Kỳ Ngôn Châu chơi được nửa trận thì điểm số của họ đã thiết lập được một lợi thế lớn.
Nhìn thấy Thẩm Kiều đang đợi nghỉ giữa hiệp, cậu nhỏ giọng nói với nam sinh bên cạnh vào quan sát thay mình, rồi vừa lau mồ hôi, vừa đi nhanh về phía Thẩm Kiều.
Dưới sự theo dõi của nhiều người, động tác này rất được chú ý.
Kỳ Ngôn Châu không để ý những người khác, mà đi qua khán đài giống như không có người, rồi đến trước mặt Thẩm Kiều.
Cậu đưa tay về phía cô.
Thẩm Kiều lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Bọn họ chơi xong rồi? Không phải còn hai hiệp nữa sao?"
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừ. Nhưng anh không chơi nữa, để cho bọn họ chơi."
"Sao vậy?"
"Anh ở cạnh em." Giọng điệu hợp lý, như đang nói một chuyện hiển nhiên vậy.
Cậu luôn như vậy, bất kể trong hoàn cảnh nào, cậu đều đặt cô lên hàng đầu trong mọi việc.
Thẩm Kiều khẽ cười, rồi lắc đầu: "Không sao, em cảm thấy anh chơi rất hay, không cần ở cạnh em đâu."
Kỳ Ngôn Châu rất cố chấp: "Anh muốn ở cạnh em."
Thẩm Kiều đành phải đặt tay vào lòng bàn tay cậu, rồi bị cậu giữ lấy. Cô phải dùng sức đứng lên được.
Ở bên cạnh, lần lượt vang lên tiếng thở dốc trầm thấp.
Sau khi Thẩm Kiều cảm nhận được, liền bắt đầu đùa giỡn, ôm cánh tay Kỳ Ngôn Châu, tựa lên người cậu. Cô đùa giỡn bằng cách gọi cậu: “Kỳ Ngôn Châu.”
"..."
"Anh rất nổi tiếng trong trường phải không?"
Giọng nói Kỳ Ngôn Châu hơi khô khốc: "...Không."
Thẩm Kiều: "Anh xem, mấy cô gái này đều đến để nhìn anh. Vừa rồi em nghe bọn họ khen anh đẹp trai. Hừ, Ngôn Châu, em thấy hơi ghen rồi.”
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt cậu sâu thẳm.
Một giây sau, cậu cúi đầu, như không có ai ở đó, môi khẽ chạm vào trán Thẩm Kiều, rồi lập tức kéo cô rời đi.
Thẩm Kiều không kịp đề phòng. Cô liền kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời, trên mặt cũng dần nóng lên.
Lúc này, dường như ngay cả tiếng ồn ào xung quanh cũng là do hành động của Kỳ Ngôn Châu gây ra.
Dường như Kỳ Ngôn Châu không nhận ra điều đó.
Cười một tiếng, cậu vươn ngón tay, chọc nhẹ gò má Thẩm Kiều: "Ngốc rồi?"
Thẩm Kiều nhíu mày, hạ giọng: “Anh làm gì vậy! Tự dưng lại…”
Kỳ Ngôn Châu: "Ừ, tuyên bố chủ quyền?"
"..."
"Anh không muốn để em ghen."
Thẩm Kiều hơi xấu hổ. Giọng nói của cô nhẹ như muỗi kêu: "Em chỉ nói đùa thôi."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu: "Anh biết."
Tuy nhiên, cho dù chỉ là một câu nói đùa, cậu vẫn muốn cho Thẩm Kiều một ngàn phần trăm cảm giác an toàn.
Có thể có được Thẩm Kiều, đối với Kỳ Ngôn Châu mà nói, có lẽ là vận may cả đời không có, ba kiếp đều là vận may, phần còn lại là những gì cậu phải trả giá.
Thật tốt.
Hai người có thể xuất hiện trong cùng một chủ đề, bất kể khi nào và ở đâu.
Kỳ Ngôn Châu không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Kiều mím môi. Cô đỏ mặt, rồi cười nhẹ. Cô không nói thêm gì, mà chỉ hỏi: “Anh có muốn chơi cho xong không?”
"Em muốn xem không?"
"Nếu anh không chơi, cũng chẳng có ý nghĩa gì... Đội của anh sẽ thắng chứ?"
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn điểm số, rồi gật đầu: “Sẽ thắng.”
“Vậy thì không xem nữa.”
“Được.”
Nói xong, hai người nắm tay nhau, cũng không quay đầu lại, sau đó cùng nhau rời khỏi sân bóng rô.
___
Để tránh bất tiện, Thẩm Kiều thuê một phòng khách sạn bên ngoài học viện Hàng không. Hôm nay cô tạm thời ở lại đây.
Nếu là sinh nhật của Kỳ Ngôn Châu, tất nhiên là hai người họ muốn ở cùng nhau để trải qua 12 giờ tối nay. Không hề nghi ngờ gì nữa, Kỳ Ngôn Châu cũng ở lại.
