Tan học, Kỳ Ngôn Châu vẫn ở chỗ cũ chờ.
Thẩm Kiều bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại hỏi vài câu, chủ yếu là về tình hình hiện tại của cô và quan hệ của cô với gia đình.
Cô không muốn nói nhiều nữa, mà chỉ có thể cụp mi, và cố gắng xóa nhòa quá khứ.
Thầy giáo Lý tự nhiên cảm thấy lời nói của mình hơi gò ép, nên thở dài. nói: "...Thôi bỏ đi, em đi về trước đi. Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, ôn tập cho tốt, đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng."
"Vâng ạ. Cảm ơn thầy.”
Thẩm Kiều nhẹ nhõm, rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Lúc cô ra khỏi trường, thì đã chạng vạng buổi tối mùa hè, ánh hoàng hôn vẫn còn đó, những tia nắng mặt trời treo cao, nhuộm lên màu xa hoa và lộng lẫy.
Cô nhìn lên bầu trời một lúc. Bước chân của cô dần trở nên nhanh hơn.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu.
“Kỳ Ngôn Châu!”
Giọng điệu của cô vẫn theo thói quen, luôn tràn đầy vui vẻ và thân thiết.
Ngay cả Thẩm Kiều cũng không nhận ra.
Phía trước, Kỳ Ngôn Châu nghe thấy giọng nói của cô. Cậu dựa vào tay lái xe đạp, rồi quay đầu lại nhìn.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Kiều vẫy tay với cậu, rồi chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh cậu: “Đi thôi!”
Kỳ Ngôn Châu gật đầu. Cậu đợi cô ngồi vững vàng ở ghế sau, mới tỏ ra ngoài ý muốn, rồi hỏi: “Tâm trạng của cậu tốt lắm sao?"
"Rất tốt."
"Có chuyện gì xảy ra?"
Rõ ràng là buổi chiều cô vẫn còn dáng vẻ bối rối.
Kỳ Ngôn Châu không còn trốn học để đi làm trong một khoảng thời gian nữa, mà là cậu ở trường nhiều hơn. Vì vậy, cậu biết được nhiều thông tin hơn trước. Nói gì là chuyện liên quan đến Thẩm Kiều.
Vào buổi sáng, Kỳ Ngôn Châu đã nghe những tin đồn nhàm chán từ những nam sinh trò chuyện ở bàn bên cạnh.
Chuyện tình cờ gặp nhau và đi căng tin hoàn toàn là cậu cố ý lang thang dưới lớp của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi mím môi, cười nhẹ: “Không có gì. Phải rồi, sao vừa nãy cậu lại hỏi câu đó?”
“Không có gì, hỏi bừa thôi.”
“À, được rồi.”
Thẩm Kiều như hiểu nhưng cũng không hiểu. Cô không hỏi thêm nữa.
Bánh xe đạp lăn trên con đường nhựa, qua những con phố, ngõ hẻm, qua những ngọn đèn giao thông nối tiếp nhau, lướt qua hoàng hôn mờ sương, lướt qua gió, lướt qua hương hoa dành dành trong không gian, lặng lẽ đánh rơi hương thơm quyến rũ. bí mật về tuổi trẻ.
____
Như thường lệ, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Tuần thứ hai là kỳ thi cuối kỳ của lớp 10 và lớp 11.
Lần này, kỳ thi của lớp 11 là một kỳ thi thống nhất toàn huyện. Trường cấp 3 Thánh Mẫn không thể tự tổ chức kỳ thi, nên chỉ có thể tổ chức thi thử với huyện. Độ khó của bài kiểm tra thống nhất thường sẽ dễ hơn bài kiểm tra của trường. Sự sắp xếp này đã khiến một số học sinh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Thẩm Kiều không ở trong đó.
Sáng sớm cuối tuần, Kỳ Ngôn Châu dọn dẹp phòng bếp, bật điều hòa, và đưa cô lên bàn học ở lầu hai.
Sau đó, cậu rất nghiêm túc sắp xếp cho cô: "Đề thi cấp huyện tập trung vào các dạng câu hỏi cơ bản, các ý câu hỏi chung đều có quy luật. Buổi sáng sẽ trí nhớ tốt, để học thuộc từ tiếng Trung và từ tiếng Anh. Buổi chiều, tôi cho cậu làm mấy câu, để cậu làm thử trước."
Thẩm Kiều chống cằm nhìn sách giáo khoa, rồi thở dài một hơi. Cô trầm giọng nói: "Buổi chiều luyện đề cơ bản.",
"Tối nay làm đề."
"....Kỳ Ngôn Châu, bây giờ cậu giống mẹ của tôi quá."
Thẩm Kiều cười ậm ừ.
Trong giây tiếp theo, đột nhiên cô trở nên tỉnh táo lại, vẻ mặt còn sững sờ.
