Edit: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm mặt đầy chờ mong nhìn Lục Mộ Trầm, tâm trạng tốt đến mức như đang bay vậy.
Hai người dựa vào nhau rất thân mật, Lục Mộ Trầm có chút không được tự nhiên, anh duỗi tay đặt lên bả vai Tống Nhiễm, đẩy cô ra một chút, nói: "Tống Nhiễm, đừng nháo."
Tống Nhiễm cười hì hì trả lời anh: "Không nháo nha, cậu hôn tớ một chút thôi, không sao đâu, tớ rất hào phóng."
Lục Mộ Trầm: "..."
"Tống Nhiễm."
Không đầy một lát, Lục Mộ Trầm đột nhiên gọi tên cô, Tống Nhiễm chớp chớp mắt, cười tươi: "Hả? Làm sao vậy?"
Trong đầu cô bây giờ đều là từ "thích" mà Lục Mộ Trầm vừa nói với cô, vui vẻ đến mức cả người sắp bay lên.
Nhưng mà, từ đầu đến đuôi, Lục Mộ Trầm đều rất lý trí.
Biểu tình của Lục Mộ Trầm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Tống Nhiễm, rất thận trọng nói: "Tống Nhiễm, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được nha! Cậu muốn nói cái gì?" Tống Nhiễm hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, không chút nào phát hiện biểu tình của Lục Mộ Trầm có chút không thích hợp.
Cô chỉ vào cái ghế đối diện ven đường, nói với Lục Mộ Trầm: "Bọn mình đi đến bên kia ngồi đi."
Nói xong, vô cùng vui vẻ kéo tay Lục Mộ Trầm, đi đến chỗ cái ghế.
Hai người sóng vai ngồi xuống ghế.
Sau cái ghế dài là đèn đường mờ, màu vàng chiếu sáng trên mặt đất, làm cho buổi tối yên tĩnh trông ấm áp lên rất nhều.
Tống Nhiễm ngồi bên cạnh Lục Mộ Trầm, vai dựa gần anh, nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn anh: "Nói đi, cậu muốn nói cái gì?"
Tay cô vẫn luôn nắm tay Lục Mộ Trầm, Lục Mộ Trầm cũng không có trốn, tùy ý để cô cầm.
Anh rũ mắt, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Tống Nhiễm.
Mặt đầy tươi cười, làm cho Lục Mộ Trầm bỗng nhiên có chút không đành lòng phá hỏng không khí.
Nhưng mà... Vẫn nên nói thì hơn.
Do dự một lúc, cuối cùng cũng vẫn mở miệng: "Tống Nhiễm, tớ thừa nhận, tớ thích cậu, nhưng..."
Tống Nhiễm vừa nghe thấy từ "nhưng", nháy mắt liền khẩn trương, lập tức cảnh giác đánh gãy lời anh "Không cho nói nhưng!"
Lục Mộ Trầm: "..."
Trong lòng Tống Nhiễm sinh cảnh giác, sau khi đánh gãy lời của Lục Mộ Trầm, theo bản năng ngồi gần anh hơn một chút, tay cầm tay anh cũng chặt hơn một chút, giống như sau khi buông ra thì sẽ không nắm lại được.
Cô ngẩng đầu, nụ cười trên mặt đã không còn, vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Mộ Trầm, nói từng câu từng chữ: "Thích tớ, thì bọn mình ở bên nhau. Đừng nói nhưng, tớ không muốn nghe nhưng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như kéo căng, bá đạo có chút đáng yêu.
Lục Mộ Trầm thấy cô kháng cự như thế, trầm mặc một lát, lại mở miệng, thay đổi cách nói uyển chuyển hơn: "Tống Nhiễm, bây giờ chúng ta nên lấy học tập làm trọng."
Tống Nhiễm nhíu mày: "Cậu đừng lấy việc học tập làm cớ, yêu đương cũng có thể học tập tốt, tớ sẽ không quấy rầy cậu."
Cô nhìn anh, rất khó hiểu: "Rõ ràng cậu đã thừa nhận thích tớ, vì sao không thể hẹn hò với tớ?"
Cô thật sự không hiểu được cái thái độ như gần như xa của Lục Mộ Trầm đối với cô, vừa mới cho cô một viên kẹo đường, đột nhiên lại muốn lấy lại.
Cô có chút phiền lòng.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm không vui vẻ, lập tức giải thích: "Cậu nghe tớ nói xong, được không?"
"Được, cậu nói đi." Nói xong, còn hừ hừ một tiếng, bổ sung nói: "Dù sao cậu nói cái gì, tớ cũng sẽ không đồng ý."
"..." Lục Mộ Trầm có chút đau đầu.
Tính cách Tống Nhiễm như vậy, anh thật sự không có cách nào.
Suy nghĩ một lát, dứt khoát ngả bài với cô: "Nếu tớ nói, sau khi tớ tốt nghiệp cao trung sẽ đi du học, vậy bây giờ cậu có đồng ý hẹn hò với tớ không?"
Đi... Du học?
Tống Nhiễm nghe vậy, không khỏi ngẩn cả người.
Thật ra cô không nghĩ tới Lục Mộ Trầm sẽ đi du học, vừa nghe, nhất thời có chút luống cuống, ngơ ngác nhìn anh: "Cậu... Cậu muốn đi du học à?"
Tâm trạng Lục Mộ Trầm rất phức tạp, trầm mặc một lúc, mới trả lời cô: "Ừ."
Tống Nhiễm càng luống cuống, hỏi anh: "Là... Là đi du học để học sao?"
"Ừ." Lục Mộ Trầm nói.
"Vậy... Vậy bao giờ cậu sẽ trở về?" Cô hỏi.
Lời này của Tống Nhiễm cuối cùng cũng hỏi tới điểm mấu chốt.
Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm lại cảm thấy rất bực bội, rũ mắt trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt thật sâu nhìn vào mắt Tống Nhiễm, tinh tường nói từng câu từng chữ: "Đây là vấn đề khó khăn của bọn mình. Tống Nhiễm, tớ không biết tớ muốn đi bao lâu, chậm thì bốn năm, nhiều thì thậm chí khả năng bảy năm, mười năm..."
