Hồ vậy mà lại không còn lời để chống đỡ, hình như người phát hiện bí mật lớn nào trong phim truyền hình, cuối cùng đều phải chết.
Nhưng mà đây không phải phim truyền hình, vừa rồi cô Hồ xuống lầu Đường Tâm Duyệt liền ý thức được mình sai lầm, không cẩn thận lộ mặt rất dễ bị người ta nhận ra.
"Có chuyện gì từ từ nói!" Cô Hồ giãy khỏi móng vuốt của Dụ Viên, "Tôi tới đưa đồ cho cô, cô để quên laptop ở chỗ tôi."
Dụ Viên nhận lấy laptop, nhìn Đường Tâm Duyệt một chút.
Đường Tâm Duyệt đã đi vào nhà rồi, nàng biết Dụ Viên sẽ xử lý được.
Hành Cuốn suy nghĩ một chút, quyết định tới nhà Dụ Viên uống miếng nước rồi quay lại, dù sao đồ nhà người khác luôn ngon hơn nhà mình.
Cô Hồ ở trong nhà Dụ Viên nói chuyện, đương nhiên là nói về Đường Tâm Duyệt rồi.
"Cô Dụ, tại sao Đường tiểu thư lại ở đây? Bao lâu rồi? Tại sao? Lúc trước người ngồi xe công cộng thật sự là cô ấy à? Có quan hệ gì với cô?" Câu hỏi của cô Hồ bắn liên thanh tới.
Dụ Viên nắm tóc: "A, cô hỏi nhiều như vậy sao tôi trả lời được?"
"Từng bước từng bước trả lời." Cô Hồ ngồi ngay ngắn trên sofa, nếu có thêm hộp bắp rang thì càng thêm hoàn hảo.
"Vậy cô phải đáp ứng với tôi một điều kiện." Ở đây là địa bàn của Dụ Viên, nếu như cô Hồ không đồng ý, tối nay sẽ không thể về nhà, "Không được đem chuyện Đường tiểu thư ở đây nói cho bất cứ ai biết, dù cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây."
Đây là cái gì? Sở thích kỳ lạ của kẻ có tiền hả? Cô Hồ vươn một ngón tay ra: "Được thôi, nhưng cô phải cho tôi chút đồ ngọt ăn mỗi ngày!"
"Thành giao!" Dụ Viên đập bàn.
Vì Đường tiểu thư, hy sinh chút đồ ngọt có xá gì! Dù muốn toàn bộ truyện tranh và figure của nàng, đó cũng là nghĩa bất dung từ! Đây là một quyết định cực kỳ quan trọng của một người mê thế giới 2D!
Kết quả là, Dụ Viên nói chút chuyện về Đường Tâm Duyệt tới nơi này cho cô Hồ.
Hành Cuốn ngồi xổm một bên nghe tám chuyện, a, thì ra mình chính là thần tình yêu, mồi lửa cho câu chuyện này, nghe như thế, cảm thấy tràn đầy tự hào a.
"Ý cô là, Đường tiểu thư cãi vả với gia đình, cho nên dọn ra đây ở?"
"Nói đúng hơn thì, hẳn là cãi vả với gia trưởng, giống như tụi nhỏ trong lớp chúng ta." Dụ Viên suy nghĩ một chút, "Với anh trai vẫn tốt lắm!"
Ví dụ như thế, hình tượng của Đường Tâm Duyệt từ trên cao thoáng cái chạm đất.
Cô Hồ nâng đầu nhìn Dụ Viên, hỏi ra nghi vấn quan trọng: "Vậy bây giờ cô ấy giải hòa với gia đình cũng quay về nhà rồi, tại sao còn muốn tới đây?"
Dụ Viên kiêu ngạo trả lời: "Bởi vì tôi đã có ước hẹn với Đường tiểu thư rồi, cô ấy muốn tới đây ăn cơm chiều đó!"
Toàn thân tràn ra kiêu ngạo và hạnh phúc, cô Hồ ngửi ngửi: "Hình như tui ngửi thấy mùi gian tình. Lúc trước mọi người nghĩ cô yêu đương rồi, chẳng lẽ sự thật là vì Đường tiểu thư?"
Dụ Viên lè lưỡi không trả lời, coi như là thừa nhận.
Cuối cùng vẫn là dùng bánh ngọt trả thù lao cho cô Hồ, cô Hồ vừa đi Dụ Viên liền gõ cửa Đường Tâm Duyệt.
"Đi rồi à?" Đường Tâm Duyệt thờ ơ hỏi.
"Phải." Dụ Viên nắm góc áo giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, "Xin lỗi Đường tiểu thư, tôi. . . tôi không biết cô Hồ sẽ đến, cho nên. . . cho nên khiến chị phải sợ hãi rồi!"
Đường Tâm Duyệt phì một tiếng bật cười: "Phải đó rất hoảng sợ, làm sao bây giờ? Bồi thường tôi thế nào?"
