Chương 16: An lợi một họa sĩ mới

Đường Tâm Duyệt có một ảo giác, Dụ Viên quan tâm truyện tranh của bản thân như vậy, lại vì giữ nàng lại thậm chí không tiếc buông tha truyện tranh mình cất giữ nhiều năm, Dụ Viên thật sự coi nàng là bạn.

Như vậy, không phải trên thế giới này ai cũng muốn hại nàng, đột nhiên hài lòng, tâm trạng như một con chim nhỏ vỗ cánh bay, muốn lên trời lượn một vòng!

Hài lòng đến ngay cả lái xe cũng giống như một cơn bão, Dụ Viên sợ đến hồn phi phách tán: "Ôi ôi, chị chạy nhanh như vậy, chưa tới bệnh viện tôi đã bị chị hù chết rồi! Lần này không phải đau khóc, là bị chị dọa khóc!"

Đường Tâm Duyệt nhìn Dụ Viên ủy khuất như giây tiếp theo có thể khóc thành tiếng, lập tức giảm tốc độ lại, đổi về vẻ ngụy trang lạnh như băng của mình: "Nhìn tiền đồ của cô!"

Dụ Viên cảm thấy hiện tại mình bị thiếu ngược, dù bị Đường Tâm Duyệt đối xử lạnh nhạt nàng vẫn rất vui vẻ, ngẩng đầu lên trả lời: "Đúng vậy, tôi chính là không có tiền đồ như thế, có thể nấu nấu đồ ăn ngon xem xem truyện tranh và hoạt hình là thấy đủ rồi, không có chí hướng rộng lớn gì đâu!"

"Đầu gối còn đau không?" Đường Tâm Duyệt liếc nàng, coi bộ dạng ba hoa kìa, một chút cũng không giống đang đau.

Dụ Viên trừng to mắt, sau đó nghẹn ra một chữ: "Đau. . ."

"Thật sự?" Đường Tâm Duyệt bắt đầu hoài nghi, "Đưa tôi xem!"

"Ai da lừa chị đó." Dụ Viên lè lưỡi, "Không đau nữa, chỉ là đυ.ng một chút, không phải chuyện lớn gì, không cần đi bệnh viện!"

Nhất thời Đường Tâm Duyệt liếc mắt khinh thường, kể từ khi dọn đến nhà bên cạnh, biểu tình trên gương mặt bức tường của nàng càng ngày càng phong phú: "Vậy cô mặc áo ngủ đi ra đây làm gì? Để tôi lái xe đưa cô đi hóng gió à?"

Dụ Viên giả một cái mặt quỷ: "Không có a, chúng ta đi chợ mua đồ ăn đi!"

Đường Tâm Duyệt nhìn áo ngủ của Dụ Viên một chút, vẻ mặt liền ghét bỏ, cuộc sống tùy tiện cỡ nào mới mặc áo ngủ ra ngoài a? Phải biết rằng từ trước đến nay Đường tiểu thư ra ngoài đều ăn mặc hợp thời, trang một cái điểm, xách túi đẹp đẹp đi ra ngoài! Nếu không phải tình huống hôm nay khẩn cấp, nàng sẽ không để mặt mộc đi ra ngoài!

Con người này vậy mà lại lừa nàng! Nàng là một thiên kim Đường thị, vậy mà lại bị một giáo viên tiểu học lừa!

Quả thật là vũ nhục nàng a!

Đổi lại là Đường Tâm Duyệt trước đây, có lẽ sẽ cười lạnh một tiếng, trời sáng rồi, giáo cái gì viên, để cô ấy thất nghiệp đi! Thế nhưng hiện tại, đừng nói là tức giận, nàng chỉ cảm thấy có chút ủy khuất.

Nhưng Dụ Viên không để ý a, làm một công nhân lao động bình thường một tháng mấy ngàn đồng, cuộc sống chính là mình hài lòng là tốt rồi, về phần mặc áo ngủ ra ngoài chỉ là chuyện thường, dù sao cũng chỉ dạo chợ mua đồ ăn chứ không phải dạo cửa hàng.