Bỗng nhiên anh có chút nói không được, tâm trạng cũng không dễ chịu hơn so với Tống Nhiễm.
"Lâu như vậy sao..." Tống Nhiễm lẩm bẩm nói, cuối cùng cô cũng có thể hiểu vì sao Lục Mộ Trầm luôn đối với cô như gần như xa.
Suy nghĩ một lát, cô hỏi: "Có phải cậu sợ về sau chúng ta hai nơi hai nơi không, sau một thời gian dài sẽ chia tay?"
"Ừ."
Tống Nhiễm vội lắc đầu, vô thức nắm tay Lục Mộ Trầm càng chặt, rất nghiêm túc nói: "Sẽ không dâu, tớ khẳng định sẽ chờ cậu."
Lại nói tiếp: "Lục Mộ Trầm, tớ cảm thấy cậu suy nghĩ quá nhiều, bọn mình..."
"Tống Nhiễm." Lục Mộ Trầm bỗng nhiên gọi cô.
Lời Tống Nhiễm bị đánh gãy, ngơ ngác nhìn anh: "Sao? Cái gì?"
"Tống Nhiễm, tớ không muốn nói đến chuyện sẽ có khả năng chia tay trong tình yêu, cậu hiểu không?" Lục Mộ Trầm vô cùng nghiêm túc, trưởng thành ở tuổi này.
Từ nhỏ Lục Mộ Trầm so bạn cùng lứa tuổi trưởng thành hơn rất nhiều. Có suy nghĩ có chủ ý, suy xét sự việc rất toàn diện, nghĩ đến cũng rất xa, thế cho nên bất luận việc gì, đầu tiên anh sẽ đứng ở góc độ lí trí rồi phân tích.
Bao gồm cả chuyện tình yêu.
Nhưng trên thực tế, sau khi anh phát hiện mình thích Tống Nhiễm, liền khó có chút có thể tự khống chế.
Tính đến bây giờ,anh cũng dựa vào lý trí chống đỡ.
Anh sợ chính mình nhất thời xúc động đồng ý với Tống Nhiễm, cuối cùng cũng sẽ hại cô.
Mặc dù cô nguyện ý chờ anh, anh cũng luyến tiếc.
Cách nhau xa như vậy, mờ mịt về tương lai.
Một cô gái, có thể có bao nhiêu năm thanh xuân, có thể dùng bao nhiêu để chờ đợi?
Tống Nhiễm nghe thấy lời này của Lục Mộ Trầm, vội khẩn trương nói: "Bọn mình sẽ không chia tay! Lục Mộ Trầm, khả năng là cậu không biết, tớ đặc biệt đặc biệt rất thích cậu, mỗi ngày mở mắt, trong đầu đều là cậu."
Giống như sợ Lục Mộ Trầm không tin, thậm chí giơ lên tay, mà thề son sắt: "Tớ đảm bảo, chỉ cần cậu không chia tay với tớ, tớ khẳng định sẽ không chia tay với cậu! Tớ sẽ chờ cậu, vẫn luôn chờ cậu."
Ánh mắt Lục Mộ Trầm phức tạp nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi: "Tống Nhiễm, cậu có biết nơi đất khách có bao nhiêu khó khăn không?"
Trong lòng Tống Nhiễm run rẩy, lắc đầu.
Cô không biết, cô không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.
Lục Mộ Trầm thấy cô lắc đầu, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên, cái gì cô cũng không hiểu.
Anh nhìn cô, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng, anh nói: "Tống Nhiễm, chúng ta thuận theo tự nhiên đi."
Tống Nhiễm nghe vậy, ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên trong lòng có chút sợ hãi: "Cậu... Có ý gì?"
Lục Mộ Trầm nói: "Ý tớ là, thuận theo tự nhiên, nếu nhiều năm về sau, tớ về nước, cậu còn thích tớ,bọn mình sẽ ở bên nhau, được không?"
Lục Mộ Trầm vừa dứt lời, trong lòng Tống Nhiễm nhảy dựng, gần như vô thức đột nhiên từ trên ghế đứng lên: "Tớ không cần!"
Cô lớn tiếng nói, phản ứng rất lớn, Lục Mộ Trầm có chút bị dọa sợ, anh cũng lập tức đứng lên, theo bản năng muốn kéo tay Tống Nhiễm: "Tống Nhiễm..."
Tống Nhiễm không cho anh chạm vào, sau đó lui lại một bước, cô nhìn anh, xưa nay chưa từng có nghiêm túc: "Lục Mộ Trầm, câu muốn đi du học học tập, tớ đương nhiên ủng hộ cậu, tớ cũng nguyện ý chờ cậu. Nhưng tiền đề là, cậu là bạn trai tớ. Cậu và tớ không ở bên nhau, dựa vào cái gì muốn tớ chờ cậu nhiều năm như vậy?"
"Ý tớ không phải vậy." Lục Mộ Trầm vội giải thích, nói: "Tớ vừa mới nói, chờ nhiều năm sau, tất cả mọi chuyện đều đã định, nếu cậu vẫn thích tớ, khi đó bọn mình sẽ ở bên nhau. Đương nhiên, trong khoảng thời gian đó, nếu cậu thích người khác, tớ cũng sẽ chúc phúc cho cậu."
Nếu cậu thích người khác, tớ cũng sẽ chúc phúc cho cậu...
Tống Nhiễm nghe những lời này của Lục Mộ Trầm, tức giận đến nỗi đôi mắt cũng đỏ lên, không nhịn được hung hăng dẫm vào chân Lục Mộ Trầm, mắng anh: "Lục Mộ Trầm, cậu là vương bát đản (1)!"
(1) Vương bát đản: lưu manh. Cô trừng mắt anh, đôi tay gắt gao mà nắm đằng trước.
Cô thật sự không biết, trên thế giới này sao lại có người đáng ghét như vậy?
Vừa mới còn nói thích cô, mới như thế chỉ một lát liền muốn cô đi tìm người khác?
Như vậy anh cũng bỏ được?
Tống Nhiễm rất đau lòng.
Trừng mắt với Lục Mộ Trầm, nhưng trong mắt lại là ê ẩm, có chút muốn khóc.
Lục Mộ Trầm bị Tống Nhiễm mắng đến á khẩu không trả lời được.
