Bạc Hà cầm chi phiếu, đứng trước phòng thu ngân, bàn tay nắm chặt. Những lời Kỷ Lan vừa nói tựa như kiếm sắc đâm vào lòng cô, nhưng bố cô đang ốm nặng, cô thực sự không có đường lui.
Kỷ Lan ở trong phòng bắt đầu lên mạng làm việc, nhưng trong lòng muốn biết Bạc Hà cùng Hứa Hoài kia rốt cuộc có phát sinh quan hệ gì, vì sao Bạc Hà quẫn bách đến như vậy cũng không muốn cầm tiền của Hứa Hoài.
Nghe xong Nghiêm Vị kể chuyện, những hiểu lầm của anh với Bạc Hà đã tanh thành mây, trong lòng tự nhiên có cảm giác hối lỗi với hành vi khi cô nhặt được tiền của anh dưới đại sảnh. Lúc ấy quả thật anh đã thể hiện rất kém cỏi, có lẽ tìm cơ hội nói lời xin lỗi với cô ấy.
Đang suy nghĩ lại nhận được điện thoại của Nghiêm Vị.
“Anh em, có việc cần cậu giúp.”
“Nói đi!”
“Cậu cho tội mượn sáu vạn tệ.”
“Nói mã ra tôi đi ngân hàng chuyển cho cậu.”
“Cám ơn, nhưng trong thời gian ngắn tôi không trả được, đợi tiền thưởng cuối năm rồi tính.”
“Không cần vội, bao giờ trả cũng được.”
Không đến một phút Nghiêm Vị nhắn tin lại, Kỷ Lan nhìn mã số, đột nhiên sửng sốt, người nhận là Bạc Hà, sao lại thế này? Anh lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Vị.
“Sao lại là Bạc Hà?”
“Ừ, là như vậy, Bạc Hà hỏi vay tiền tôi, nhưng cậu cũng biết, tiền bạc mấy năm nay của tôi đều đưa cho mẹ để dành mua nhà lúc kêt hôn mỗi tháng chỉ được phát 2 vạn đồng tiền tiêu vặt, cô ấy muốn mượn 8 vạn. Cho nên tôi tìm ông mượn 6 vạn. Ông yên tâm nếu cô ấy không trả được để tôi trả. Ông coi tiền này tôi mượn đi!”
Kỷ Lan gãi gãi mũi: “Cô ấy không phải có 10 vạn sao?”
Anh vừa rồi thấy cô cầm chi phiếu đi ra ngoài còn tưởng cô đã nghĩ thông suốt, ai biết là đi vay tiền chứ.
“Cô ấy nói tiền của Hứa Hoài không thể dùng, cho dù vay nặng lãi cô cũng không dùng tiền của anh ta, tôi cũng ngại không hỏi, đấy là việc riêng của cô ấy.”
Kỷ Lan ậm ừ một tiếng rồi chuyển tiền qua.
Cửa thang máy mở ra, Bạc Hà bước ra, cô giống như không nhìn thấy anh, thẫn thờ bước ngang qua người anh.
Kỷ Lan nhìn bóng dáng của cô thầm nghĩ, cô gái này thật sự làm người ta khó hiểu, dùng tiền của ai chẳng là dùng, đến lúc đó có trả là được, đang không lại đi mượn tiền nữa làm gì thật là làm việc thừa mà.
Nể Nghiêm Vị, anh cũng không thể không cho mượn, bất quá khoản nợ này trông vào khả năng của cô để trả chắc cũng khó, thật là làm khổ lão Nghiêm rồi.
Ba giờ chiều, Kỷ Lan từ phòng hậu phẫu đi ra. Trông ông nội anh khí sắc rất tốt, vì phải dùng máy thở nhưng nhìn qua cũng thấy đau lòng.
Y tá đi ra ngoài, Kỷ Lan vội vàng đi vào muốn cùng ông nói chuyện nhưng ông lại nhắm mắt ngủ. Lúc này anh bỗng nhìn thấy trên người ông bên kia có một túi máu loãng, đột nhiên tay chân như nhũn ra, tim đập nhanh hơn, thế nhưng lại không làm sao bình tĩnh lại được, anh nhắm mắt nằm bên cạnh giường, chậm rãi ngồi lại lên ghế, tim đập nhanh váng đầu hoa mắt.
Bạc Hà đột nhiên nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi thấy túi máu kia đột nhiên thấy hoa mắt váng đầu, có lẽ bị chứng sợ nhìn thấy máu.”
Bạc Hà nói: “Có lẽ đúng đó, anh đừng nghĩ đến nó nữa, nhắm mắt lại thở sâu vào.” Không nghĩ tới người trông cao lớn khỏe mạnh như anh lại có chứng sợ máu, Bạc Hà thấy hơi buồn cười.
