Chương 12

Kỳ Ngôn Châu biết rằng cậu không bao giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Thẩm Kiều. Nên cậu không hề làm gì mà chỉ khẽ liếc nhìn cô.

“Tùy cậu.” Nói xong, cậu liền nhảy xuống tiếp đất vững vàng, rồi "rầm" một tiếng.

Thẩm Kiều cũng nhìn xuống.

Ngừng một chút, cô không có cử động.

Tường ở trường khá cao, khi bước lên thì có thể dựa vào cây leo để đỡ, nhưng ngoài tường lại không có gì đỡ nên độ khó lại tăng lên.

Hơn nữa, lên và xuống là một khái niệm không giống nhau. Đối với một người lần đầu, về mặt tâm lý thì sẽ cảm thấy sợ hãi. Điều quan trọng nhất là Thẩm Kiều đang chuẩn bị đi thi, trường hợp xảy ra tai nạn như trẹo tay, bong gân chân,.... nếu va phải vật gì thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa thời gian để cô hồi phục sẽ rất lâu.

Cô không dám mạo hiểm nên chỉ có thể nép vào tường rồi chần chừ.

Không ngờ lâu như vậy, Kỳ Ngôn Châu cũng không bỏ lại cô mà bỏ đi một mình. Cậu vẫn đứng đó, rồi ngẩng đầu lên và nhìn cô.

Thẩm Kiều mím môi, khẽ gọi cậu lần nữa: “Kỳ Ngôn Châu.”

Hai người chạm mắt.

Kỳ Ngôn Châu hơi giật mình, sau đó, cậu liền tiến lên mấy bước, rồi đưa tay về phía cô: “Xuống đi.”

Thẩm Kiều: “Tôi không muốn bị thương.”

Kỳ Ngôn Châu: “Sẽ Không.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Thẩm Kiều vẫn có chút lo lắng, cô định

hạ một chân xuống trước.

Các ngón chân cô vẫn còn cách mặt đất một đoạn dài. Khoảng ba mét hoặc xa hơn?

Từ trên xuống, thực sự là rất cao và nguy hiểm.

Trong một khoảnh khắc, cảm giác hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng cô.

Sao lại đuổi theo cậu trong lúc nóng đầu?

Bên dưới, dường như Kỳ Ngôn Châu đang mất kiên nhẫn, cậu lạnh giọng thúc giục: “Nhanh lên.”

Trái tim Thẩm Kiều chùng xuống, cô đổi tư thế ngồi ở trên bờ tường, rồi đưa chân ra bên ngoài. Sau đó, cô nhắm mắt lại, cả người cô cọ vào tường rồi trượt xuống một chút. Trượt đến nửa chừng, cô đành phải buông tay. Trước khi trải qua cảm giác bị ngã, Thẩm Kiều đã được đỡ xuống.

Cô mở mắt ra.

Hai tay Kỳ Ngôn Châu ôm eo cô, sau đó đặt cô xuống mặt đất vững vàng rồi nhanh chóng buông ra, động tác của cậu không dừng lại một giây. Không có sự mạo phạm nào trong toàn bộ quá trình, cũng tiếp xúc rất hạn chế.

Thẩm Kiều liếc mắt cười: "Kỳ Ngôn Châu, cảm ơn cậu."

"..." Kỳ Ngôn Châu yên lặng rồi quay người sải bước đi về phía trước.

Chỉ có điều, trong lòng cậu biết hiện tại lòng bàn tay chạm vào Thẩm Kiều đang có khí nóng cuồn cuộn tràn tới, sóng gió nổi lên, cậu không kìm được lòng mà suýt chút nữa đã đánh bại sự tự chủ của mình.

Vòng eo của Thẩm Kiều rất nhỏ, vừa đủ để ôm. Rất nhẹ, mỏng manh, giống như giấy.

Trên người cô còn có một mùi thơm rất nhẹ, giống như một loại hương hoa nào đó, chỉ khi đến gần mới có thể ngửi thấy, như thể đó là phần thưởng đặc biệt dành cho người tri kỷ.

Trong nháy mắt, Kỳ Ngôn Châu sinh ra du͙© vọиɠ vô tận.

Muốn ôm cô thật chặt.

Muốn hòa cô vào cơ thể mình.

Muốn cô luôn là của riêng mình.

Khi Thẩm Kiều tiến lại gần, hết lần này đến lần khác, khóa cửa của cậu cũng bắt đầu nới lỏng dần, như thể nó không thể ngăn cậu lại.

Kỳ Ngôn Châu cau mày, rồi nắm chặt tay.

Thẩm Kiều không nhận ra điều gì khác lạ, khi đang đi cùng Kỳ Ngôn Châu, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho Chu Ý Cầm.

Mặc dù vẫn đang là giờ học, nhưng học sinh có thể dùng điện thoại di động trong lúc rảnh rỗi, hoặc trong giờ học thể dục. Chỉ cần tránh sự giám sát của nhà trường là được, nói chung là không có thầy cô nào quản.