Bầu không khí im lặng trong vài giây.
Kỳ Ngôn Châu dựa vào tay vịn cầu thang, dừng một chút, sau đó, mặt cậu không chút thay đổi, cắt đứt không khí im lặng. Cậu nói: "Nếu như lần này cậu có thể trong thứ hạng 300, tôi sẽ tặng cậu một món quà."
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Kiều bị khơi dậy, cô vô thức chuyển sự chú ý: “Quà gì?”
“Sau khi thi xong, tôi sẽ nói.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Cậu cứ thần thần bí bí.”
Cô cúi đầu, cầm bút trong tay, có thứ ánh sáng vụt qua trong mắt. Bỗng nhiên, cô nhớ ra một chuyện khác: "Vậy cậu sẽ làm gì khi tôi nhẩm từ vựng?"
"Không làm gì cả."
"Cuối tuần này cậu không đi làm sao? Gần đây tôi không thấy cậu ôn tập."
Cậu vẫn luôn giúp cô ôn tập.
Kỳ Ngôn Châu nhìn cô thật sâu; "Sao vậy? Cậu không muốn gặp tôi?"
Tim Thẩm Kiều đập lỡ nhịp. Cô vội vàng xua tay, rồi phủ nhận: "Không phải!"
Vì cô sợ Kỳ Ngôn Châu chậm chễ vì mình.
Trong thời gian cô sống ở đây, Kỳ Ngôn Châu chăm sóc cô rất chu đáo, và sắp xếp mọi thứ tỉ mỉ. Nhưng cô không thấy cậu bận việc riêng.
Dưới tình huống này, Thẩm Kiều cảm thấy có lỗi, nhưng đồng thời, cô cũng bắt đầu nghi ngờ, nên không nhịn được bắt đầu thăm dò.
“Tôi lo lắng…”
“Không có gì phải lo cả.”
Kỳ Ngôn Châu cụp mắt xuống. Lông mi dày đặc giống như lông quạ, bao phủ tất cả cảm xúc của cậu: "Tôi có tiền."
Hai năm qua, cậu tiết kiệm được rất nhiều tiền, còn có các loại tiền thưởng ở trường, bao gồm thắng trò chơi thể thao, vân vân. Dù nuôi thêm Thẩm Kiều thì cũng không thành vấn đề gì.
Thẩm Kiều sửng sốt một chút. Cô có chút không hiểu: “Ý tôi không phải như vậy…”
“Đọc thuộc bài đi, đừng nhìn tôi nữa." Kỳ Ngôn Châu bình tĩnh cắt đứt những lời còn lại của cô.
Thẩm Kiều "Ồ" một tiếng. Trên mặt không chút biểu cảm. Cô bình tĩnh lại, rồi gạt đi nghi vấn của mình.
Có lẽ, trong tiềm thức, cô không muốn phá hủy sự hài hòa này.
Có rất nhiều điều cần phải suy nghĩ kỹ.
Thêm một chuyện dường như chỉ khiến người ta thêm rối trí và không thể tìm ra kết quả.
_____
Tiêng ve kêu giữ mùa hè, nhiệt độ ở thành phố Lục Xuyên lại đạt mức cao trong cả năm, lên đến 36 độ.
Đồng thời, kỳ thi cuối kỳ cũng được kết thúc suôn sẻ.
Bởi vì kết thúc kỳ nghỉ hè sẽ lên lớp 12, học sinh trung học phổ thông bình thường sẽ tiếp tục quay lại trường vào mười ngày để học bù vào tuần sau, và sẽ không kết thúc cho đến cuối tháng sáu. Tuy nhiên, hầu hết các lớp học quốc tế và học sinh nghệ thuật đều có sự sắp xếp khác, chẳng hạn như huấn luyện kiểm tra nghệ thuật, mô phỏng SAT,... Vì vậy họ không cần phải tham gia lớp học bù mười ngày này, mà họ sẽ được trực tiếp nghỉ hè sau khi thi xong."
Về trường chỉ để nhận xét bài kiểm tra, rồi gửi bài tập hè.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian trả lời của cô do cô Đới Tùng Xuân đưa ra sắp đến.
Từ đáy lòng, Thẩm Kiều liền thở dài, nhưng cô không thể hiện nó ra ngoài.
Cô cầm cặp sách lên, rồi đi theo Chu Ý Cầm ra khỏi trường.
Thời tiết rất tốt.
Chu Ý Cầm: “Kiều Kiều, cậu thực sự không muốn tham gia các hoạt động KTV do họ tổ chức sao?”
Thẩm Kiều dừng lại, rồi lắc đầu: “Bỏ đi, vốn dĩ tớ không muốn tham gia các hoạt động trong lớp cho lắm. Bây giờ lại càng không muốn."
