Kỷ Lan không ngờ ông nội anh sau khi xuất viện vẫn còn nhớ tới Bạc Dự, nghe nói Kỷ Lan co số điện thoại của Bạc Hà, liền hằng ngày đều gọi điện đến.
Mỗi ngày đều thấy ông nội gọi điện cho Bạc Hà anh rất khó hiểu, nhịn không được liền hỏi: “Ông nội sao lại quan tâm đến ông ấy như vậy?”
“Mày không hiểu, người đã từng ở chung một phòng bệnh, giống như đồng chí vậy, đều từ chỗ chết sống lại. Có cái gọi là đồng bệnh tương liên sao? Ông ở trong phòng hậu phẫu, có một người cùng nằm chung phòng không may qua đời, trong lòng cũng thấy đau đớn, giống như cảm giác đồng cảm vậy. Aiz, nói mày cũng không hiểu, chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.”
“Cháu mà còn nhỏ sao, cháu đã 27 tuổi!”
Ông nội thấy anh cãi lại, lập tức phản kích, “Vậy là anh cũng biết mình đã 27 tuổi rồi ư? Không còn nhỏ nữa! Ông bằng tuổi anh cũng đã có hai đứa rồi! Anh mang bạn gái về nhà cho ông xem.”
Kỷ Lan cười gượng, anh biết ông nội anh thích loại con gái như vậy làm cháu dâu nhưng hai người bạn gái trước của anh đều là loại phong tình vạn chủng nên không dám đưa về cho ông nội xem. Nhưng mà trước mắt ngay cả phong tình vạn chủng cũng còn không có.
“Mày cùng Dung Kiền suốt ngày bám lấy nhau, cũng không còn nhỏ nữa cần thận bị người khác nghĩ mày đồng tính đó.”
Kỷ Lan cười đến l*иg cả ruột, vỗ vỗ bả vai ông nội, cười nói: “Ông à, đừng quan tâm nhiều như vậy, cẩn thận bác Dung nghe được thể nào cũng làm loạn công ty lên cho mà xem.”
Ông nội đột nhiên chuyển đề tài: “Ông cảm thấy Bạc Hà cũng được đó, mày xem con bé rất hiếu thuận với bố nó, bình thường những đứa nhỏ hiếu thuận đều tốt bụng, tương lai có thể chăm sóc tốt cho mày.”
Kỷ Lan bị dọa nhảy dựng lên: “Nhưng đó là người trong lòng của Nghiêm Vị.”
“Chẳng phải Nghiêm Vị đã có bạn gái rồi sao?”
Nhắc tới Nghiêm Vị, Kỷ Lan lại nhớ đến chuyện hai ngày trước, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hưởng. Lý Hưởng cùng Diệp San San cùng một công ty, nhưng lại là phó phòng của cô ta, lần này nhờ anh ta tìm đối tượng mới cho Diệp San San. Lý Hưởng có rất nhiều bạn, không có gì là không làm được,vợ của cậu ta thường gọi điên thoại kiểm tra, Kỷ Lan giúp hắn nhiều lần, quan hệ rất là tốt.
“Lý Hưởng chuyện tôi nhờ thế nào?”
“Tốt rồi, tôi có người bạn làm ở cục giám sát kỹ thuật, bộ dạng tuấn tú, gia cảnh không tồi, tôi đang định hôm nay nói với Tiểu Diệp.”
“Tốt có tin tức gì nhớ báo cho tôi biết.”
Lý Hưởng tò mò: “Cậu cùng Tiểu Diệp có quan hệ gì, ngay cả việc tìm đối tượng cũng đích thân ra tay.”
Kỷ Lan cười hắc hắc: “Là một kiểu quan hệ không nói ra được, cậu đừng có nói cho cô ta biết.”
“Uhm, cậu chờ điện thoại của tôi.”
Đến giờ tan tầm buổi chiều, Lý Hưởng gửi tới một tin nhắn.
“Tiểu Diệp đồng ý rồi, tôi thay hai người hẹn bảy giờ ngày mai gặp mặt.”