Một lát sau, Kỷ Lan mở to mắt, xoay ghế sang giường bên kia, tránh nhìn thấy túi máu loãng.
Nhìn thấy ngay cả ông nội Kỷ Lan cũng đã đi ra ngoài, Bạc Hà nhớ tới bố mình lòng lại thắt lại. Vừa rồi vào thăm ông, Bạc Dự rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, khi cô gọi bố, khóe mắt ông chảy ra nước mắt.
Ông Kỷ phẫu thuật sau một ngày đã có thể ra ngoài mà Bạc Dự vẫn phải ở lại trong phòng giám hộ, một ngày tốn một vạn, mỗi sáng Bạc Hà đều nhận được hóa đơn, cô cảm thấy toàn thân lao lực muốn hỏng mất.
Kỷ Lan thấy Bạc Hà ngày càng tiều tụy, ở trong lòng cũng thấy xót xa, liền nhắn tin hỏi Nghiêm Vị.
“Bạc Hà lại vay tiền cậu sao?”
“Không, cô ấy bảo tôi mở giúp hai tài khoản ngân hàng.”
Thẻ tìn dụng, chẳng lẽ cô đã dùng hết sạch tiền rồi sao? Sau này cô ấy định như thế nào? Cô đã thôi việc rồi. Kỷ Lan nhìn gương mặt trầm tư không lên tiếng của cô, thầm nghĩ, nếu việc này rơi vào chính anh thì anh nên làm cái gì bây giờ? Anh không phải thuộc dạng gia đình đại gia, nhưng gia cảnh cũng giàu có, chưa bao giờ phải lo thiếu tiền, cũng chưa bao giờ trải nghiệm cái cảm giác bị tiền bạc làm cho túng quẫn như Bạc Hà. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến sức mạnh của đồng tiền có thể đổi trắng thay đen, có thể làm cho người ta sung sướиɠ nhưng cũng có thể làm cho người ta muốn chết.
Anh không biết vì sao cô không chịu nhận tiền của Hứa Hoài, cô đã bị bức đến đường cùng còn kiên trì giữ nguyên tắc. Lúc đầu anh không tán thành nhưng bây giờ anh quả thực rất khâm phục cô có tâm hồn cứng rắn.
Ngày thứ sáu, ông nội anh có thể xuất viện, ngày hôm ấy Bạc Hà rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Bạc Dự được chuyển ra khỏi phòng hậu phẫu.
Kỷ Lan thở ra một hơi dài, trong lòng vô cùng vui vẻ, phần vì ông nội anh được ra viện, phần vì vui thay cho Bạc Dự. Ở trong bệnh viện nửa tháng đối với anh là một trải nghiệm rất lớn, quan trong nhất có hai điểm. Một là, không có tiền là không thể được. Hai là, không có sức khỏe càng chết nữa, nếu như vậy kể cả muốn tiêu tiền cũng không được.
Anh quyết định tiếp tục đi tập thể hình, không phải giống như ngày xưa vì muốn luyện ra cơ bụng cho bạn gái nhìn mà là vì sức khỏe của mình.
Dung Kiền cùng Nghiêm Vị cùng đến đón ông nội anh xuất viện, trước khi đi, ông nội anh còn cố ý nói lại với Bạc Hà: “Nha đầu, con là đứa con tốt, lại là bạn cùng khóa với Kỷ Lan, có gì khó khăn cứ tới tìm ông.”
Bạc Hà cười gật đầu: “Vâng, ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nghiêm Vị cùng Dung Kiền cầm theo đồ đạc, Kỷ Lan đỡ ông đi ra khỏi phòng.
Nghiêm Vị quay lại thoáng nhìn, Bạc Hà mỉm cười đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trông cô như một bông cúc trắng tinh khiết.
Anh cảm thấy trong lòng như có cơn gió nhẹ thổi qua, một cái gì đó bỗng nhiên thức tỉnh. Kỷ Lan trong lúc vô tình quay lại nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Vị.
Vào thang máy Kỷ Lan ra vẻ vô tình hỏi: “Nghiêm Vị, lần trước cậu bảo mẹ cậu giới thiệu đối tượng cho cậu đúng không, kết quả thế nào?”
“Ừ, cũng được, có quan tâm tới tôi, buổi sáng mỗi ngày đều có nhắn tin đến, nói chuyện thời tiết, giúp tôi chọn quần áo.”
Dung Kiền liền cười: “Làm ở trung tâm dự báo thời tiết?”
Kỷ Lan liếc trắng mắt: “Chỗ nào? Đó là người quan tâm, đồ không có hiểu biết.”