"Cô vậy mà lại. . ." Lúc này đến lượt Đường Tâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi, "Cô vậy mà lại để tôi cõng cô ba tầng lầu!"

Dụ Viên xoa xoa gương mặt: "Ban đầu thật sự có hơi đau mà, tôi không có cố ý lừa chị a, bây giờ đã không đau nữa!" Dụ Viên chột dạ liếc mắt đi chỗ khác.

Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu xe lái đến chợ.

Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ Đường Tâm Duyệt cùng mặc áo ngủ Dụ Viên đứng chung một chỗ thật sự không liên quan, giống như tiểu thư dẫn theo một tiểu nha hoàn quần áo không chỉnh tề, mà Dụ Viên vẫn rất thản nhiên mà kéo cánh tay Đường Tâm Duyệt, chỉ vào các loại thịt cá rau quả hỏi Đường Tâm Duyệt có muốn ăn hay không.

Cả người Đường Tâm Duyệt cứng nhắc, tại sao Dụ Viên có thể tự nhiên như vậy, lẽ nào nàng không cảm thấy kéo một người cao hơn nàng rất nhiều là một chuyện rất xấu hổ hả?

Đường Tâm Duyệt muốn tránh ra xa một chút, nhưng nàng vừa nhích ra xa, Dụ Viên liền dựa lại gần, dắt tay nàng thiên chân vô tà hỏi: "Củ cải hầm sườn heo được không? Ăn đậu hũ ma bà không? Ài chị xem hôm nay toàn là tôm trắng tươi, làm tôm kho thấy thế nào!" Nói mỗi một món ăn, tràn đầy trong mắt đều là hưng phấn và thỏa mãn, Đường Tâm Duyệt chưa từng được nhìn thấy ai có thể hài lòng như đến như vậy.

Chẳng qua chỉ là một người bình thường có cuộc sống của người bình thường, nàng bất cẩn dính vào mà thôi.

Thấy Đường Tâm Duyệt không trả lời, Dụ Viên ngẩng đầu lên ngọt ngào đáng yêu hỏi: "Chị không thích ăn hả? Vậy chị nói tôi biết chị thích ăn cái gì, chúng ta mua là được!"

Đường Tâm Duyệt liền trả lời: "Không có, tôi ăn hết."

Dụ Viên nhảy nhảy nhót nhót chạy tới chọn củ cải, Đường Tâm Duyệt ôm cánh tay đứng ở một bên.

Chờ Dụ Viên chọn củ cải xong ôm trở về, nói cho nàng biết củ cải hôm nay đều tươi mới. Đường Tâm Duyệt ừ một tiếng đáp lại, Dụ Viên như vậy thật tốt.

Về đến nhà Dụ Viên bắt đầu vội trước vàng sau chuẩn bị cơm trưa, Đường Tâm Duyệt liền quay về ổ của mình ngủ bù. Cả đêm qua nàng không có ngủ đủ giấc, cả người nặng nề như đổ chì, vừa thấy giường liền gục xuống, mặc cho Hành Cuốn kéo lôi túm xé thế nào cũng không động đậy.

Dụ Viên len lén chạy tới hỏi Đường Tâm Duyệt chừng nào ăn cơm, Đường Tâm Duyệt vẫn ngủ say xưa, chỉ có Hành Cuốn ngồi xổm ở cửa, người ta là sư tử đá giữ cửa, Đường Tâm Duyệt mới là chó.

Dụ Viên lầm bầm một tiếng, ngủ cũng không đóng cửa, không sợ mời trộm vào sao?

Đường Tâm Duyệt thì nghĩ ngược lại, bởi vì Dụ Viên ở bên cạnh, cho nên nàng không có lo lắng.

Cảm thấy cả thế giới đều muốn hại mình có đôi khi Đường tiểu thư lại ngây thơ hồn nhiên như vậy.