Kỷ Lan nhận được tin nhắn, trong lòng biết mình thắng cược nhưng trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái, xã hội này người thực tế ngày càng nhiều, cái gì thiên trường địa cửu hoạn nạn không rời, chỉ còn có thể hoài niệm, hiện tại người ta đều đi xe đạp mà mơ tới ô tô, có người mới tốt hơn liền quất ngựa truy phong mà đi.
Anh nhắn tin cho Nghiêm Vị, trong lòng thấy may thay cho Nghiêm Vị đã cá cược lần này, thử một lần đã có thể nhìn ra vấn đề.
Thật lâu sau Nghiêm Vị mới trả lời, giọng cũng có chút ảm đạm do dự nói: “Kỷ Lan, tôi không tin tưởng lắm vì người giới thiệu là trưởng phòng của cô ấy, có thể cô ấy sợ làm mất mặt cấp trên.”
Kỷ Lan thở dài: “Nghiêm Vị, cậu thật là người thật thà, đến nước này rồi, còn nói hộ cô ấy. Cô ấy nêu không muốn gặp, sẽ trực tiếp từ chối, tôi là người đã có bạn trai, sẽ không đắc tôi ai như cậu nói.”
Nghiêm Vị nghe vậy trong lòng thấy không thoại mái, tuy chưa đến mức ghen tuông nhưng chính là cảm thấy thật thất vọng, có cảm giác giống như bị lừa. Cô đối với anh tốt như vậy nhưng sau lưng lại vẫn tiếp tục đi xem mắt, hiển nhiên trong lòng cô anh vẫn chưa phải là người thích hợp nhất có lẽ chỉ là vật phòng bị, đường lùi cho cô mà thôi.
Tâm trạng Nghiêm Vị xuống dốc không phanh, buồn bã cúp máy giống như bị thất tình vậy.
Quá đáng hơn, đên hôm đó, Diệp San San vẫn như mọi lần nhắn tin cho anh, nhìn tin nhắn: “Chúc ngủ ngon!” Nghiêm Vị hơi thổn thức, liệu có thể ngủ không đây.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Vị mở di động lại nhận được một tin nhắn từ chỗ Diệp San San nói về thời tiết trong ngày. Nghiêm Vị còn chưa hết kì quái, không hiểu đây là cái ý tứ gì, chẳng lẽ chỗ bên kia không hợp.
Hơi tò mò anh bèn đi hỏi Kỷ Lan về tiến triển của bên kia, Kỷ Lan hỏi thăm nói cho Nghiêm Vị biết, giám sát viên kia đối với Diệp San San rất có hứng thú, hai người tiếp tục hẹn hò.
Nhưng bên này, Nghiêm Vị vẫn nhận được tin nhắn sáng trưa chiều không hề thiếu. Không nhìn ra được toan tính của Diệp San San, Nghiêm Vị thấy lòng ngày càng lạnh đành giữ trạng thái im lặng chờ phản ứng bên kia. Rốt cuộc, một tuần sau, Diệp San San chính thức gửi tin nhắn cho anh: “Anh đối với em rất lạnh nhạt, em cảm thấy anh không thật yêu em, chúng ta chia tay đi!”
Nghiêm Vị dở khóc dở cười, xem ra cô đã bị anh chàng giám sát viên đánh cắp mất rồi, cho nên không cần phao cứu sinh là anh nữa.
Người khác thất tình không biết thế nào, Nghiêm Vị thất tình, sau một tháng nhưng ngay cả tâm lí thất tình cũng không có, chỉ có cảm giác khó chịu tâm tình vô cùng xấu thậm chí có chút không tự tin.
Sức khỏe ông nội Kỷ Lan ngày một tốt lên, trong nhà lại có thím Vu chăm sóc, Kỷ Lan liền tới công ty, gần một tháng không đi làm.
Mới mười giờ, đột nhiên Nghiêm Vị gọi tới.
“Kỷ Lan cậu đến bệnh viện hộ tôi một chuyến.”
“Làm sao vậy?”
“Bố Bạc Hà hôm nay xuất viện, phiền cậu lái xe đưa họ về.”