Phần lớn học sinh ở lớp nghệ thuật biết chơi đàn giỏi hơn học sinh bình thường. Hơn nữa, phần lớn đều là con nhà giàu. Thông thường, các học sinh tham gia đào tạo riêng lẻ thì họ sẽ không tham gia nhiều hoạt động của trường. Vì vậy, họ sẽ tổ chức một số hoạt động trong lớp một cách riêng tư, như ăn tối, đi hát,...
Tính cách của Thẩm Kiều rất tốt. Hơn nữa, cô xinh đẹp, và nổi tiếng. Ở trong lớp, cái gì cô cũng được mời, nên chắc chắn không bị coi là người ngoài lề.
Thỉnh thoảng, sẽ có ý “những ngôi sao ôm mặt trăng”. Suy cho cùng thì cô là một "công chúa ba lê".
Nhưng trong quá khứ, Diệp Hân có yêu cầu cao đối với cô, nên cô phải đạt điểm cao trong môn múa ba lê, cô không thể quá chậm chạp trong học tập. Nhưng sức lực của cô có hạn và cô luôn không có đủ thời gian. Những hoạt động này, thỉnh thoảng cô chỉ có thể được tham gia một hoặc hai lần, nếu nó không quá ồn ào hoặc điên cuồng.
Bây giờ, tin đồn về thân thế của cô vẫn còn. Nếu cô đi hát, có thể cô sẽ bị đặt câu hỏi.
Thẩm Kiều không có tâm trạng để trả lời.
Nghĩ đến đây, cô vẫy tay với Chu Ý Cầm và cười, nói: "Cầm Cầm, cậu đi chơi đi. Tớ còn phải tập múa. Tớ đi trước nhé."
"Được rồi, cậu chú ý an toàn nhé. Hai ngày nữa, đến nhà tớ chơi nha!"
"Không vấn đề gì."
____
Sau khi tạm biệt Chu Ý Cầm, một mình Thẩm Kiều đi về phía trạm xe buýt.
Hôm nay, Kỳ Ngôn Châu và lớp một bài kiểm tra phụ, coi như là một trong những đề tham khảo của lớp ba, so với lớp nghệ thuật còn nhiều hơn. Cô không có việc gì để làm, vì vậy, cô sẽ về trước.
Đang giờ cao điểm, nên đường hơi tắc.
Sau khi xuống xe buýt, cô còn phải đi bộ một lúc.
Khu nhà Kỳ Ngôn Châu khá náo nhiệt, cũng có người qua người lại. Một mình Thẩm Kiều đi một hồi, sau đó, cô dần dần đi chậm lại, rồi nhíu mày.
Thẩm Kiều luôn nhạy cảm với thị giác.
Không biết tại sao, vào lúc này, cô luôn cảm thấy rằng, dường như có ai đó đang theo dõi mình.
Chẳng lẽ Thẩm Hòa Nguyệt còn chưa từ bỏ ý định, nên lại đi theo cô?
Tuy nhiên, thời gian kiểm tra của lớp 10 và lớp 11 hơi xen kẽ và không kết thúc cùng một lúc. Hơn nữa, khi cô lên xe buýt, cô không nhìn thấy bất kỳ khuôn mặt quen thuộc nào trên xe. Cảm giác bị theo dõi này chỉ bắt đầu sau khi xuống xe và băng qua đường, nên cô không chắc là cô ta.
Thẩm Kiều dùng khóe mắt liếc trái nhìn phải, sau đó, cô lợi dụng kính chiếu hậu của một chiếc ô tô đậu ven đường để nhìn về phía sau, nhưng cô vẫn không phát hiện được gì.
Đột nhiên, tim cô đập ngày càng nhanh, như thể nó sắp bật ra khỏi l*иg ngực.
Bởi vì, cô đã nghĩ đến một điều rất quan trọng.
Trong những cuộc điện thoại trước đó, "Thẩm Kiều" nói rằng Kỳ Ngôn Châu sẽ chết vì cô. Vì vậy, có khả năng cảm giác này là điềm báo của điều gì đó.
Nhưng đó sẽ là ai?
Ai đang đi theo cô? Ai muốn hãm hại cô? Ai có thù oán với cô?
Thẩm Kiều chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, cô thật sự không biết mình đắc tội với ai, hận thù sâu đậm như thế nào mới khiến người ta muốn gϊếŧ cô. Loại cốt truyện này dường như chỉ xảy ra trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, không giống như cuộc sống bình thường.
Khi cô đi vào con hẻm, cảm giác đó vẫn chưa mất đi.
Thẩm Kiều cắn môi. Cô lặng lẽ mở khóa màn hình điện thoại, rồi nhanh chóng bấm số của Kỳ Ngôn Châu.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi Kỳ Ngôn Châu để được giúp đỡ.