"A. . ." Dụ Viên cúi đầu suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới mặt kính cũng bám một lớp sương mờ, "Vậy. . . phải bồi thường làm sao bây giờ. . ."
Đột nhiên ánh mắt của Đường Tâm Duyệt có hơi thâm thúy, dường như câu tiếp theo nói ra sẽ làm cho mặt đỏ tim đập như nai con đang chạy loạn, Dụ Viên ôm tim, trái tim bình bịch bình bịch đập, bá đạo nữ tổng tài thật biết mê hoặc người!
Sau đó Đường Tâm Duyệt thản nhiên trả lời: "Tháng sau sinh nhật tôi, tôi cho cô một tháng suy nghĩ nên bồi thường cho tôi thế nào."
Đột nhiên nàng thở phào một hơi, lại có chút nản lòng, nhưng mà, nếu là sinh nhật của Đường tiểu thư, vậy nhất định có vô số bạch phú mỹ cao phú soái tụ tập, mình nên cầm cái gì tới? Còn phải bồi thường cho Đường tiểu thư, thật đúng là một nhiệm vụ gian nan nha!
Dụ Viên bỗng cảm thấy mình đang gánh một gánh nặng nghìn cân, không được, phải giảm béo thôi! Nàng không thể để Đường Tâm Duyệt mất mặt!
Nếu như Đường Tâm Duyệt biết suy nghĩ này của Dụ Viên, nhất định sẽ khinh bỉ mà nói với nàng, cô đánh giá cao nhân duyên của Đường tiểu thư quá rồi, căn bản không có cao phú soái bạch phú mỹ gì cả! Hơn nữa, mấy người đó nàng cũng chẳng hiếm lạ.
"Đường tiểu thư muốn quà gì?" Dụ Viên bóp ngón tay hỏi.
"Quà không phải nên là cô nghĩ sao?" Đường Tâm Duyệt nhún vai, "Tôi không nói." Thật ra là muốn nói, cô tặng gì tôi cũng thích.
Dụ Viên ôm một ảo tưởng xinh đẹp đi ngủ, nàng ảo tưởng nàng tặng Đường Tâm Duyệt một cái gối ôm tỷ lệ như người thật, trên gối in hình của chính nàng, Đường Tâm Duyệt lại cực kỳ thích.
Có lẽ do xem hoạt hình hơi nhiều. . .
Đường Tâm Duyệt về nhà đã là 10 giờ, nói Đường Thiên Lộc cái gì cũng không biết là chuyện không thể nào, lúc này Đường Thiên Lộc vẫn ngồi ở phòng khách, tay cầm tờ báo.
"Ngày nào cũng về muộn như thế, con chó của con sớm muộn cũng bị ba vứt đi."
Hành Cuốn nhe răng lộ ra dáng vẻ hung ác với Đường Thiên Lộc, bị Đường Tâm Duyệt nhẹ đá một cái, Hành Cuốn nhanh nhẹn nhảy ra tránh né, nó là một con chó thân mang trọng trách mà.
Đường Tâm Thừa nghe được động tĩnh liền bước xuống: "Ba tức giận với một con chó làm gì?"
"Ba cái thứ không có tiến bộ!" Đường Thiên Lộc hận rèn sắt không thành thép, "Chơi bời lêu lổng!"
Vâng vâng vâng, tất cả nồi Hành Cuốn đều cõng!
Đường Tâm Thừa cho Đường Tâm Duyệt một cái ánh mắt, Đường Tâm Duyệt đi theo lên lầu.
"Anh cảm thấy ba biết em mỗi ngày đều đi đâu rồi." Đường Tâm Thừa nói, "Em cẩn thận một chút."
"Vậy ba không biết chuyện em vẽ chứ?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
"Không biết." Đường Tâm Thừa dựa lưng vào tường, "Chuyện em vẽ ngoại trừ Phong Tả Tả còn ai biết? Nhưng mà em vẽ buôn bán lời được bao nhiêu?"
"Khoảng mấy chục ngàn." Đường Tâm Duyệt bĩu môi.
Đường đại thiếu làm gì để ý chút tiền đó, đếm ngón tay suy nghĩ một chút: "Còn không đủ cho Hành Cuốn ăn."
Hành Cuốn nằm bên cửa lại một lần nữa vô cớ ăn đạn.
Mặc dù bị ghét bỏ kiếm không được nhiều tiền, nhưng vẫn được thừa nhận, dù sao cũng là tiền tự thân kiếm ra, một đồng cũng không thể bị coi khinh.
"Cũng không kém Tả Tả nhỉ? Em cố gắng hơn nữa, vượt qua Phong Tả Tả, em có thể tự do bỏ nhà đi." Đường Tâm Thừa nói đùa.
