- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trêu Đùa Khốn Thú
- Chương 27: Nghe nói cô tán fan
Trêu Đùa Khốn Thú
Chương 27: Nghe nói cô tán fan
Thoáng cái Dụ Viên thở dài thườn thượt, thì ra Đường tiểu thư không phải vạn năng.
Nếu là Phong Tả Tả, ít ra nàng cũng là đại thần trong giới, không ít người đến hội ký tên của nàng, cho nên nàng biết bộ dạng Phong Tả Tả ra sao. Nhưng mà Mặt trời lặn 114 độ kinh đông là nhân tài mới xuất hiện, đến nay không người nào gặp qua nàng, cho nên Dụ Viên có chút hiếu kỳ a!
"Vậy, dáng vẻ Mặt trời lặn có đẹp không?" Nàng hiếu kỳ hỏi thăm, "Chưa có ai gặp qua bộ dạng của cô ấy a, nếu như cô ấy xuất bản truyện chị có thể tóm lấy, vậy nhất định chị sẽ gặp được người phải không?"
Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình hỏi: "Dáng vẻ cô ấy có đẹp hay không liên quan gì đến cô? Không phải cô chỉ nhìn tác phẩm sao?"
Dụ Viên ôm mặt ngượng ngùng đáp: "Nhưng. . . nhưng nếu là một đại mỹ nữ, tôi sẽ thích cô ấy hơn chút chút!"
Đường Tâm Duyệt bình tĩnh trả lời: "Xấu, vô cùng xấu, còn không đẹp bằng Hành Cuốn nhà tôi!"
Hành Cuốn ngồi xổm dưới đất sủa lên một tiếng: Đương nhiên! Bổn bảo bảo chính là một con mỹ cẩu tử, sắc đẹp tuyệt thế chân thật đáng tin, cái tên Mặt trời lặn kia còn lâu mới có mỹ mạo của bổn bảo bảo!
Đường Tâm Duyệt liếc mắt trừng Hành Cuốn, em gọi là tự luyến!
Dụ Viên vừa nghe liền hiểu, Đường Tâm Duyệt chắc chắn đang lừa nàng!
Cô ấy nói vô cùng xấu, không chừng chính là xinh đẹp như hoa!
Dụ Viên không có căn cứ suy nghĩ một chút, nhất định là một cô gái mặt đẹp da trắng chân dài, tóc dài cập vai, có khi. . . giống như Đường Tâm Duyệt. Cơ mà Đường tiểu thư là một người lạnh lùng, Mặt trời lặn nhất định là một cô gái ôn nhu.
Nếu như Đường Tâm Duyệt biết được suy nghĩ của Dụ Viên, chắc chắn sẽ lắc vai nàng hò hét: "Tỉnh dậy a! Cái gì mà ôn nhu, còn không ôn nhu bằng Hành Cuốn a!"
Không lấy được ảnh chụp có chữ ký thì thôi, Dụ Viên vừa ăn cơm vừa cố sức gắp rau vào chén Đường Tâm Duyệt: "Đường tiểu thư ăn nhiều một chút, hôm nay tôi nấu rất nhiều rất nhiều a!"
"Ngày nào cô cũng nấu rất nhiều." Đường Tâm Duyệt bình tĩnh mở miệng, "Không phải cô thường dạy học sinh phải cần cù tiết kiệm sao?"
Dụ Viên ngốc ngốc cười: "Tôi đâu có lãng phí, tôi muốn ăn hết chúng nó!"
"Cô như heo." Đường Tâm Duyệt oán.
Dụ Viên nâng nâng gọng kính, cười đáp: "Không phải heo cũng rất đáng yêu sao?"
Ở trong mắt nàng không có gì không đáng yêu, tất cả người trong thiên hạ đều thiện lương, đều đáng được dịu dàng đối đãi.
Đường Tâm Duyệt nghĩ, nhất định từ nhỏ Dụ Viên đã được cha mẹ thương, không hẳn là giàu sang, nhưng có tâm tính tốt đẹp, đủ vui cười thường có. Hơn nữa từ đó đến giờ lại ở cạnh học sinh, nhiễm sâu sự ngây thơ và thuần khiết đó.