“Ừ để tôi đến đón cậu đi.” Kỷ Lan đáp ứng hồ hởi như vậy không phải là vì Bạc Hà mà cảm thấy là một cơ hội tốt tranh thủ cho Nghiêm Vị. Anh luôn là người hết lòng vì bạn bè, nếu chỗ Diệp San San đã không được anh nhất định phải giúp Nghiêm Vị theo đuổi Bạc Hà.
Kỷ Lan cùng Nghiêm Vị đi đến bệnh viện, vào phòng liền thấy sợ run. Bạc Dự ngồi trong phòng đang tạm biệt người ở chung phòng, Bạc Hà đang thu dọn đồ đạc, mà Hứa Hoài đang đứng một bên.
Hai cha con họ Bạc cũng làm như không nhìn thấy người này, việc ai người ấy làm. Hứa Hoài cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn theo Bạc Hà muốn giúp đỡ lại bị Bạc Hà từ chối.
Nghiêm Vị chào một tiếng, Bạc Hà thấy anh liền nở nụ cười, so với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi thật khác một trời một vực. Bạc Dự thấy Nghiêm Vị cũng vui vẻ đón tiếp chắc đã biết chuyện anh cho vay tiền nên cảm ơn mãi không thôi.
Nghiêm Vị hơi ngượng, liếc Kỷ Lan một cái. Kỷ Lan đang bất động thanh sắc đánh giá Hứa Hoài, trong lòng vô cùng tò mò không biết người này đã kết thù gì với Bạc Hà mà bị rơi vào cảnh bị đãi ngộ như vậy.
Bạc Hà thu dọn mọi thứ xong hết, Nghiêm Vị nói: “Bác, Kỷ Lan có đem theo xe, chúng cháu đưa bác về.”
Bạc Dự lại liên tục nói cảm ơn. Bạc Hà hơi do dự một chút, liền cùng Nghiêm Vị và Kỷ Lan đi ra ngoài. Hứa Hoài yên lặng đứng nhìn hai cha con, đi cũng không được đi theo cũng không xong.
Đi đến cổng bệnh viện, Bạc Hà đỡ Bạc Dự lên xe, Hứa Hoài đi đên trước mặt nói với Bạc Dự: “Bác Bạc ngày mai cháu đến nhà thăm bác.”
Bạc Dự thở dài: “Không cần, cậu cũng bận nhiều việc, về sau đừng đến, chuyện quá khứ đều đã trôi qua, quay đầu lại cũng chẳng thể cứu vãn được gì.”
Sắc mặt Hứa Hoài không tốt, nhìn Bạc Hà nói tạm biệt rồi rời đi.
Kỷ Lan thấy anh ta đến bên cạnh một chiếc xe rất sang trọng, xem ra cũng là người có tiền, liền cảm thấy nguy cho Nghiêm Vị.
Nghiêm Vị còn chưa mua xe.
Về nhà, Bạc Hà vô cùng cảm ơn, tiễn Nghiêm Vị cùng Kỷ Lan xuống tận dưới nhà.
Nghiêm Vị nói tạm biệt liền chuẩn bị đi luôn. Kỷ Lan thấy đầu gỗ không biết nắm thời cơ đành phải tự mình ra tay.
“Bạc Hà, cậu cũng đã quan tâm đến ông nội tôi trong một khoảng thời gian hôm nay tôi mời cậu cùng Nghiêm Vị ăn bữa cơm, ăn mừng một chút.”
Bạc Hà vừa nghe vội nói: “Là tôi nên mời cơm mới đúng, hôm nay thật cảm ơn.”
“Không cần khách khí, chúng ta đều là bạn học, tối hôm nay tôi làm chủ, ăn ở khách sạn gần đây đi, đợi tôi đi đặt phòng cái đã.”
Kỷ Lan nói một chặp, thấy Nghiêm Vị còn chưa hiểu anh đang tạo cơ hội cho, liền tức giận véo Nghiêm Vị một cái.