Không khí rất căng thẳng.
Tâm trạng Lục Mộ Trầm cũng rất phức tạp, trong đầu cực loạn.
Lần đầu tiên ở trong lòng nghi ngờ chính mình. Có phải thật sự anh suy nghĩ quá nhiều? Thời điểm niên thiếu, có phải anh nên thuận theo một lần xúc động của mình?
Tống Nhiễm liếʍ liếʍ môi khô khốc, trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nói: "Lục Mộ Trầm, tớ nói lại lần nữa, hoặc là hiện tại cậu cùng tớ ở bên nhau, hoặc là bọn mình thật sự kết thúc, cũng không có sau này."
Ngưng vài giây, lại tiếp tục nói: "Là ở bên nhau, hay là hoàn toàn kết thúc, cậu chọn một cái đi."
Nói xong, lại buộc anh: "Bây giờ chọn đi."
Lục Mộ Trầm ngẩn cả người.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, càng không nghĩ tới Tống Nhiễm sẽ tức giận như vậy.
Lúc nghe thấy Tống Nhiễm nói "hoàn toàn kết thúc", trái tim không chịu khống chế mà tàn nhẫn run một chút, lập tức luống cuống.
Anh trong lúc nhất thời, cũng không biết bây giờ nên nói cái gì nên làm cái gì.
Nhưng mà, Tống Nhiễm thấy anh nửa ngày không nói, cho rằng anh đồng ý lựa chọn thứ hai.
Trong lòng đau giống như đao cắt, rất tức giận, mà cũng rất khổ sở. Trong nháy mắt, trong lòng rất đau, giống như là bị thất tình.
Mắt đau xót, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Cô rất ít khóc, cũng bị nước mắt không hề biết trước của chính mình dọa, vội vàng giơ tay lau nước mắt.
Nhưng trong nháy mắt khi nước mắt rơi xuống, Lục Mộ Trầm cũng thấy.
Thời điểm giọt nước mắt trong suốt kia rơi xuống, làm trái tim của Lục Mộ Trầm bỗng dưng co rụt lại.
Anh đi lên phía trước hai bước, vô thức muốn giữ chặt tay Tống Nhiễm.
Nào biết mới vừa vươn tay, đã bị Tống Nhiễm đẩy thật mạnh ra.
Anh nhíu mày: "Tống Nhiễm ——"
Nhưng mà, chưa kịp nói cái gì, Tống Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, rất tức giận mà nhìn anh, cắn răng, ngữ khí hung hăng: "Lục Mộ Trầm, tớ từ bỏ cậu! Hy vọng sau náy cậu, đừng hối hận!"
Nói xong, trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm một cái, xoay người chạy về phía trở về khách sạn.
Lục Mộ Trầm nhìn bóng dáng chạy đi của Tống Nhiễm, cả người giống như đột nhiên bị trong hầm băng, cả người cứng đờ đứng ở nơi đó.
Đọc nhiều năm sách như vậy, chưa bao giờ biết, hai chữ "từ bỏ" này hai thế nhưng có lực sát thương lớn như vậy.
Trái tim như bị đâm vào một nhát rồi lại rút ra (2), giống như bị dao nhỏ cắt một đường.
(2) Nguyên văn là "Nhất trừu nhất trừu" nhưng tớ không hiểu nên để vậy T. T ___________________________________________________
Không cần chờ về sau,bây giờ anh cũng đã hối hận! Từ khi Tống Nhiễm nói từ bỏ, liền hối hận.
Anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Anh mặc kệ, ở bên nhau thì ở bên nhau, việc sau này thì để sau này nói, anh cũng muốn không màng tất cả mà xúc động một lần.
Bởi vì tưởng tượng đến khả năng sau này Tống Nhiễm thật sự sẽ ở bên người khác, trong lòng anh cực kì khó chịu.
Nhưng mà, lúc này Tống Nhiễm đang tức giận, thấy diện thoại của Lục Mộ Trầm, thở phì phì, trực tiếp ngắt.
Bị ngắt điện thoại, trong lòng Lục Mộ Trầm càng sốt ruột, bám riết không tha mà tiếp tục gọi.
Anh gọi, cô ngắt.
(Cứ như là chơi trò đuổi bắt ấy nhỉ!) Qua rất nhiều lần, đến lần thứ sáu gọi, đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ máy móc: "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, đang bận."
Cả người Lục Mộ Trầm cứng đờ.
Anh đây là... Bị kéo vào danh sách đen?
_____________________________________________
Tống Nhiễm nổi giận đùng đùng chạy về khách sạn.
Đứng ở cửa phòng gõ cửa.
Trong lòng cô đang tức giận, tiếng gõ cửa có chút lớn.
Bên trong, Lưu Linh đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng gõ cửa, phản xạ có điều kiện hỏi một câu: "Ai đấy?"
"Tớ!" Giọng Tống Nhiễm vang lên.
Ngữ khí nổi giận đùng đùng, Lưu Linh nghe được thì ngẩn người.
Làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn rất vui sao?
Vừa nghĩ, vừa bước nhanh đi đến cửa.
Mở cửa, liền thấy Tống Nhiễm mặt đầy tức giận đứng bên ngoài.
Lưu Linh càng kỳ quái, vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Tống Nhiễm không trả lời, tức giận đến mức ngực cảm thấy khó chịu, nhấc chân đi vào trong phòng.
Lưu Linh đi theo sau cô, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn rất vui sao? Ai chọc cậu tức giận vậy?"
Tống Nhiễm đặt mông ngồi trên giường, mũi nặng nề hừ một tiếng, thở phì phì nói: "Còn có thể là ai! Còn không phải là tên khốn kiếp Lục Mộ Trầm kia sao!"
Lưu Linh vừa nghe, vội hỏi: "Cậu ấy làm gì cậu? Đến đây đến đây, nói với tỷ tỷ."
Vừa nói, vừa đi đến chỗ Tống Nhiễm ngồi, ngồi xếp bằng trên giường.
Tống Nhiễm cắn răng, đem những lời Lục Mộ Trầm vừa nói với cô, nói lại cho Lưu Linh một lần.