Các lớp học nghệ thuật sẽ không bị quản nghiêm hơn. Quả nhiên, Chu Ý Cầm trả lời điện thoại rất nhanh: “Kiều Kiều?”

Thẩm Kiều liếc mắt nhìn về phía trước, cô chắc chắn rằng tốc độ của Kỳ Ngôn Châu đã chậm lại, sau đó cô mới nói: “Cầm Cầm, làm phiền cậu giúp tớ xin nghỉ với ủy viên thể dục. Nói rằng tớ không khỏe, không thể tập tiếp, mọi người đừng đợi tớ. "

Chu Ý Cầm sửng sốt, lo lắng hỏi:" Làm sao vậy? Sao cậu lại không khỏe? Có cần tớ tới đưa cậu đến phòng y tế không?”

"Không, không! Không sao. Chỉ là.... "

Cô hạ giọng xuống: "Bây giờ tớ đang ở ngoài trường. Tớ đi cùng Kỳ Ngôn Châu."

"Cái gì! Cậu và Kỳ Ngôn Châu trốn học để đi chơi sao?"

Thẩm Kiều cảm thấy có chút mỉa mai khi bạn cô nói ra lời này, nên cô nhanh chóng giải thích: "Sao lại ra ngoài chơi! Tớ có chuyện cần tìm cậu ấy. Hơn nữa, tớ không trốn học, một lúc nữa tớ sẽ trở về....Nhân tiện, nếu tiết cuối tớ không về kịp thì phiền cậu nói với thầy giáo một tiếng. Cứ nói tớ không khỏe và đã đến phòng y tế. Cảm ơn, Cầm Cầm.”

"Cái gì, nhưng được rồi, cậu hãy cẩn thận!"

"Ừ. Hẹn gặp lại."

Thẩm Kiều cúp điện thoại. Cô ngẩng đầu một lần nữa thì thấy Kỳ Ngôn Châu đã đẩy một chiếc xe đạp ra từ dưới gốc cây.

Cô mở to mắt và nói: “Cậu định đi xe đạp?”

“Có chuyện gì à?”

“Ừ, tôi không biết đi xe đạp.”

Kỳ Ngôn Châu nhướng mày, cậu không nói nên lời: "... Ở đây không có xe khác cho cậu đi."

"Còn có..."

"Lên xe."

Nói xong, Kỳ Ngôn Châu lên xe đạp trước, xoay người, rồi quay đầu lại nhìn cô và ra hiệu cho cô nhanh chóng ngồi vào ghế sau nếu muốn đi cùng nhau.

Đã như thế này thì cô không còn đường nào để về nữa.

Thẩm Kiều gật đầu, cô vội vàng ngồi xuống ghế sau, vươn tay nắm lấy vạt áo của Kỳ Ngôn Châu.

“Ngồi cẩn thận.”

Đôi chân dài của Kỳ Ngôn Châu nnhẹ nhàng đẩy trên mặt đất, đạp lên bàn đạp, rồi ra sức.

Bánh xe đạp lao về phía trước.

Không biết tại sao, do nắng gió cuối xuân đầu hè, hay là lần đầu tiên trốn tiết như thế này, khi ngồi sau xe cậu, cô thực sự thấy rất thú vị và không thể nhịn được cười.

Tiếng cười truyền vào tai Kỳ Ngôn Châu, khiến vành tai cậu nóng ran. Kỳ Ngôn Châu: “Cậu cười cái gì?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có chuyện gì. Hôm nay tôi thấy rất vui.”

17 năm qua, cô luôn tuân theo quy củ, trong mắt của ba mẹ và giáo viên, foo luôn là một đứa trẻ ngoan, hầu như không mắc phải lỗi lầm nào.

Mọi người đều khen ngợi cô, thích cô và đặt kỳ vọng vào cô.

Có lẽ, trên thế giới này, chỉ có Kỳ Ngôn Châu - người đứng đầu trong lớp, mới có thể đưa cô trèo tường và trốn học. Tuy nhiên, Thẩm Kiều vẫn chưa quên ý định ban đầu là đi theo cậu.

Cô hắng giọng, do dự vài giây, định tìm thời cơ thích hợp để dò hỏi cậu: “Kỳ Ngôn Châu, có thể nói cho tôi biết cậu muốn đi đâu không?”

Kỳ Ngôn Châu không quay lại nhìn, nhưng trong gió truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Đi làm.”

Thẩm Kiều “A” một tiếng, sau đó hỏi tiếp: "Đi làm bán thời gian? Uh, xin lỗi, tôi có hơi xâm phạm quyền riêng tư rồi, nhưng chúng ta đang học kỳ 1 nên bằng tuổi nhau? Tức là chúng ta chưa tròn 18 tuổi nên đây có thể được coi là lao động trẻ em?”

Kỳ Ngôn Châu chế nhạo: “Nếu không bị bắt thì cũng không tính."