Nhưng ngay sau đó, cô lại tỉnh táo lại.
Chưa nói đến Kỳ Ngôn Châu còn đang ở trường học, cho dù cậu có thể lập tức trở về, Thẩm Kiều biết cậu có thể nguy hiểm đến tính mạng cũng tuyệt đối không gọi cậu trở về.
Có lẽ, cơ hội để thay đổi tương lai của Kỳ Ngôn Châu là ngày hôm nay.
“…”
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cất điện thoại, rồi cô hít sâu một hơi.
Cô đi một bước và bước vào con hẻm.
Vừa rồi, cô đã quan sát thấy cách đó không xa có một cái thùng rác. Nếu có bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, cô có thể sử dụng nó để trèo lên tường ngay lập tức. Bất kể là ai đến, cô vẫn rất tự tin khi cô có một cơ thể linh hoạt.
Bước hai ba bước là đến thùng rác.
Thẩm Kiều không chút do dự mà kêu lên một tiếng, rồi xoay người lại: "Ai đó!"
Trong giây tiếp theo, cô ngây ngốc tại chỗ.
“…Tại sao lại là em?”
Cách đó mười mét, ở lối vào con hẻm, có một cô gái đang đứng cách đó không xa.
Đó là Lư Sam San, là cô gái hàng xóm đó.
Cô ấy giống như không ngờ rằng Thẩm Kiều sẽ đột nhiên quay người lại, còn chưa kịp né tránh thì đã bị đôi mắt của Thẩm Kiều nhìn chằm chằm tại chỗ.
Hành động của cô rất buồn cười, vẻ mặt còn xấu hổ, hình như có chút tức giận...
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Thẩm Kiều, Lư Sam San đành chịu thua. Cô ấy "hừ" một tiếng, rồi ôm lấy cánh tay cô, sau đó hất cằm lên cao: "Tôi về nhà, chị có ý kiến gì sao?”
Thẩm Kiều nheo mắt lại. Thấy cô ấy xách cặp sách thì thở phào nhẹ nhõm: “…Em vừa tan học à?”
“Sao vậy? Không được sao?"
"Tại sao em lại đi theo chị?"
Vừa dứt lời, Lư Sam San giống như mèo bị giẫm đuôi, liền tức giận, nói: "Đừng nói bậy! Đường về nhà tôi cũng đi lối này! Ai đi theo chị! Thật nực cười."
Thẩm Kiều nhún vai. Cô không cố hỏi thêm câu nào nữa, nên liền xoay người tiếp tục đi về phía cuối con hẻm.
Phía sau, tiếng bước chân không ngừng vang lên.
Bây giờ, Thẩm Kiều đã phát hiện ra, nén Lư Sam San không cần tiếp tục diễn kịch.
Mỗi bước cô ấy đi đều rất mạnh. Giống như không có nơi nào để trút giận, vì vậy, cô ấy chỉ có thể dậm chân xuống đất, nhưng không thể thu hút sự chú ý của cô.
Quẹo qua góc đường.
Thẩm Kiều đi đến trước cửa nhà Kỳ Ngôn Châu, rồi lấy chìa khóa cửa sắt ra.
Chưa kịp mở cửa.
Lư Sam San: “Này...”
Thẩm Kiều dừng một chút, sau đó, cô quay đầu nhìn cô ấy: “A, em gọi chị à?”
Lư Sam San: “Chị tên gì?”
Ngữ khí của đối phương không tốt, nhưng Thẩm Kiều cũng không để ý, cô cười nói: "Thẩm Kiều.”
"Là Thẩm Kiều sao? Chị đừng nghĩ rằng anh Ngôn Châu cho chị ở nhờ là thích chị."
Thẩm Kiều lúng túng nói: "Chị không có..."
Lư Sam San: "Chị không biết sao? Anh Ngôn Châu đã có người thích, anh ấy thích rất nhiều, rất nhiều năm. Anh ấy thấy chị đáng thương nên mới cho chị ở lại thôi.”
Nghe vậy, hàng mi của Thẩm Kiều nhanh chóng run lên.
Cô không thể nói cảm giác đó như thế nào, cô cũng không thể mô tả nó một cách chi tiết, tóm lại, cô cố nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy.”
Lư Sam San không hài lòng với phản ứng của cô, nên liền chạy đến bên cô, rồi lặp lại từng chữ một lần nữa: “Bởi vì anh Ngôn Châu khi còn nhỏ rất nghèo, không ai cần anh ấy, và anh không có nơi nào để đi. Tôi nghe mẹ tôi nói, chị không có nơi nào để đi nên đến đây ở tạm? Anh ấy chỉ đồng cảm với chị thôi. Đừng có mà tưởng bở!"