Lưu Linh rất lí trí, nghe xong, nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật cũng có thể lý giải. Nếu cậu ấy nói, một khi bắt đầu sẽ không muốn kết thúc, nghĩa là tình cảm của cậu ấy đối với cậu đặc biệt nghiêm túc.
Hơn nữa cậu ấy băn khoăn cũng không phải không có đạo lí, rốt cuộc cậu ấy cũng chuẩn bị đi du học, việc đó từ bây giờ đến lúc đấy không nói trước được."
"Nhưng tớ đã nói, tớ sẽ chờ cậu mà."
Lưu Linh lắc đầu, nói: "Cậu ngốc hả? Đấy là cậu ấy sợ làm cậu chậm trễ. Rốt cuộc, nơi đất khách thật sự rất vất vả. Cậu biết chị họ tớ đúng không?Lúc trước bạn trai chị ấy cũng đến nơi đất khách, yêu đương năm sáu năm, cuối cùng vẫn không kiên trì nổi, chia tay. Thời điểm chia tay, chị họ tớ đã 29 tuổi.
Loại chuyện này, nam sinh có khả năng tốt hơn một chút. Nhưng nữ sinh không giống, thanh xuân của nữ sinh tổng cộng cũng chỉ có mấy năm, nếu cuối cùng chia tay, đối với nữ sinh mà nói, thật sự là việc rất tàn nhẫn, lãng phí tình cảm, lại lãng phí thanh xuân."
Nói xong, lại không nhịn được cảm khái: "Nhưng mà, cũng không biết Lục Mộ Trầm mới tuổi này, lại có trách nhiệm như vậy, thật là người đàn ông tốt khó mà có được."
Tống Nhiễm: "Tớ cũng biết là cậu ấy vì tớ suy nghĩ, nhưng tớ không hiểu, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Việc của sau này, sau này lại nói không được sao?Cậu ấy rõ ràng thích tớ."
Cảm giác các bạn học khác nói chuyện yêu đương rất dễ dàng, như thế nào tới lượt cô, lại phức tạp như vậy?
Tống Nhiễm có chút phiền lòng, ôm cái gối, ngón tay không ngừng dùng sức mà nắm vỏ gối, giống như phát tiết.
Lưu Linh nhìn cô, hỏi: "Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?"
Tống Nhiễm bĩu môi: "Không làm."
Lưu Linh sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Cậu... Cậu thật sự tính cứ như vậy từ bỏ?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Sao có thể? Bỏ dở giữa chừng không phải tính cách của Tống Nhiễm tớ. Huống hồ, không phải cậu nói Lục Mộ Trầm là người đàn ông tốt khó mà có được sao? Nam sinh tốt như vậy, nếu như bỏ lỡ, tương lai sợ là sẽ không gặp được."
Lưu Linh tán đồng gật gật đầu: "Nói rất đúng."
Sau đó, vẻ mặt tò mò nhìn Tống Nhiễm: "Nhưng mà, đến tột cùng cậu tính toán làm gì?"
Tống Nhiễm thở dài, không trả lời.
Sau đó, liền thuận thế nằm lên giường, tay gối để sau gáy, chân bắt chéo, lắc qua lắc lại vểnh lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà. Giống như là tự hỏi cái gì.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nói: "Đầu tiên, khẳng định là cậu ấy thích tớ."
Lưu Linh hỏi tiếp: "Đúng vậy, sau đó thì sao?"
Tống Nhiễm nhướng mày nhìn Lưu Linh một cái, trong mắt rốt cuộc lại lộ ra một tia vui vẻ, nói: "Chỉ cần cậu ấy thích tớ, vậy là có thể xử lí tốt."
Lưu Linh nghe được liền ngẩn người, không hiểu cho lắm: "Có ý gì?"
Tống Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, cười nói: "Còn không đơn giản sao? Nếu cậu ấy thích tớ, tớ gạt cậu ấy qua một bên mấy ngày, cậu ấy không chịu nổi, tự nhiên sẽ đến tìm tớ, đến lúc đó, quyền chủ động không phải là nằm ở trong tay tớ sao?"
Lưu Linh lập tức hiểu được, chậc chậc một tiếng: "Cậu đây là lạt mềm buộc chặt hả?"
Tống Nhiễm cong môi cười, nói: "Ừ, xem như là vậy."
Thời điểm vừa từ bên ngoài trở về, cô vẫn luôn suy nghĩ —— trong lúc cô cùng Lục Mộ Trầm, bởi vì là cô thích trước, cho nên trong mối quan hệ này, cô vẫn luôn ở thế bị động, cho nên Lục Mộ Trầm nói cái gì, cô đều nghe anh.
Nhưng bây giờ cô phát hiện, phương pháp thay đổi tình trạng bây giờ, chính là biến bị động thành chủ động.
Trước kia cô không dám, là bởi vì không xác định được đến tột cùng Lục Mộ Trầm có thích mình hay không.
Nhưng hiện tại không giống nhau, Lục Mộ Trầm đã chủ động thừa nhận thích cô.
Hơn nữa vừa nãy cô nổi nóng, cãi nhau với Lục Mộ Trầm rồi, đúng lúc có thể gạt anh qua mấy ngày.
Hừ.
Sau khi rửa mặt xong, Tống Nhiễm nằm trên giường, trong đầu còn nghĩ đến việc của Lục Mộ Trầm, có chút không ngủ được.
Bỗng nhiên, cô nghiêng mình, nhìn về phía giường Lưu Linh, nhỏ giọng hỏi: "Lưu Linh, cậu ngủ rồi sao?"
"Còn chưa đâu, làm sao vậy?" Lưu Linh còn chưa ngủ, nghe thấy Tống Nhiễm gọi mình, nghiêng người, cùng cô mặt đối mặt.
"Cậu có thể giúp tớ một việc không?"
"Gấp cái gì? Cậu nói đi."
Trong phòng tối, ánh đèn từ đèn ngủ đầu giường chiếu lên một mảng mờ nhạt dưới đất. Đôi mắt đen nhánh của Tống Nhiễm sáng lên, khóe miệng cong cười, nói: "Qua mấy ngày nữa, cậu giúp tớ truyền một tin ra ngoài."
"Được, cậu nói đi."