Nghiêm Vị lúc này mới phản ứng lại, phụ họa nói: “Đúng đó, cậu cũng mệt nhọc nhiều ngày rồi, tối nay thả lỏng một chút đi, coi như ăn mừng bác xuất viện.”
Bạc Hà ngượng không muốn từ chối liền cười đáp ứng.
Đã thấy rất nhiều khuôn mặt của cô nhưng bây giờ mới được thấy cô cười thoải mái, Kỷ Lan gặp qua vô số con gái nhưng không thể thấy nụ cười thế này bao giờ, nụ cười có nét hồn nhiên lại có nét rất hút hồn.
Đúng là, Nghiêm Vị thật tinh mắt.
Buổi tối Kỷ Lan lái xe đi đón Nghiêm Vị lại đi đón Bạc Hà, ba người đến khách sạn.
Kỷ Lan làm ông chủ, gọi một bàn đồ ăn lại thêm một chai rượu vang.
Nhìn bàn ăn phong phú Bạc Hà hơi băn khoăn, nhưng không tiện hỏi hai người. Thiếu chữ tình của người khác thật sự rất khổ vậy mà cô lại có thể cảm nhận loại thống khổ này.
Kỷ Lan mở bình rượu, rót cho Bạc Hà và Nghiêm Vị mỗi người một ly.
“Tôi lái xe không thể uống, Nghiêm Vị cậu cùng Bạc Hà uống đi, ăn mừng một chút cũng thả lỏng một chút.”
Nghiêm Vị nâng chén: “Nào Bạc Hà, chúng ta cùng làm một ly, vì sức khỏe của bác!”
Bạc Hà cười gật đầu, cùng không nhăn nhó, hào phòng cùng Nghiêm Vị cụng chén, sau đó đem ly rượu vang một hơi uống hết.
Kỷ Lan không nghĩ cô lại hào sảng như vậy lại rót ly nữa cho cô.
Bạc Hà hôm nay rất vui vẻ, một tháng qua rốt cuộc cũng đã qua, nhưng cuối cùng bố cũng khỏe mạnh.
Từ nhỏ cô đã trải qua rất nhiều gian khổ, có đôi khi cũng cảm thấy trời cao bất công nhưng lập tức liền mạnh mẽ lại đem những cảm xúc thể lương đó nén xuống, cô cố tình hướng mình đến những suy nghĩ tích cực chỉ có như vậy mới có thể vững tâm vượt qua khó khăn. Vậy nên, lần bố vào viện lần này cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, thời điểm khó khăn lại gặp được Nghiêm Vị, mà gặp Nghiêm Vị xong đối vơi Kỷ Lan cũng có thêm mấy phần hảo cảm.
Nghiêm Vị tửu lượng kém uống mấy ly sắc mặt cũng đã hồng lên, Bạc Hà thế nhưng vẫn như cũ, coi như ngoài ý muốn của Kỷ Lan.
Kỷ Lan chuẩn bị rót thêm rượu cho Nghiêm Vị, Bạc Hà hảo tâm nói: “Thôi đừng cho Nghiêm Vị uống nữa, mặt cậu ấy cũng đỏ lên rồi.”
Kỷ Lan cười hơ hớ nói: “Nghiêm Vị thất tình, cần mượn rượu giải sầu.”
Bạc Hà ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
Kỷ Lan liền đem chuyện Diệp San San nói. Dụng ý của anh chính là muốn nói Nghiêm Vị thất tình, trước mắt chưa có ai, cần đến sự quan tâm, đương nhiên cô tới quan tâm là tốt nhất.
Không nghĩ Bạc Hà nghe xong lại nói với Nghiêm Vị: “Cậu còn tin tưởng vào tình yêu sao? Trên đời thực có thứ tình cảm như vậy sao?”
Lời này nói ra làm Nghiêm Vị tỉnh táo hẳn.
Kỷ Lan đang cầm bình rượu cũng ngẩn ra.
Bạc Hà uống thêm vài chèn rượu lại nói rất nhiều, nhìn Nghiêm Vị bất đắc dĩ cười nói: “Cậu có biết vì sao tôi không dùng tiền của Hứa Hoài không?”
Nghiêm Vị ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”