Dụ Viên đi vào, thấy từng chồng từng chồng dày cộm truyện tranh của mình ở bên cạnh máy vi tính của Đường Tâm Duyệt. Nàng lưu luyến ôm truyện tranh không rời, nhưng một quyển cũng không có lấy đi.

Cuối cùng, nàng thấy trên bàn đang mở một quyển "Ngự hồn nhân" của Phong Tả Tả, nhất thời sửng sốt, a, thì ra Đường tiểu thư đang đọc truyện tranh của mình!

Chời đất ơi Đường tiểu thư vậy mà lại bị nàng an lợi tiến vào thế giới truyện tranh, đúng là không thể tin được! Cô gái toàn tâm toàn ý bán an lợi nhất thời cảm thấy sự nghiệp của mình thành công và huy hoàng, cảm nhận được quá trời tình yêu đến từ thế giới!

Nàng che miệng, hoàn toàn không biết nên nói gì, đôi mắt hí cũng mở to, lắc lắc đầu muốn nhảy nhảy mấy cái, Hành Cuốn ngồi xổm dưới đất vẻ mặt khinh thường nhìn Dụ Viên, cười nhạo chỉ số thông minh của nhân loại.

Hưng phấn đến không có cách nào nói nên lời Dụ Viên đột nhiên ôm lấy Hành Cuốn, sợ đến Hành Cuốn ôm đuôi thảm thiết kêu một tiếng: Mama, bảo bảo sợ sợ!

Động tĩnh không nhỏ, Đường Tâm Duyệt mở mắt ra, thấy đầu Hành Cuốn bị Dụ Viên ấn vào trong lòng. . .

Đường Tâm Duyệt: ". . ."

Dường như Hành Cuốn nhìn thấy được hy vọng, giãy tránh khỏi cái ôm của Dụ Viên nhảy lên giường Đường Tâm Duyệt, chôn đầu xuống chăn, run lẩy bẩy.

Có thể dọa Nhị Cáp chôn đầu, Dụ Viên cũng là một nhân tài.

Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình hỏi: "Cô làm gì Hành Cuốn?"

"Không có không có!" Dụ Viên lập tức phủ nhận, "Tôi vui vẻ, muốn ôm ôm Hành Cuốn!"

"Ôm đến Hành Cuốn sợ đến quên mất mình là chó?" Đường Tâm Duyệt buồn ngủ chỉ tay vào Hành Cuốn.

Tóc dài của nàng khoác một bên vai, mặc quần áo ra đường, chăn đắp nửa người, ngáp một cái, đôi mắt ngấn nước, so với thường ngày bớt đi mấy phần lạnh nhạt.

Dụ Viên rụt cổ đi ra cửa: "Chị ngủ đi! Cơm trưa hôm nay để tối ăn!" Sau đó chạy chậm về nhà mình.

Chuyện đầu tiên sau khi trở về chính là lấy điện thoại đăng weibo.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: T tiểu thư vậy mà lại đọc truyện tranh tôi giữ gìn, vui vẻ! Đây là thu hoạch lớn nhất trong sự nghiệp an lợi của tôi! Sau này tôi sẽ an lợi cho T tiểu thư thật nhiều thật nhiều truyện tranh và hoạt hình! Còn có, T tiểu thư thật xinh đẹp thật xinh đẹp thật xinh đẹp! Câu quan trọng phải nói ba lần!

—— Dụ Viên-chan cậu không xong rồi, ngày nào cũng đăng weibo liên quan tới T tiểu thư, thích thì nhích a!

—— T tiểu thư là cong hay thẳng? Nếu là thẳng, bẻ cong đi a!

—— Dụ Viên-chan thật lợi hại, vậy mà lại an lợi được nữ thần?

—— Không có mỹ thực bắt không được tiểu tỷ tỷ, nếu đã có, vậy nhét thêm chút truyện tranh!

. . .

Chờ Đường Tâm Duyệt nhớ tới kiểm tra weibo thì đã là giờ cơm trưa, thấy weibo của Dụ Viên, nhất thời hoảng sợ! Dụ Viên vậy mà lại phát hiện nàng đang đọc truyện tranh!