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt nghĩ đến bản thân, có lẽ nàng may mắn, từ nhỏ áo cơm không lo, muốn gì có đó, nhưng mà so với Dụ Viên thì dường như cũng không bằng.
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, tâm trạng giống như rơi vào đáy cốc.
Về nhà, nàng không mong muốn, không về, lại không biết sau này làm sao bây giờ.
Đường Tâm Duyệt không còn muốn ăn, hai người thừa cả một bàn cơm, nước bọt của Hành Cuốn chảy đầy một đất, kẻ ăn no không biết lòng chó đói. Dụ Viên cầm thức ăn chó đặc biệt điều chế cho Hành Cuốn, Hành Cuốn vừa ăn vừa ngưỡng vọng cơm thừa trên bàn.
Có thể cho bổn bảo bảo một miếng thịt kho tàu hay không? Bổn bảo bảo chỉ nếm một miếng, liếʍ một cái thôi cũng được!
Hành Cuốn cật hóa cẩu này nên là cật hóa như Dụ Viên nuôi mới phải.
Dụ Viên đưa Hành Cuốn đi tản bộ, Đường Tâm Duyệt nói với Đường Tâm Thừa chuyện Đường Thiên Lộc gọi điện đến, Đường Tâm Thừa vỗ ngực cam đoan không phải mình tiết lộ.
"Em biết anh không nói cho ba." Đường Tâm Duyệt lộ rõ bất đắc dĩ, "Dù sao đây cũng không phải bí mật gì, em không muốn về nhà, nên làm sao bây giờ?"
"Là thứ gì hay là ai đang ràng buộc em gái anh?" Đường Tâm Thừa đùa giỡn, "Ở ngoài chơi vui như vậy, hay là đưa anh chơi cùng?"
"Anh chơi còn chưa đủ à?" Đường Tâm Duyệt khinh bỉ nói, "Cảm giác như con gái toàn thế giới đều biết anh!"
"Dáng vẻ anh đẹp trách anh ơ?" Đường Tâm Thừa một chút cũng không đứng đắn, "Nhưng mà nói đến việc về nhà, ba gọi thì em về trước đi, nếu không ở ngoài cũng không sống dễ chịu được, ba chắc chắn sẽ chặt đứt đường sống của em."
Nhưng mà đi về, tiểu trù nương làm sao bây giờ?
Nhân lúc Dụ Viên dắt chó đi dạo, Đường Tâm Duyệt đăng một câu trên weibo.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Đến cuối cùng tôi phát hiện mình vậy mà lại sẽ vì luyến tiếc một bàn cơm mà không muốn rời đi.
—— Hoài nghi bạn gái của Mặt trời lặn đại đại chính là tiểu trù nương.
—— Đại đại mình thích cũng có bạn gái rồi, chó độc thân như chúng ta còn lối thoát không?
—— Thật ra không phải luyến tiếc đồ ăn, mà là luyến tiếc người đúng không?
—— Cảm thấy đại đại có lẽ là một người ngạo kiều!
. . .
Đang dắt chó đi dạo Dụ Viên nhìn thấy rồi, ế, thì ra Mặt trời lặn đại đại thật sự có một tiểu trù nương a? Vậy chẳng phải mình thuộc kiểu Mặt trời lặn thích sao! Trách không được cô ấy lại đăng thêm trang vì mình, nhất định là đang tán mình nhất định là vậy!
Tiểu trù nương mơ tưởng hão huyền, cảm thấy mình có thể được bạch phú mỹ đưa đến đỉnh cuộc đời.
Vì vậy nàng hồi phục dưới weibo Đường Tâm Duyệt: Nếu như đại đại không bỏ được một bàn cơm, tới chỗ tôi đi a! Tôi có thể nấu mấy bàn cho cô!
Cũng may đây là Đường Tâm Duyệt, nếu như Mặt trời lặn là người khác, không biết Đường Tâm Duyệt sẽ nghĩ như thế nào.