Bõng nhiên trong mắt Tống Nhiễm lộ ra một tia giảo hoạt ý cười, nói: "Rất đơn giản, chỉ cần nói tớ và nam sinh khác hẹn hò."
Lưu Linh sửng sốt, kinh ngạc: "Cậu đây là... Muốn cho Lục Mộ Trầm ghen đấy hả?"
Tống Nhiễm cười ha ha, trên mặt mang theo vài phần kiêu ngạo: "Thế nào? Chiêu này của tớ có cao không?"
Anh thích cô, cô không tin anh sẽ không ăn giấm.
Cô chơi bài cùng Tần Phàm, anh đã ăn dấm thành như vậy, nếu cho anh biết cô và nam sinh khác yêu đương, còn không phải ngược anh đến chết?
Tống Nhiễm vụиɠ ŧяộʍ vui trong lòng.
Hừ, nếu anh muốn cô đi tìm người khác, vậy cô liền tìm một người cho anh nhìn một cái.
____________________________________________
Buổi sáng ngày hôm sau là leo núi, tám giờ tập hợp bên ngoài khách sạn.
Tống Nhiễm thức dậy sớm với Lưu Linh, ở trong phòng chậm rì rì mà chuẩn bị, thời điểm đi ra, mới 7 giờ rưỡi, vừa lúc có thể ăn sáng.
Khách sạn cung cấp bữa sáng miễn phí, thời điểm trước khi Tống Nhiễm và Lưu Linh đến, đã có một số bạn học khác đến rồi.
Tống Nhiễm vô thức nhìn qua đường lớn, không nhìn thấy Lục Mộ Trầm.
Không khỏi bĩu môi, chuẩn bị cầm đĩa ăn đi lấy sớm một chút.
Nào biết mới vừa cầm đĩa ăn lên, bỗng nhiên cổ tay bị một lực đạo giữ chặt, phía sau có một cỗ hương bạc hà quen thuộc xông vào mũi.
Quay đầu lại, thì thấy Lục Mộ Trầm đứng sau cô.
Anh mặc một cái áo thun màu đen, quần jean màu lam, dưới chân là một đôi giày để chơi bóng màu trắng.
Thật sự rất đẹp trai nha. Đổi lại là trước tối hôm qua, Tống Nhiễm đã sớm cười tươi với anh rồi. Nhưng mà hôm nay...
Mặt cô không biểu cảm mà nhìn cổ tay bị Lục Mộ Trầm nắm, lạnh giọng nói: "Bạn học, nam nữ thụ thụ bất thân, phiền cậu buông tay ra."
Lời này của Tống Nhiễm vừa nói ra, Từ Hạo và Hàn Tinh phía sau Lục Mộ Trầm đều bị dọa nhảy dựng.
Đặc biệt là Từ Hạo, tròng mắt như sắp rơi xuống.
Trời... Tình huống này là như thế nào?
Lục Mộ Trầm không chịu buông ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiễm, nói: "Tống Nhiễm, bọn mình nói chuyện một chút."
Tống Nhiễm nở nụ cười, chớp chớp mắt: "Bạn học, tớ và cậu rất quen thuộc sao? Tại sao tớ lại phải nói chuyện với cậu?
Lục Mộ Trầm: "..."
"Buông ra!" Bỗng nhiên Tống Nhiễm trầm mặt, Lục Mộ Trầm chưa từng gặp qua biểu cảm như vậy.
Anh giật mình ngây người nhìn cô, cảm thấy Tống Nhiễm như vậy có chút xa lạ.
Tống Nhiễm thấy anh vẫn không buông, dứt khoát duỗi tay gỡ tay anh ra, được tự do, quay đầu liền đi.
Từ Hạo nhịn không được hỏi: "Lục ca, tình huống này là như thế nào hả? Cậu cãi nhau với Tống Nhiễm sao?"
Lục Mộ Trầm đen mặt.
Nhớ tới lời Tống Nhiễm nói tối hôm qua, không ở bên nhau, hoàn toàn kết thúc.
Trong lòng phiền sắp không được, giống như bị rất nhiều hòn đá nhỏ chặn lại.
Từ Hạo thấy sắc mặt Lục Mộ Trầm thật sự không tốt, cũng không dám hỏi lại, lôi kéo anh: "Đừng nghĩ, ăn cơm trước đi."
Lục Mộ Trầm không nói, quay đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Ăn cơm? Tức đến no rồi!
_________________________________________
Ăn xong cơm sáng, chính là leo núi.
Các bạn học tốp năm tốp ba chậm rì rì đi lên núi.
Tống Nhiễm đi cùng Lưu Linh, còn có mấy nam sinh khác.
Rất nhiều lần Lục Mộ Trầm muốn đi lên nói chuyện với cô, đều bị cô trực tiếp làm ngơ.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy,anh cũng không dám nói gì, đành phải yên lặng mà đi theo sau Tống Nhiễm.
Thật vất vả chờ đến giữa trưa, đoàn người, rốt cuộc bò tới rồi giữa sườn núi.
Giữa sườn núi có rất nhiều nông trại (3).
(3) Nguyên văn là "Nông gia nhạc" nhưng tớ nghĩ nó là nông trại nên để vậy. Đến phía trước, nơi lớp trưởng đã dự định.
Đến chỗ, hô lớn một tiếng: "Mọi người đến trước nghỉ ngơi một chút, một lát nữa là có thể ăn cơm."
Các bạn học tốp năm tốp ba tản ra, đều tự tìm vị trí ngồi xuống, nghỉ ngơi.
Tống Nhiễm cũng tìm vị trí, cùng Lưu Linh ngồi trên một cái ghế dài trước cửa nông trại.
Lục Mộ Trầm đứng cách đó không xa, ánh mắt sâu kín nhìn Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm nhìn như không thấy, cúi đầu chơi điện thoại của mình.
Nhưng thật ra Lưu Linh có chút không nhịn được, lặng lẽ chạm tay Tống Nhiễm: "Lục ca ca nhà cậu hôm nay rất kỳ lạ nha, cậu ấy nhìn chằm chằm cậu."
Tống Nhiễm mặt không biểu cảm, nói: "Đừng để ý đến cậu ấy."
"A... Được. Này, tớ đi vệ sinh, cậu ngồi cẩn thận một chút."