Nàng nhìn đống truyện chất như núi trên bàn, nhất thời cảm thấy ác ý của thế giới!

Thế giới bên ngoài đã đủ hung hiểm rồi, trong nhà vậy mà lại còn xuất hiện một lỗ thủng!

Đường Tâm Duyệt vội vàng cất truyện đi, ngồi trước máy vi tính đột nhiên khó xử.

Nàng không biết nên đối mặt với Dụ Viên thế nào, cảm giác bị an lợi đọc truyện tranh là một chuyện đặc biệt đáng xấu hổ. Ngay cả cơm cũng ngại đi ăn!

Hai người hai tâm trạng bất đồng, phát hiện an lợi của mình thành công được yêu thích và phát hiện mình bị an lợi lại bị biết được. Nhưng thật ra xem truyện tranh có cái gì đáng xấu hổ? Đường Tâm Duyệt cũng thích vẽ đó thôi, còn đang vẽ truyện tranh.

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông đăng trang truyện mới lên, không vẽ fanart, chỉ vẽ original.

Dù vẽ fanart sẽ nhanh chóng mang fan đến càng nhanh càng nhiều hơn, nhưng mà, Đường Tâm Duyệt quen được Phong Tả Tả cái người chuyên nghiệp này.

Trong lúc nàng thấp thỏm chuẩn bị đi ăn cơm, đột nhiên nàng phát hiện weibo của mình bị người ta luân*, mà nguyên nhân dẫn đến, chính là vì Phong Tả Tả đã chuyển phát bức vẽ tối hôm qua nàng đăng.

*Lần lượt bị lật lên

Phong Tả Tả: An lợi cho mọi người một cô gái Da trắng-Mặt đẹp-Chân dài còn biết vẽ, là đồng nghiệp mới của tôi, kỹ thuật vẽ đặc biệt cừ!

Kết quả, trong nháy mắt Đường Tâm Duyệt có không ít fan của Tả Tả, bao gồm cả Dụ Viên.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Họa sĩ nữ thần Tả Tả an lợi nhất định sẽ cừ cừ! Đã follow! [ đáng yêu ]// Phong Tả Tả: An lợi cho mọi người một cô gái Da trắng-Mặt đẹp-Chân dài còn biết vẽ, là đồng nghiệp mới của tôi, kỹ thuật vẽ đặc biệt cừ!

Đường Tâm Duyệt gần như là cùng một lúc thấy được bài weibo của Dụ Viên, sau đó phát hiện Dụ Viên cũng thành một trong các fan của mình. . .

Hiện tại nàng chỉ hy vọng Phong Tả Tả đừng nói cho người khác biết Mặt trời lặn 114 độ kinh đông chính là Đường Tâm Duyệt, nếu không thì quá xấu hổ rồi!

Đường Tâm Duyệt xấu hổ đi qua ăn trưa, Dụ Viên vui vẻ bởi vì biết mình an lợi thành công, thề rằng mình phải an lợi tất cả những gì của mình cho Đường Tâm Duyệt: "Chị biết không Tả Tả vừa an lợi một họa sĩ mới, vẽ điều mạn rất moe rất moe a! Tên weibo là Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, tôi cho chị xem!" Nàng lấy điện thoại ra, ấn mở điều mạn của Đường Tâm Duyệt, đặt dưới mắt Đường Tâm Duyệt.

Đường Tâm Duyệt cao lãnh liếc liếc tác phẩm của mình: "Ừ, cũng được. . ."

===

_( :3」 ∠)_ cũng như lần trước, không đăng lên không có động lực edit hoàn, thế nên đã xong 50 chương từ cuối năm trước rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa đυ.ng chương 51, bảo là edit cho vui thế nhưng lại không làm ẩu được, ờm. . . siêng thì mỗi ngày 1 chương, thích tay thì nhấn đăng liền bao nhiêu chương cũng được, có bản thảo chính là ngầu như vậy >:)