Trêu Chọc Tướng Quân

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Xuyên qua đến cổ đại không có trong kế hoạch cuộc sống của nàng. Nhưng nếu đã đến đây, vậy thì nàng tuyệt đối muốn quậy một trận long trời lỡ đất mới không tiếc nuối. Cứ như vậy, tại nơi biên thành ch …
Xem Thêm

“ Ngươi …” Thịnh mẫu còn muốn nói tiếp , nhưng lại bị Hứa Như Yên kéo kéo ống tay áo , bà quay đầu nhìn lại , chỉ thấy nàng lắc đầu một cái .

Hứa Như Yên ngẩng đầu lên , hốc mắt ửng hồng không thấy nước mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ kiên định , “ Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .”

Thịnh Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhỏm , sau đó lộ ra nụ cười nhạt , “ Như Yên , cám ơn ngươi đã tán thành , nhưng ngươi không cần phải như thế . Nếu ta đã quyết định Đan nhi là thê tử duy nhất của ta , thì đối với những nữ nhân khác , ta cũng sẽ không còn bất cứ tâm tư gì khác nữa .”

Như Yên vừa nghe hắn nói như vậy , nhất thời ngốc lăng , nên không biết phải nói gì .

“ Nương , hài nhi công vụ bề bộn , xin được cáo lui trước rời đi .” Hắn vội vàng muốn gấp gáp rời đi .

Thịnh mẫu thấy con dâu tương lai cũng đã mở miệng , cũng chỉ có thể lắc đầu một cái sau đó khoát tay , “ Đi làm việc đi !”

Mặc dù không hài lòng , nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt kiên trì như vậy của nhi tử , tiếp tục tranh chấp cũng sẽ không có kết quả gì , không bằng trước cứ qua loa với hắn đã rồi nói sau .

Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý đẻ cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .

“ Như Yên , cám ơn ngươi đã tác thành …”

“ Ha…ha…” Sắc mặt Mộ Tinh Đan khó coi cười cười , trong đầu không ngừng hiện lên giọng nói của nam nhân kia .

Nam nhân đó đã từng hôn nàng , sủng ái nàng , cũng đã từng nói chỉ thích một mình nàng !

Hắn còn nói tiếp cái gì nàng không biết , bởi vì nàng chạy nhưng mà cũng không quan trọng . Dù sao , ý tứ của hắn đã rất rõ ràng , không phải sao ?

Bóng dáng yếu ớt của nàng chạy về trong phòng , trong mắt ngoài hoảng hốt , còn có nhàn nhạt oán hận và không hiểu .

Nếu muốn lấy nữ nhân khác , tại sao còn muốn kiên trì giữ nàng lại ?

Hắn coi nàng là gì ? Hắn tưởng rằng nàng nói đừng phụ nàng m cũng chỉ muốn một danh phận thê thϊếp thôi sao ? Hắn cho là nàng hiếm lạ danh hiệu nhàm chán ấy hay sao ?

Rốt cuộc nam nhân mà nàng thích là người như thế nào ? Nàng đột nhiên không hiểu

Nếu hắn thật lòng thích nàng , vì sao không dựa vào lý lẽ để tranh đấu cho tình yêu của bọn họ với mẫu thân của hắn ?

"Đan nhi."

Mộ Tinh Đan chuyển mắt. Thịnh Hạo Nhiên vẫn chưa cởi bỏ quân giáp, bóng dáng vẫn cao ngất như cũ nhưng lại có chút tang thương, trên mặt mang nụ cười mệt mỏi đi vào trong phòng nàng.

"Tướng quân đại nhân tìm ta có việc sao?" Nàng quay đầu, không để cho hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Hắn nhíu nhíu mày, không biết mình đã làm gì chọc cho nàng tức giận, "Đan nhi, từ hai ngày trước nàng cũng không quan tâm đến ta, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn giận ta sao?"

"Ta làm gì có tư cách để tức giận!" Nàng cười lạnh, "Tướng quân đại nhân của chúng ta anh minh thần dũng, làm gì có chuyện loại người hạ đẳng như ta dám tức giận."

Nàng lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc khiến hắn không nhịn được cũng giận tái mặt, "Đan nhi, ta sủng nàng , không có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ việc nàng cố tình gây sự." Hắn rất lo lắng nếu như sau này hắn xuất chinh, tính tình nàng như vậy, làm thế nào chung sống với mẫu thân.

Nhưng hiển nhiên là hai người đối với ý tứ từng câu nói có sự hiểu lầm khá lớn.

"Oh! Đúng rồi, đương nhiên là ta cố tình gây sự." Nàng khoa trương xoay đầu lại, sau đó dùng nụ cười châm chọc nhìn hắn, "Dù sao ta cũng không phải là tiểu thư khuê các một tay Thịnh lão phu nhân bồi dưỡng ra, mà chỉ là một nữ hầu rượu không lên được mặt bàn mà thôi!"

"Nàng đang ghen sao? Hay là đang oán trách nương ta hôm nay làm nàng tức giận?" Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt cay nghiệt không giống như xưa của nàng, "Đừng như vậy, ta không thích nàng nói những lời như vậy."