Đường Tâm Duyệt thờ ơ hỏi: "Vậy anh cảm thấy trình độ của em và Phong Tả Tả kém nhau bao nhiêu?"
"Kém nhau có lẽ bằng trình độ của anh." Đường Tâm Thừa vênh váo.
Đường Tâm Duyệt lạnh nhạt liếc nhìn, liền châm biếm nói: "Cái loại không biết vẽ như anh, thì chính là chênh lệch bằng 0 rồi."
Trăm triệu lần Đường Tâm Thừa cũng không làm Đường Tâm Duyệt tức giận, hắn có thể được bầu là một trong những thập đại ca ca làm cảm động lam tinh cầu.
Đường Tâm Duyệt tinh nghịch lên weibo nói xéo Phong Tả Tả một câu.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Mọi người muốn biết anh chàng phối với nữ thần Phong Tả Tả của mọi người là như thế nào không? Thật không muốn giao người đàn ông tôi bảo sao nghe vậy cho cổ.
Đương nhiên là chỉ Đường Tâm Thừa rồi, cũng đương nhiên là trí tưởng tượng của các fan giống như hắc động, rất có khả năng nghĩ tới cục diện Mặt trời lặn và Phong Tả Tả là tình địch.
Phong Tả Tả làm sao cam tâm bị nói xéo như thế? Không tới một phút sau liền tiến hành phản kích.
Phong Tả Tả: Mọi người muốn biết Mặt trời lặn thích cô gái như thế nào không? Thật không muốn giao người hâm mộ vừa đáng yêu vừa ngoan vừa moe của tôi cho cổ.
—— Á đòe mòe có ý gì? Mặt trời lặn có bạn gái?
—— Ai! Ai! Ai! Là vị fan nào?
—— Muốn mời fan của Tả Tả dạy cách làm sao cưa được Mặt trời lặn đại đại.
—— Tôi chỉ mới không lướt weibo một hồi, đã xảy ra chuyện gì?
. . .
Nhất thời Đường Tâm Duyệt liền khẩn trương, ây da Phong Tả Tả sẽ không vạch trần nàng đâu đúng không! Dù không biết đây là hỗ trợ hay là hại bạn, nhưng lỡ như Dụ Viên thấy được thì làm sao bây giờ!
Dù Dụ Viên nói với nàng là đã unfollow Phong Tả Tả rồi, nhưng không ngăn được những người bạn của Dụ Viên follow có follow Phong Tả Tả, chỉ cần lướt weibo một cái, chắc chắn có thể thấy tình hình!
Đường Tâm Duyệt: Cô lại muốn tác quai tác quái gì!
Phong Tả Tả: Ế? Không phải chị nói xéo tôi trước à?
Đường Tâm Duyệt: Tôi đâu có nói người đó là anh tôi.
Phong Tả Tả: Tôi cũng đâu có nói fan đó là Dụ Viên-chan!
Đường Tâm Duyệt: Muốn ra ngoài uống trà chứ?
Phong Tả Tả: Không đi, trừ phi có Đường Tâm Thừa ở đó, bằng không tính mệnh tôi sẽ gặp nguy hiểm!
Sau khi Đường Tâm Duyệt thuận miệng nói như thế liền chạy đi xem weibo của Dụ Viên, không có động tĩnh gì, dường như Dụ Viên không có phát hiện.
Mà sự thật không phải như vậy, đương nhiên Dụ Viên thấy rồi, trang chủ của nàng tất cả đều là fan của Phong Tả Tả!
Nàng thấy Phong Tả Tả nói Mặt trời lặn có bạn gái, cho nên bây giờ đang lăn trên giường! A, thật muốn biết rốt cuộc Mặt trời lặn và Đường tiểu thư có quan hệ gì, bạn gái của Mặt trời lặn bộ dạng ra sao, có phải giống mình hay không! Thật muốn chạy tới weibo của Phong Tả Tả hỏi, nhưng mà không được! Nàng nghỉ làm fan rồi nghỉ làm fan rồi! Nàng phải nhịn xuống! Vì nụ cười mê người của Đường tiểu thư!
Đây là một loại giày vò, như giãy giụa trên chảo nóng, nhịn không được liền nhấp vào weibo của Phong Tả Tả, lật toàn bộ bình luận cũng không tìm được hồi phục của Phong Tả Tả.
Mồi nhử! Đây chắc chắn là mồi nhử!
Không thể bình luận ở weibo của Phong Tả Tả, chỉ có thể đi hỏi Mặt trời lặn!
Dụ Viên xoắn tay áo lên, giả bộ như mình là dũng sĩ gần lao ra chiến trường, mang theo sứ mệnh quang vinh cùng nhiệm vụ gian khổ, để lại bình luận dưới weibo của Đường Tâm Duyệt: Mặt trời lặn đại đại, bạn gái của chị có phải là tiểu trù nương không? Có phải là. . . họ Dụ không?