Ông nội anh cười hơ hớ nói: “Ai, con bé kia thật tốt, thận trọng lại biết quan tâm.”
Nghiêm Vị cười khô hai tiếng, đối với San San anh không ghét nhưng cũng không có loại cảm giác tim đập chân giun, giống như anh muốn kết hôn mà lại đi tìm một người bạn vậy. Diệp San San thế nào thì anh không biết nhưng cảm giác cô gái đó mang lại cho anh chỉ là cô ấy đã đến tuổi muốn nhanh chóng lấy được một tấm chồng, anh cũng không biết nữa.
Dung Kiền cùng Kỷ Lan là bạn thuở nhỏ, hai người sau khi tốt nghiệp cùng mở một công ty, Kỷ Lan trong khoảng thời gian này phải chăm sóc ông nội, chuyện công ty tất cả đều do Dung Kiền lo lắng, sau khi ông nội xuất viện anh lại phải tới công ty. Nghiêm Vị hôm nay được nghỉ nên đến chơi với Kỷ Lan một lúc.
Kỷ Lan nhường cho Nghiêm Vị chọn đồ uống, hai người ngồi ở ban công nói chuyện phiếm.
“Cậu có cái gì lo lắng?” Kỷ Lan rót cho Nghiêm Vị một ly trà, phát hiện tâm hồn anh bay đi đâu mất.
“Tôi đang nghĩ bố Bạc Hà bao giờ thì xuất viện?”
“Không sao đâu ra khỏi phòng hậu phẫu, chi phí cũng giảm xuống nhiều, mỗi ngày cũng chỉ vài nghìn thôi.”
Nghiêm Vị thở dài: “Mấy ngàn cũng là tiền.”
“Cậu có phải thích cô ấy không? Vừa rồi tôi nhìn ánh mắt cậu nhìn cô ấy lưu luyến.”
Nghiêm Vị lại thở dài: “Mình cùng Diệp tiểu thư đã được một tháng, ngay từ đầu cũng không có gì chán nhau, hiện tại tôi gặp lại mối tình cũ, lại nói chúng ta chia ta đi, nói như vậy thật quá đáng, huống chi cô ấy ngày nào cũng nhắn tin cho tôi. Mẹ tôi mà giới thiệu chậm một tháng thì tốt rồi.”
Kỷ Lan uống một ngụm trà nói: “Nghiêm Vị, cậu không thể nghĩ như vậy. Cuộc đời rất ngắn, không thể lo được lo mất, nhiều thứ trôi đi sẽ không quay lại. Cậu thích Bạc Hà hơn hay là Diệp tiểu thư hơn?”
“Chẳng biết phải nói sao nữa, tôi cùng với Diệp tiểu thư ở cùng một chỗ cảm giác rất bình thường, không phải là do cô ấy không tốt nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Dù sao cũng mới quen có một tháng nên tình cảm không có nhiều cũng là chuyện đương nhiên. Còn Bạc Hà là người tôi thầm mến đã nhiều năm tuy rằng sau ki tốt nghiệp tình cảm cũng phai nhạt dần, nhưng bây giờ gặp lại lại cảm thấy trong lòng giống như có cái gì mới thức dậy, cậu hiểu không?”
Kỷ Lan liếc trắng mắt: “Cậu lại có thể ủy mị hơn nữa sao? Rốt cuộc cậu thích ai hơn?”
“Bạc Hà.”
“Thế thì tiến lên, chia tay Diệp tiểu thư đi.”
“Nhưng như vậy thật không có tình người.”
“Nghiêm Vị, cái này gọi là thiếu quả quyết. Cậu không phải rất thích cô ấy, cũng đã được cô ấy đồng ý, như vậy không có trách nhiệm gì với cô ấy cả. Vậy đi, tôi có một người bạn cùng công ty, tôi để cho người đó giới thiệu bạn trai mới cho cô ta là được chứ gì?”
“Như vậy không hay lắm!”
“Nghiêm Vị cậu đừng có cầu toàn quá, chỉ cần người kia điều kiện tốt hơn cậu, đẹp trai hơn cậu thì cậu bị đá liền, cậu tin không?”
“Không thể nào!”
“Nhảm nhí, rồi cậu xem, tôi với cậu cùng cá, để bạn tôi giới thiệu xong xem cô ta có đi hay không?”
Nghiêm Vị cứng miệng.
Kỷ Lan vỗ vai Nghiêm Vị: “Thử cược đi người anh em, nếu Diệp tiểu thư kia thấy điều kiện tốt không động tâm, người anh em cậu có thể hoàn toàn ở cùng một chỗ với cô ấy.”