“Cậu rất thiếu tiền sao?”

“Cậu nghĩ sao?”

"Ra là vậy.”

Câu hỏi này có lẽ quá nhạy cảm. Vì Thẩm Kiều không trả lời được nên chỉ có thể chuyển đề tài: "Đúng rồi, lần trước tôi gặp cậu ở bệnh viện, cậu làm gì ở đó vậy? Đi khám bệnh à?"

Kỳ Ngôn Châu: "Không phải chuyện của cậu.”

"..."

Lại là câu này.

Mỗi lần đều như thế.

Thẩm Kiều tức giận đến nỗi nắm chặt vạt áo cậu để trút bỏ sự bất mãn. Tuy nhiên, ở nơi cô không nhìn thấy, Kỳ Ngôn Châu bất giác nhếch môi cười.

"Hôm nay cậu có chuyện gì liên quan đến tôi, cứ việc hỏi.”

Cậu thẳng thừng khiến Thẩm Kiều có chút xấu hổ.

Sau khi suy nghĩ xong, cô vẫn cố gắng phản bác: "Vậy thì cậu có thể đừng trả lời "không phải chuyện của cậu" được không?"

"Cậu nói trước đi."

Thẩm Kiều: "Tôi muốn hỏi cậu, mười năm trước, có phải chúng ta đã quen nhau rồi không?”

Mười năm trước, cả hai đều là trẻ con 7 tuổi. Trong điện thoại, "Thẩm Kiều" có thể tự tin nói như vậy, có lẽ là hai người đã biết nhau từ trước. Nếu không, không có cuộc gọi này thì Thẩm Kiều đã không thể tiếp cận Kỳ Ngôn Châu và trở nên tò mò về cậu.

Cho dù là bạn học hai lớp cạnh nhau, hai người vẫn luôn giống như hai đường thẳng song song, thậm chí khó có điểm giao nhau, vậy sao Kỳ Ngôn Châu lại giúp cô?

Điều này không có chút logic nào.

Thẩm Kiều suy nghĩ hai ngày, cô cảm thấy chỉ có một khả năng, đó là hai người đã có liên hệ gì đó trong suốt thời thơ ấu, nhưng cô đã lãng quên từ lâu. Cũng vì Diệp Hân nghĩ rằng Kỳ Ngôn Châu quen thuộc, cho nên càng có thể chứng thực suy đoán này.

Vừa dứt lời, chiếc xe đạp không còn ổn định nữa, do bị phanh gấp nên Thẩm Kiều nặng nề lao về phía trước. Cô kêu lên một tiếng, rồi đập trán vào lưng Kỳ Ngôn Châu.

Kỳ Ngôn Châu nhanh chóng nghiêng người, rồi quay lại nhìn cô thật sâu: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Thẩm Kiều xoa trán, bĩu môi: "Hỏi bừa thôi. Câu hỏi này có gì mà cậu không trả lời được hả? Thành phố Lục Xuyên lớn như vậy, nên có thể chúng ta đã từng học chung hồi mẫu giáo.”

Kỳ Ngôn Châu: “Không có, không phải.”

“…”

“Tôi chưa từng học mẫu giáo.”

Thực ra, trước mười tuổi, thậm chí Kỳ còn không biết trường học là gì, chỉ sống vật vờ như một bóng ma. Ở thành phố này, luôn có những con người suốt ngày sống trong bóng tối và bị cuộc sống vùi dập.

Kỳ Ngôn Châu cũng là một người như vậy. Cậu lớn lên với bà ngoại. Năm 5 tuổi, bà ngoại cậu mất, chỉ còn lại cậu một mình. Một căn nhà cũ tồi tàn, không tiền, không ăn, không ai đoái hoài đến cậu. Vì người giám hộ hợp pháp vẫn còn sống nên cậu không thể đến cô nhi viện hoặc nhận làm con nuôi, mọi hoạt động sinh tồn một đứa trẻ 5 tuổi đều phải gánh vác.

Kỳ Ngôn Châu có được những kỹ năng như bây giờ đều là nhờ sự rèn luyện của thời thơ ấu.

Để tồn tại, cậu cần phải mạnh mẽ. Nếu không, có thể cậu sẽ bị đánh chết.

Cậu không thể nói với Thẩm Kiều những lời như vậy.

Thẩm Kiều là một công chúa nhỏ được nuông chiều, cô phải luôn tươi sáng, ấm áp và vô tư.

Kỳ Ngôn Châu không muốn cô nghe thấy những lời này.

“Còn có câu hỏi nào khác không?”

Thẩm Kiều: “Thật sự là chưa từng gặp sao?”

Kỳ Ngôn Châu: “Năm bảy tuổi, có lẽ là đã có trí nhớ, chính cậu còn không nhớ rõ, vậy hỏi tôi làm gì? Mất trí nhớ?”

"..."

Thẩm Kiều mím môi, cô giật giật vạt áo một lần nữa, rồi nữa: "Dừng lại!"