Lúc Đường Tâm Duyệt nhìn thấy bình luận của Dụ Viên thì lạnh lùng hừ một tiếng, hừ, định dụ dỗ một họa sĩ không quen biết hay là thế nào đây?
Nàng làm bộ mình không biết gì, hồi phục nói: Không sợ T tiểu thư biết à?
Dụ Viên liền hồi phục: Con người T tiểu thư tốt lắm, nhất định cô ấy sẽ không để ý quen biết thêm vài người bạn đâu!
Đường Tâm Duyệt cảm thấy bản thân mình trong miệng của Dụ Viên không giống mình, cái gì thiện lương a, con người tốt lắm a, đó là mình trong ảo tưởng của cô ấy à? Còn có, làm sao cô ấy biết mình sẽ không tức giận, nếu như Mặt trời lặn là người khác, mình bùng nổ ngay tức khắc!
Nhưng nàng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ hồi phục một câu: Cô nói thì không tính nha, T tiểu thư nói mới tính.
Cái này làm sầu chết Dụ Viên, nàng phải làm sao để Đường Tâm Duyệt nói đây? Ngay cả weibo Đường Tâm Duyệt cũng không có!
Nàng cảm thấy con đường nuôi lớn đại thần của mình có khả năng sẽ đứt đoạn vì Đường Tâm Duyệt.
Cho đến khi Dụ Viên dắt chó về, nàng ôm cửa dè dè dặt dặt hỏi Đường Tâm Duyệt: "Đường tiểu thư, chị sẽ để ý có thêm bạn ăn cơm chung sao?"
Đường Tâm Duyệt hiểu rõ ý tứ của Dụ Viên, vì vậy làm bộ lạnh lùng đáp: "Để ý." Hai chữ này cắn quá vang, làm Dụ Viên hoảng sợ.
Thật đáng sợ, rõ ràng Đường tiểu thư rất thiện lương, tại sao không muốn ăn cơm với người khác a? Hơn nữa người đó còn là Mặt trời lặn a!
Nghĩ rồi lại nghĩ, cũng đúng, tính cách của Đường tiểu thư chậm nhiệt như vậy, mình tốn rất nhiều thời gian mới trở thành bạn của cô ấy, người khác làm sao dễ thế? Đường tiểu thư không thích ăn cơm với người khác nhưng nguyện ý ăn cơm với mình, việc này nói rõ địa vị của mình ở trong lòng Đường Tâm Duyệt hoàn toàn khác biệt a!
Đột nhiên vui quá chừng! So với được Mặt trời lặn lật thẻ bài còn vui hơn!
"Ừa! Tôi sẽ không gọi người khác đến ăn cơm chung đâu!"
Trăm triệu lần Đường Tâm Duyệt cũng không nghĩ tới Dụ Viên sẽ trả lời như vậy! Chẳng lẽ đây là bằng chứng, so với nhân vật 2D như Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, bản thân nàng được hoan nghênh hơn?
Mà Dụ Viên lại nghĩ, Mặt trời lặn nói đúng, việc này phải xem ý của T tiểu thư, Mặt trời lặn hẳn là một cô gái hiểu chuyện.
Hành Cuốn đi dạo mệt mỏi, chạy tới ổ chó của mình ngủ, đời chó không cần phải suy nghĩ nhiều, ăn và ngủ mới là lạc thú duy nhị, nếu có thêm một cô chó thì càng tốt.
Đường Tâm Duyệt nhìn Hành Cuốn một chút lại nhìn Dụ Viên một chút: "Đi ngủ sớm đi."
Dù nàng nói rất lạnh giọng, Dụ Viên lại cảm thấy mấy chữ bình thường này quá mức ôn nhu. Nếu như có thể mỗi ngày ngủ nhiều hơn chút, rồi ăn cơm thì quá tốt rồi.
Dụ Viên thấy mỹ mãn mà đi ngủ, Đường Tâm Duyệt còn đang chiến đấu vì tối nay đăng truyện. Bởi vì bài weibo hôm nay mà bên dưới có rất nhiều bình luận.