Sau bữa tối.
Kỳ Ngôn Châu kiểm tra cơ thể của Thẩm Kiều, để xem liệu cô có vết thương mới, vết bầm tím hay những thứ tương tự không.
Đây đã là chuyện hàng tuần cậu vẫn làm
Trong phòng, rèm kéo kín.
Thẩm Kiều uể oải nằm ở trên giường, mặc cho hai tay Kỳ Ngôn Châu ở trên người cô. Cô nhắm mắt làm ngơ, vừa lơ đãng nói chuyện với cậu, vừa lướt điện thoại.
"...Kỳ Ngôn Châu, sau ngày hôm nay, nhất định em sẽ nổi tiếng ở trường anh."
"Vì sao?"
"Vì em là bạn gái của anh."
Sau lưng, Kỳ Ngôn Châu cười nhạt một tiếng: "Không có."
Thẩm Kiều nói: “Sao lại không chứ? Hồi cấp ba, thậm chí anh còn không biết anh nổi tiếng ở trường, trong trường không ai không biết anh cả.”
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày: "Vậy em biết anh không?"
“...”
Thẩm Kiều lập tức dừng lại. Cô suy nghĩ một chút, rồi quay mặt sang một bên, mạnh mẽ nói: “Vì em bận tập múa, còn phải tham gia thi đấu, nên không có nhiều thời gian để ý đến chuyện ở trong trường.”
Kỳ Ngôn Châu: "Không sao."
Ít nhất là bây giờ cô đã thuộc về cậu. Bất kỳ ảo tưởng nào cũng có thể được lấy lại từ cô từng chút một.
Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Kỳ Ngôn Châu bắt đầu hướng lên trên, dần dần rời khỏi mục tiêu đã định.
Thẩm Kiều khóa màn hình điện thoại, rồi ném sang một bên. Cô linh hoạt xoay người trên giường, mặt đối mặt với Kỳ Ngôn Châu.
Cô chặn lại hạnh động của cậu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Kỳ Ngôn Châu, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh thấy...cam tâm sao? Anh cứ quan tâm đến em, nhưng em lại chẳng biết gì về anh.”
Xét về đóng góp trong mối quan hệ này, chắc chắn cả hai không bằng nhau.
Tuy nhiên, quá khứ đã là quá khứ, khó có thể bù đắp được. Cho dù cô có tổ chức sinh nhật bao nhiêu lần cho Kỳ Ngôn Châu, cô cũng không thể tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu với cậu một lần nữa.
Trước mười bảy tuổi, cô chưa từng tham gia vào cuộc sống của Kỳ Ngôn Châu. Nhưng Kỳ Ngôn Châu luôn theo doix và cố gắng bảo vệ cô.
Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu thân phận bị tráo đổi, nhất định Thẩm Kiều sẽ cảm thấy oan uổng.
Kỳ Ngôn Châu thì sao? Cậu nghĩ gì?
Đôi mắt Thẩm Kiều như ngọn lửa. Cô chăm chú nhìn anh, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm tinh tế nào của đối phương.
Kỳ Ngôn Châu để cô nhìn. Đôi mắt cậu vẫn ôn hòa như cũ.
Cậu khẽ đáp: "Không."
Thẩm Kiều: "Tại sao?"
Kỳ Ngôn Châu: "Sao lại có nhiều tại sao vậy?"
"Em muốn biết những gì anh nghĩ."
"...Anh muốn em yêu anh mãi mãi. Đừng bao giờ rời xa anh."
Nghe xong, Thẩm Kiều ngây ngốc một lúc.
Một lúc sau, cô mới gật đầu mạnh một cái: “Được.”
____
Đêm sâu. 12 giờ.
Thẩm Kiều cử động cổ, thoát khỏi cánh tay của Kỳ Ngôn Châu, đưa tay đi lấy cái túi bên cạnh giường.
Chẳng mấy chốc, cô lại bị kéo trở lại.
Thẩm Kiều nắm chặt tay, đẩy mặt Kỳ Ngôn Châu ra, rồi lẩm bẩm: “Chờ một chút…”
"Em gọi anh là gì?"
Kỳ Ngôn Châu không chịu buông tay.
Thẩm Kiều: "..."
Có lẽ Kỳ Ngôn Châu đã thích cách gọi này. Đêm nay, cậu khăng khăng buộc cô phải gọi không ngừng, thề sẽ không từ bỏ.
Loại tình thú này không phải hai người chưa từng chơi. Dù sao thì về khoản này, cô không bao giờ là đối thủ của Kỳ Ngôn Châu. Cô chỉ có thể bị cậu chèn ép.
Thẩm Kiều hắng giọng một cái, rồi ân cần nói: “Anh Ngôn Châu, anh đợi một chút, em đi lấy quà cho anh.”
"Quà gì?"
"Anh buông ra trước đã."