Tống Nhiễm gật gật đầu, ngồi ra giữa cái ghế, lúc tránh Lưu Linh đứng dậy, cô không cẩn thận bị lật ghế.
Lưu Linh lấy ra một bọc giấy ăn từ trong balo,sau đó chạy đi vệ sinh.
Lưu Linh chân trước vừa đi, Lục Mộ Trầm sau lưng liền đi đến chỗ Tống Nhiễm.
Cũng không hỏi Tống Nhiễm có đồng ý, trực tiếp ngồi bên cạnh cô: "Tống Nhiễm..."
Mới vừa kêu tên Tống Nhiễm, liền thấy cô đột nhiên lấy ra một cái tai nghe từ trong balo, trực tiếp nhét vào tai.
Lục Mộ Trầm khóe mắt co giật: "..."
Tống Nhiễm bật âm điện thoại tới mức lớn nhất, rung đùi đắc ý hát.
Đến nỗi Lục Mộ Trầm bên cạnh, đã hoàn toàn bị cô coi như không khí.
Lục Mộ Trầm nhịn trong một lát, thật sự là không nhịn nổi, trực tiếp duỗi tay, bỏ tai nghe trên tai Tống Nhiễm xuống.
Tống Nhiễm đang nghe hát, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị gỡ tai nghe xuống, ấn đường nhăn lại, không vui mà trừng mắt Lục Mộ Trầm:"Cậu làm cái gì?"
Lục Mộ Trầm nhìn cô, sắc mặt cũng tốt, nói: "Tớ còn tưởng rằng đời này cậu không muốn nói chuyện với tớ."
"..." Lần này, đổi lại là Tống Nhiễm hết chỗ nói.
Lục Mộ Trầm hỏi cô: "Cậu kéo tớ vào danh sách đen à?"
Tống Nhiễm hừ một tiếng, nói: "Người không quan trọng, đương nhiên không cần liên lạc."
"..." Những lời này có lực sát thương quá mạnh, đến nỗi sau một lúc lâu Lục Mộ Trầm nói không ra lời.
Mà lúc đang chuẩn bị nói chuyện với Tống Nhiễm, thời điểm muốn hẹn hò với cô, lại nghe thấy có người gọi Tống Nhiễm một tiếng.
Tống Nhiễm vừa quay đầu lại, đối diện là Lưu Dịch gọi cô: "Nhiễm nhiễm, đến chơi bài!"
Trên mặt Tống Nhiễm vui vẻ, vội trả lời: "A, đến đây!"
Vừa nói xong, từ trên ghế đứng lên, vui mừng chạy đi.
Lục Mộ Trầm ngồi trên rìa ghế, Tống Nhiễm đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa làm anh ngã xuống đất.
"..."
Ăn cơm trưa xong, lớp trưởng hỏi mọi người có muốn leo lêи đỉиɦ núi không.
Có người muốn, có người không muốn.
Vì thế, liền quyết định áp dụng nguyên tắc tự nguyện, muốn liền tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi, không muốn thì có thể về khách sạn trước, buổi chiều bốn giờ tập hợp, về nhà.
Tống Nhiễm hơi mệt một chút, hỏi Lưu Linh: "Cậu có leo lên núi không?"
Lưu Linh vội vàng không ngừng lắc đầu, "Không leo, mệt chết."
Tống Nhiễm gật đầu: "Vậy được, chúng ta xuống núi."
Nói xong, hai người liền khoác tay nhau đi xuống núi.
Cách đó không xa, Từ Hạo hỏi Lục Mộ Trầm: "Lục ca, cậu có lên núi không?"
Lục Mộ Trầm bị Tống Nhiễm ngó lơ một ngày, tâm tình rất không tốt, nghe vậy, phá lệ mắng một câu: "Trước cái rắm!"
Nói xong, liền đi xuống chân núi.
Từ Hạo cùng Hàn Tinh đều trợn tròn mắt, nhìn nhau.
Từ Hạo: "Trời ơi, cậu ấy đây là... Ăn thuốc nổ, thuốc?"
Hàn Tinh: "..."
__________________________________________________
Buổi chiều, trên đường về nhà, Tống Nhiễm ngồi một chỗ với Lưu Linh.
Cách một cái đi đến, Lục Mộ Trầm ngồi bên cạnh Tống Nhiễm.
Rất nhiều lần, Lục Mộ Trầm muốn nói chuyện với Tống Nhiễm, nhưng mà mỗi lần muốn mở miệng, Tống Nhiễm liền ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, bằng không thì nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Trong lòng Lục Mộ Trầm đang nghẹn khuất, cuối cùng biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.
Anh thật sự hối hận, đêm qua nói những cái đó không thể hiểu được nói làm cái gì?
Thời điểm Tống Nhiễm muốn anh lựa chọn, anh nên không chút do dự lựa chọn lựa chọn thứ nhất!
Thật là trượt chân một lần, bây giờ muốn nói một câu hòa chỉnh với Tống Nhiễm cũng không có.
Hối hận a!
_______________________________________________________
Điện thoại bị kéo vào danh sách đen, tin nhắn cũng bị kéo vào danh sách đen.
Nhưng mà may mắn, anh còn có WeChat của Tống Nhiễm.
Lúc Lục Mộ Trầm về đến nhà, vừa đúng 6 giờ.
Bố mẹ chưa về, dì giúp việc cũng nghỉ, trong nhà trống không, chỉ có một người là anh.
Nhưng thật ra anh cảm thấy rất yên tĩnh, việc đầu tiên, chính là lên tầng tắm rửa.
Nam sinh tắm rửa tốc độ rất nhanh, mười phút sau, Lục Mộ Trầm quấn một cái khăn tắm màu trắng từ trong phòng tắm đi ra, sau đó lau nước còn trên người, thay một cái áo thun sạch sẽ, quần đùi, sau đấy dựa vào giường, lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Tống Nhiễm trên WeChat.
Sợ lại bị Tống Nhiễm tắt máy, trực tiếp gửi một cái tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là: Tống Nhiễm, tớ nghĩ kĩ rồi, bọn mình ở bên nhau đi, giống như cậu nói, việc sau này để sau này nói. Tối hôm nay cậu có rảnh sao? Bọn mình gặp mặt một lần, cẩn thận nói chuyện, được không?