"Không thích? Không thích cái gì? Lại yêu thích những thứ gì ở ta?" Mộ Tinh Đan trực tiếp nhìn hắn chằm chằm, "Ta nói rồi ta thích ngươi, nhưng mà ta cũng đã nói nếu như có một ngày ngươi phụ ta, ta nhất định sẽ không cưỡng cầu mà rời đi ngươi sao?"

Tâm rét lạnh, hắn nghiêm túc nhìn nàng, "Ta cũng không phụ nàng."

Cũng không phụ ta? Ha ha! Thật nực cười!

Nàng cười, cuồng vọng mà thê lương, thậm chí đến mức khóe mắt cũng cười ra nước mắt, sau đó đứng thẳng người nhìn hắn, từng chữ từng câu chậm rãi nói, "Thịnh, Hạo, Nhiên, ngươi muốn lấy nữ nhân khác, ngươi còn dám nói ngươi không phụ ta?"

"Lúc nãy ta đã nói chuyện với Như Yên, nàng đã biết --" ta quyết tâm sẽ không lấy nàng vào cửa.

“Biết cái gì? Biết có một nữ nhân không biết xấu hổ như ta ngăn cản trước mặt nàng? Biết rồi, nàng sẽ khoan dung đại lượng bao dung ta?” Nàng mặt lạnh lui từng bước, “Thịnh Hạo Nhiên, trước tiên sao ngươi không hỏi ta một chút ta có khoan dung độ lượng như nàng hay không? Mộ Tinh Đan ta là ai? Ta còn chưa lưu lạc đến mức cùng người cộng thị nhất phu, không biết tự ái dương dương tự đắc.”

Nàng cao ngạo. Tình yêu của nàng phải duy nhất mà trọn vẹn. Nếu hắn thật sự yêu nàng đủ sâu, hắn nên hiểu điểm này.

“Nàng--” hắn cau mày muốn giải thích, lại bất thình lình bị thanh âm hốt hoảng của lão quản gia cắt đứt.

“Tướng quân, hai trăm dặm có tín hiệu bốc cháy, Liễu phó tướng thỉnh ngài khẩn cấp trở về doanh trại để lãnh binh!”

Kèn lệnh xuất chinh vang dội trong đêm tối thúc giục hắn, nhưng hắn lại không an tâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt đang đứng ở một bên nhìn hắn.

Cuối cùng, ống tay áo của hắn rung lên, “Chờ ta trở về nói tiếp.”

Lão quản gia cũng vội vã theo sau hắn đi ra ngoài.

Cửa cũng đóng lại sau khi bọn hắn rời đi, Mộ Tinh Đan tê liệt ngồi bên mép giườn, nghe từng tiếng kèn vang lên, thời gian trôi đi nến đỏ trên bàn càng ngày càng ngắn, những giọt lệ đỏ tươi tan ra nở đầy trên đất.

Dọn dẹp hành lý, Mộ Tinh Đan im lặng nhìn Lưu Tinh đứng ở một bên không nói một lời.

“Chủ tử, ngươi muốn đi thật sao?”

“Ta cho là ta đã truyền lệnh chúng ta thu thập xong hành lý liền chạy lấy người.”

“Nhưng chủ tử… Chúng ta biết rõ ràng thành này không tới nửa tháng thì sẽ bị quân địch công phá.” Lưu Tinh trầm giọng nhắc nhở.

Dừng lại động tác dọn dẹp bọc quần áo, Mộ Tinh Đan nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cứ coi như nguồn tin tức có thể tin cậy, vấn đề là, có ai sẽ tin tưởng lời nói của hai nữ tử yếu đuối chúng ta? Càng không cần phải nói, chủ quân biên thành đã lấy tốc độ cực nhanh đi được ngoài ngàn dặm trong thành trừ người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, cũng chỉ có năm trăm binh lực hộ thành. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào hai người chúng ta có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân?”

Từ sau khi hắn lãnh binh xuất chinh, nàng liền tính toán rời đi biên thành. Mà Lưu Tinh rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng chuyện họ ra khỏi thành. Không ngờ Lưu Tinh đột nhiên nhận được mật báo của Tam Sắc lâu, nói ngoài thành báo nguy chỉ là kế điệu hổ ly sơn, còn đại quân chân chính thì đang lén lút di chuyển đến biên thành.

Dĩ nhiên, Lưu Tinh biết chỉ bằng lời nói một phía của bọn họ, đích xác là không cách nào lấy được tín nhiệm của quần chúng. Nhưng chẳng lẽ sẽ phải nhìn dân chúng vô tộ ở biên thành này chết giữa trận chiến công thành như vậy sao?

“Chủ tử, chẳng lẽ không hề có nửa điểm phương pháp nào sao?” Đồng dạng thân là con dân của Phi Phượng vương triều, nàng thật sự không đành lòng thấy chiến hỏa liên lụy tới dân chúng.

Biện pháp? Biện pháp tự nhiên là có, nhưng là… Mộ Tinh Đan nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhẹ nhàng bay ra.

Đi, là có thể quên lãng sao? Nếu chiến tranh bùng nổ trong biên thành, suốt ngày nàng sẽ quan tâm tình hình chiến đấu ở nơi này sao? Sẽ lo lắng hắn có thể bởi vì thủ thành bất lực mà bị trách tội sao?

Thêm Bình Luận