Thẩm Kiều thành công đẩy Kỳ Ngôn Châu ra. Cô ngồi dậy, dùng ngón tay mò mẫm trong túi. Cuối cùng cô cũng tìm được hộp quà.
Cô lấy hộp quà nhỏ ra, rồi đưa cho Kỳ Ngôn Châu.
Cô lại uể oải nằm xuống.
"Chúc mừng sinh nhật." Giọng nói của cô nhỏ nhẹ như đường, mọi lời cô nói đều rất dễ nghe.
Kỳ Ngôn Châu không kìm được mà hôn lên lông mi của cô.
Sau đó, cậu mở hộp quà ra.
Hộp quà được gói bằng một lớp giấy, có thể xé mở dễ dàng. Bên trong là một hộp flannel. Có hai chiếc nhẫn bạc nằm trong hộp.
Truyện được đăng trên truyenhdt.com. Nếu bạn thấy đăng trên nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Hai chiếc nhẫn bạc đều là kiểu nhẫn trơn, một chiếc nhẫn lớn và một chiếc nhẫn nhỏ, rõ ràng là dành cho cặp đôi.
"...Sao em lại mua nhẫn?"
Thẩm Kiều “ừm” một tiếng: "Anh không thích sao?”
Kỳ Ngôn Châu lắc đầu, hỏi: "Nhưng nhẫn phải để con trai chủ động mua thì tốt hơn sao?"
Thẩm Kiều cười: “Chỉ là nhẫn đôi thôi, không có ý đó đâu. Anh mau thử xem có vừa không?”
Kỳ Ngôn Châu lấy chiếc nhẫn lớn ra, rồi đeo vào ngón áp út của anh.
Giọng nói có chút trầm thấp: "Rất vừa."
Dừng một chút, cậu đeo chiếc còn lại lên ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Kiều.
"...Nó cũng hợp với em."
"Rất hợp."
Trong đêm khuya, hai người ôm nhau thật chặt.
____
Ngày hôm sau.
Trời đã sáng.
Hai người đã lên kế hoạch ăn tối và xem phim, sau đó sẽ đi đu quay vào buổi tối, vì vậy lịch trình rất kín.
Trước đó, Kỳ Ngôn Châu dẫn Thẩm Kiều đến một nơi.
Bên đường, trước một cửa hàng nhỏ.
Hai người đứng ở cửa.
Thẩm Kiều không hiểu, nên cô liền nhìn Kỳ Ngôn Châu: “Anh định làm gì?”
Kỳ Ngôn Châu: "Đi xỏ khuyên với anh."
Thẩm Kiều kinh ngạc: "Xỏ khuyên? Dừng lại đi…"
Nghe có vẻ như một nam sinh hư hỏng.
Tuy nhiên, nếu nghĩ một cách cẩn thận, có vẻ phù hợp với tính cách của Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu dùng giọng điệu nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: "Không thích sao?"
"Không phải em không thích, mà là em chưa từng nghĩ tới."
Trên thực tế, khi Thẩm Kiều học lớp nghệ thuật ở trường trung học, rất nhiều nam sinh trong lớp đã xỏ lỗ tai, họ đeo khuyên tai khắp nơi chẳng để làm gì, chúng sáng bóng, hợp thời trang và theo mốt, nhìn rất nghệ thuật.
Vẻ ngoài của Kỳ Ngôn Châu rất đẹp. Cậu có khuôn mặt đẹp, đường nét khuôn mặt ưu tú và khí chất hấp dẫn.
Nếu tưởng tượng cậu đeo loại khuyên tai đó, nhìn người khác một cách nghiêm khắc và ít nói, như thể... thực sự không tệ?
Thẩm Kiều nắm chặt ngón tay của cậu: “Chúng ta đi vào xem một chút đi.”
Quán không lớn nhưng bên trong sạch sẽ.
Kỳ Ngôn Châu ngồi xuống và nói với ông chủ loại mà anh muốn làm. Cậu nói cậu chỉ xỏ một bên, nhưng đó là ở vành tai.
"Có sụn ở đó, đau lắm. Bạn học, cậu nghĩ kỹ chưa?"
"Tôi nghĩ kỹ rồi."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ông chủ liền đi khử trùng kim tiêm.
Thẩm Kiều xoay người, hạ quyết tâm, nhìn Kỳ Ngôn Châu: “Em cũng muốn xỏ.”
"Kiều Kiều..."
"Tất cả những gì có thể xảy ra trong tương lai, lần đầu tiên, em đều muốn làm cùng với anh. Nhưng em muốn xỏ ở dái tai, sau này đeo khuyên tai sẽ thuận tiện hơn."
"...Được."
Hai bàn tay đan vào nhau.
Khoảnh khắc kim thép đâm xuyên qua xương thịt, trong lòng Kỳ Ngôn Châu cảm thấy vui sướиɠ điên cuồng.
Yêu và đau, ảo tưởng và du͙© vọиɠ, đều khắc sâu trong tim, mãi mãi không thể nào quên.