Soạn xong tin nhắn, liền ấn nút gửi đi.
Nhưng mà, trong nháy mắt sau khi tin nhắn gửi đi, Lục Mộ Trầm trực tiếp trợn tròn mắt.
Anh soạn tin nhắn nửa ngày, bên cạnh tin nhắn là một dấu chấm than đỏ rực.
Phía dưới có một hàng chữ —— *Nhiễm Nhiễm hừng hực xông lên* mở nghiệm chứng bạn tốt ra, bạn chưa phải là của cô ấy bạn tốt...
Lục Mộ Trầm trố mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nửa phút sau, trong không khí vang lên một tiếng nghiến răng.
Lục Mộ Trầm cực kì phẫn nộ, răng hàm rất nhanh bị anh cắn nát (?).
Tức giận đến mức quăng điện thoại lên giường, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Nhiễm! Cậu làm tốt lắm!!!"
_______________________________________________
Phương thức liên lạc đều bị Tống Nhiễm xóa hết.
Buổi tối hôm nay, Lục Mộ Trầm tức giận đến mức cơm cũng không ăn. Nửa đêm ngủ không yên, dứt khoát bò dậy, nổi giận đùng đùng mà xem gần nửa quyển sách luyện tập toán.
Mãi cho đến gần sáng, mới hơi có chút buồn ngủ, nằm trên giường ngủ hai giờ, buổi sáng 6 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, lại rời giường đi học.
Lục Mộ Trầm rửa mặt sạch sẽ, thay đồng phục, khoác balo xuống tầng.
Dì giúp việc không có trong nhà, Lâm Vân Xu làm bữa sáng, thấy con trai đi xuống, cười vẫy tay với anh: "Mau đến đay, mẹ làm món con thích ăn sủi cảo trứng."
Lục Mộ Trầm không ăn, nói: "Con không ăn, sẽ đi học muộn."
Vừa nói,vừa đi đến cửa.
"A, con từ từ!" Mẹ Lục gọi anh lại, sau đó liền chạy vào phòng bếp cầm hộp cơm ra, đặt sủi cảo trứng còn đang nóng vào trong hộp, lại cầm một hộp sữa, chạy đến cửa, đưa cho Lục Mộ Trầm: "Con đứa nhỏ này, làm ngon lắm, con cầm lấy đi trên đường ăn."
Lục Mộ Trầm duỗi tay nhận, nói: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lục cười cười: "Được rồi, mau đi đến trường đi."
Lục Mộ Trầm gật gật đầu, xoay người đi vào trong viện (?).
Thời điểm đến trường, là 6 giờ rưỡi.
Lúc đi qua lớp bốn, Lục Mộ Trầm nhìn lướt qua bên trong.
Tống Nhiễm đã tới, ngồi ở chỗ bàn cuối cùng.
Lục Mộ Trầm đứng ở cửa, thoáng do dự trong chớp mắt, sau đó đi đến sau cửa, kêu một tiếng: "Tống Nhiễm."
Tống Nhiễm quay đầu lại, thì thấy Lục Mộ Trầm đứng ở đó.
Lục Mộ Trầm lớn lên thật sự đẹp trai, bất cứ lúc nào chỗ nào thấy anh, Tống Nhiễm đều sẽ sinh ra một loại xúc động muốn anh đổ (3)
(3) Nguyên văn là "phác gục" nhưng tớ nghĩ chắc là chị ấy muốn anh đổ trước chị ấy. Đáng tiếc hiện tại là thời kì nhạy cảm, cô phải nhịn. Chờ cô bắt được anh, cô muốn anh đổ như thế nào thì anh đổ như thế ấy! Tống Nhiễm vui vẻ mà nghĩ.
Nhưng mà, trên mặt lại là một bộ mặt xa cách, hỏi anh: "Làm gì?"
"Cậu đi ra đây." Lục Mộ Trầm nói.
Tống Nhiễm liếc anh một cái, sau một lúc lâu không nhúc nhích.
Thẳng đến khi kêu tên cô Lục Mộ Trầm lần nữa, mới lười biếng từ trên ghế đứng lên: "Thúc giục cái gì..."
Sau đó đi theo Lục Mộ Trầm đến bên ngoài hành lang, dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực, không chút để ý hỏi: "Tìm tớ làm gì?"
Lục Mộ Trầm nhìn cô, hỏi: "Vì sao xóa tớ khỏi WeChat?"
Tống Nhiễm nghịch nghịch tóc, chẳng để ý: "Muốn xóa thì xóa, dù sao cũng không cần liên lạc với cậu."
Lời này của Tống Nhiễm, Lục Mộ Trầm nghe thấy trong lòng, trái tim giống như bị hung hăng đâm một nhát.
Nhưng mà, nghĩ đi ngẫm lại, lại cảm thấy đây có thể là lời nói lúc cô đang tức giận, cũng bình thường trở lại.
Tối hôm qua suy nghĩ rất nhiều, nếu cô còn ở tức giận, vậy chờ cô hết giận thì nói tiếp.
Lấy một con hộp cơm cùng một hộp sữa ra từ trong cặp, đưa cho Tống Nhiễm: "Cầm ăn đi."
Tống Nhiễm nhìn đồ trong tay Lục Mộ Trầm, không khỏi sửng sốt.
Trời, chiêu này sử dụng thật tốt nha, quả nhiên nam sinh không thể quá nuông chiều? Mấy ngày nay cô không phản ứng với anh, liền đổi lại là Lục Mộ Trầm mang cơm cho cô?
Tống Nhiễm trong lòng vui vẻ sắp không xòng, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, ngữ khí nhàn nhạt mà nói: "Không cần, tớ ăn rồi."
Lục Mộ Trầm mày nhăn lại: "Tống Nhiễm..."
"Cậu còn có việc sao? Không có việc gì thì tớ vào đây."
Lục Mộ Trầm: "..."
Tống Nhiễm thấy anh không nói, quay đầu đi vào lớp.
Sau khi vào, còn đóng cửa lại.
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm cánh cửa không chút lưu tình đóng lại kia, ngực lại đau một trận.