Đường Tâm Duyệt buồn chán xem qua từng bình luận, chỉ là có chọn lọc vài cái, nghe theo lời Phong Tả Tả để hồi phục, tích góp từng chút fan.
Phong Tả Tả nói, sau khi trở thành đại thần giới truyện tranh thu nhập tuyệt đối không thấp hơn quản lý cấp cao của tập đoàn Đường thị, nàng tin, dù không biết bây giờ có nên về hay không, nhưng nếu có thể có thù lao dày cộm, cơ hội nàng không về liền lớn hơn rất nhiều.
Đi làm ở công ty sẽ bị Đường Thiên Lộc ảnh hưởng và khống chế, chỉ có cách kiếm tiền thông qua internet, tay Đường Thiên Lộc dù có dài hơn nữa cũng không thể duỗi tới.
Nghĩ tới đây, nhất thời Đường Tâm Duyệt tràn đầy nhiệt huyết bắt đầu vẽ vẽ.
Đột nhiên weibo thông báo có pm, là Phong Tả Tả gửi đến.
Phong Tả Tả: Trễ thế này rồi còn chưa ngủ?
Đường Tâm Duyệt: Vẽ a, không thể tùy hứng như cô, có thể tha hồ làm gì làm.
Phong Tả Tả: Chị có cần nghiêm túc vậy không, tiền thì chẳng thiếu, liều mình liều mạng nổi danh ở giới truyện tranh có thể được gì?
Phong Tả Tả không biết chuyện của Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt bất đắc dĩ cười cười, có thể được gì? Có thể kiếm miếng cơm ăn a!
Đường Tâm Duyệt: Cô đi ngủ đi, ở đây lải nhải, mù mắt tôi!
Phong Tả Tả: Còn lâu mới ngủ a, tôi đi tán gái, cô Dụ Viên-chan kia không tệ, tôi đi tán cổ!
Nhất thời trong lòng Đường Tâm Duyệt căng thẳng, Phong Tả Tả đi ghẹo Dụ Viên? Tiểu trù nương mang vành mắt đen thui cả ngày rồi, nếu nói chuyện với Phong Tả Tả, chẳng phải là lại phải mất ngủ cả đêm? Qua ngày mai không phải đen vành mắt nữa, trực tiếp biến thành quốc bảo rồi!
*Quốc bảo của TQ là gấu trúc
Như vậy sao được? Nàng liền nổi giận!
Đường Tâm Duyệt: Ngày mai tôi phải đi tìm nick doanh tiêu* biên chút chuyện xấu cho cô!
*Hiểu đơn giản là nick có nhiều người follow, mua nhờ đăng bài
Phong Tả Tả: Wei, bớt nói lòng vòng nhiều chút chân thành a, tôi tán fan tôi mà!
Đường Tâm Duyệt: Tôi mặc kệ fan cô hay fan tôi, sống là phải chính trực.
Phong Tả Tả: Tôi không chính trực chỗ nào?
Đường Tâm Duyệt: Cô tán fan.
Phong Tả Tả: Tôi chỉ tán fan chứ đâu có gạ đ*t fan!
Đường Tâm Duyệt: Nếu như cô dám gạ tôi không mua nick doanh tiêu nữa, ngày mai trực tiếp lấy đao chém cô!
Phong Tả Tả: Tôi đây đổi người tán.
Đường Tâm Duyệt: Tùy cô.
Dường như Phong Tả Tả đã ngộ ra điều gì: Wei, dựa vào bài weibo chị vừa đăng, có phải bởi vì Dụ Viên-chan có thể nấu một bàn cơm, giống như tiểu trù nương của chị, cho nên chị mới quan tâm cô ấy như vậy? Nhìn bài weibo vừa rồi của chị, là vì không được ăn cơm đúng không? Hay là tôi giúp chị tán Dụ Viên-chan về tay, sau đó chị lại có tiểu trù nương biết nấu cơm rồi!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trêu Đùa Khốn Thú
- Chương 27: Nghe nói cô tán fan