Tống Nhiễm này, khi nào mới có thể nghiêm túc nghe anh nói nói mấy câu?
______________________________________________
Đáng tiếc chính là, mấy ngày kế tiếp, đừng nói là nói mấy câu, ngay cả nửa câu, Lục Mộ Trầm đều không có cơ hội nói với Tống Nhiễm.
Hoàn toàn không liên lạc được với cô.
Cô không hề mang cơm cho anh, mặc dù mỗi ngày giữa trưa anh cố ý ở trong lớp lâu hơn mười phút, nhưng Tống Nhiễm trước sau cũng không xuất hiện. Ở cửa lớp, cũng không có gương mặt cười sáng lạn kia.
Buổi tối, cô cũng sẽ không ôm một quyển sách tới tìm anh giảng bài cho, sẽ không ở thời điểm anh giảng bài, cười tủm tỉm nhìn anh chăm chú.
(Chắc anh cô đơn lắm nhỉ???) Rõ ràng học cùng một trường học, học chung một tầng, lại cố tình không có một lần gặp nhau.
Ngày đầu tiên, anh cảm thấy còn có thể chịu đựng được, nghĩ có lẽ ngày mai co sẽ nguôi giận.
Ngày hôm sau, có chút khó chịu, nhưng mà... Còn chịu được.
Ngày thứ ba, bắt đầu không nhịn được có chút oán trách Tống Nhiễm. Lúc trước khi cô theo đuổi anh, không phải nói sẽ luôn chờ anh, chờ đến khi anh đồng ý hẹn hò với cô mới thôi sao? Hiện tại cứ như vậy mà từ bỏ?Cô có biết hay không, cô chỉ cầm tức giận thêm một nữa, thậm chí không cần làm cái gì, chỉ cần xuất hiện ở trước mặt anh,anh sẽ lập tức hạ vũ khí đầu hàng.
Nhưng mà, ngày này qua ngày khác, Tống Nhiễm cứ như bốc hơi trong trường vậy.
Anh cũng đi đến lớp Tống Nhiễm tìm cô hai lần, nhưng lần nào cũng không thấy người, như là cố tình tránh anh vậy.
Đến ngày thứ tư, rốt cuộc Lục Mộ Trầm cảm thấy có chút suy sụp.
Tống Nhiễm không đến đây mấy ngày, anh không có tâm tư học tập, ăn không ngon, thậm chí ngủ không yên. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần.
Anh thật sự không biết lúc trước sao mình lại có dũng khí từ chối Tống Nhiễm.
Đừng nói mấy năm hay mười mấy năm, chính là bốn ngày, còn không chịu nổi.
Rõ ràng là không yêu đương, không hiểu sao lại có cảm giác thất tình.
Mà loại cảm giác thất tình này, thời điểm mãnh liệt nhất, là trưa hôm nay, Từ Hạo đột nhiên từ bên ngoài vội vàng chạy vào lớp.
Vừa vào lớp, liền hô to: "Lục ca! Không tốt rồi!"
Lục Mộ Trầm ngồi trên ghế, ánh mắt nhàn nhạt liếc cậu một cái, cảm xúc không có gì dao động.
Bây giờ anh đã không đủ tốt rồi, lại còn có trình độ không tốt nào nữa?
Từ Hạo xông tới, sốt ruột nói: "Trời ạ, sao cậu không nóng ruột gì thế!"
Lục Mộ Trầm vẫn như cũ mặt không biểu cảm, nói cái gì cũng không nói.
Từ Hạo gấp đến độ nói không ra hơi (2), nói: "Tống Nhiễm hẹn hò với Tần Phàm! Cậu có biết hay không hả?!"
(2) Nguyên văn là "Hãn không ra tới" tại tớ mới lần đầu edit nên không hiểu nó nghĩa là sao cho nên để như vậy. Lời này vừa nói ra, Lục Mộ Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin, mở miệng, thanh âm đều có chút ách: "Cậu vừa mới... Nói cái gì?"
Từ Hạo có chút đồng tình nhìn anh, nói: "Tống Nhiễm hẹn hò với Tần Phàm... Lục ca, bây giờ cậu tính toán làm sao?"
Lục Mộ Trầm ngây người ở đó, cả người đều cứng đờ.
Trong đầu không ngừng lặp lại lời Từ Hạo vừa nói ——
Tống Nhiễm hẹn hò với Tần Phàm, hẹn hò với Tần Phàm...
Đột nhiên ngực đau nhức, giây tiếp theo, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.
Động tác rất lớn, Từ Hạo hoảng sợ, vội hỏi: "Lục... Lục ca, cậu muốn làm gì?"
Lục Mộ Trầm không trả lời cậu, mặt trầm xuống, đi nhanh ra ngoài.
Tống Nhiễm, đem lòng tớ trộm đi liền muốn chạy?
Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!
_____________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau chính là đại gia vẫn luôn chờ mong văn vụ án tiết, bình dấm chua ba ba ba (*^__^*)
Mặt khác, chương sau đổi mới thời gian ở đêm nay rạng sáng ha ( xác thật làm bất động, từ tối hôm qua 10 giờ viết đến bây giờ, còn chưa ngủ giác, thiên ~ ta viết văn thật sự hảo chậm!)
Từ đêm nay bắt đầu, Lục trêu chọc đến mức hằng ngày chân mềm nhũn cùng lời âu yếm chính thức online, liền muốn hỏi các bạn, chờ mong không chờ mong!
Hôm nay còn có một đợt bao lì xì vũ nga ( ngày hôm qua còn không có tới kịp phát, hiện tại đi ~) đại gia nhiều hơn nhắn lại nga, muốn nhìn đến các ngươi múa may đôi tay anh anh anh ~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyên mục cuối chương:
Đáng lẽ chương này phải chia làm 3 nhưng tại tớ không biết chia sao cho đúng nên dịch cả. Coi như tặng quà cho tất cả mọi người. Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ, nhớ cho tớ những ngôi sao nhỏ xinh và nếu sai sót chỗ nào thì mong mọi người chỉ ra và bỏ qua giúp tớ!!!
Mà dạo gần đây tự nhiên tớ cuồng Đông Cung kinh khủng, video trên là bản của Phong ca và Ngân đù hát đấy nghe hay cực ~.~